𝑏𝑟𝑜𝑡ℎ𝑒𝑟𝑠
- namjoon, làm ơn, vác cái mông dậy và làm bài hộ anh, 18 tuổi đầu rồi chứ có còn thơ dại gì nữa đâu mà cứ bắt anh gọi dậy học bài là sao hả tên gấu đần này!
namjoon xì một tiếng, ông anh này của cậu suốt ngày chỉ biết rap diss vào mặt cậu. người ta thông minh rồi, còn cần phải làm bài tập nữa sao?
- anh hỏi lại lần nữa, bây giờ có dậy không? hay là cần biện pháp mạnh?
- không cần biện pháp mạnh đâu, ở đây một cái, là đủ rồi. - namjoon chỉ vào môi mình trong khi mắt vẫn còn dán vào màn hình điện thoại.
- không được, chúng ta là anh em.
- dù sao cũng không cùng một dòng máu, sợ gì chứ?
seokjin khựng người, ừ cũng phải, anh chính là trẻ mồ côi, được ba mẹ của namjoon đem về nuôi vì họ không có con, nhưng sau khi seokjin được đưa về khoảng nửa năm, mẹ nuôi anh mang thai namjoon. họ nói rằng anh chính là sự may mắn của họ, họ tin tưởng seokjin tuyệt đối. vì vậy sau này khi namjoon lên 14, seokjin lên 16, cả hai đã giao namjoon cho anh chăm sóc, còn họ thì cùng nhau làm việc tại trụ sở chính ở pháp.
- em có biết em đang nói gì không namjoon?
- đương nhiên là em biết. nhưng em yêu anh, phải làm sao bây giờ?
seokjin im lặng.
- anh có biết không seokjin, em rất thích được nghe giọng nói của anh mỗi ngày, vì thế em luôn tỏ ra là mình lười biếng để được anh nhắc nhở, được nói chuyện cùng anh. bằng không, anh cũng chỉ cố gắng xa lánh em. em đáng ghét đến vậy sao?
- k-không phải namjoon...
seokjin bối rối chẳng biết phải nói sao cho phải. thật ra... chính anh cũng nhận ra thứ tình cảm này của anh đối với namjoon là sai trái, anh chẳng thể kiềm lòng được khi ở bên namjoon, cũng không thể ngủ cùng cậu như những ngày còn bé. vì cậu, bây giờ đã cao lớn hơn anh rất nhiều. đêm nọ khi cả hai ngủ cùng nhau, thay vì seokjin ôm namjoon trong lồng ngực, nói rằng có anh ở đây rồi, em sẽ ngủ ngon thôi như ngày ấy, thì namjoon lại chính là người làm điều đó. cậu lợi dụng lúc anh giả vờ ngủ say, hôn lên môi mềm còn phảng phất mùi dâu tây từ chiếc bánh kem cậu tặng anh chẳng nhân dịp nào cả, rồi lại dứt khỏi môi anh mỉm cười giễu cợt bản thân, rằng namjoon à, đây chính là anh trai của mày.
- em biết rồi, sau này em sẽ không làm phiền anh phải gọi em học bài mỗi đêm nữa. vì anh biết được bí mật của em mất rồi, seokjin.
nhưng namjoon à, em đâu biết, bí mật của em cũng chính là bí mật của anh.
ngày hôm sau, ngày kia, rồi những ngày kia nữa cậu cũng chẳng nhớ là bao lâu, quả thật anh và cậu cũng chẳng nói chuyện nữa. những bữa sáng chỉ có một mình cậu, vẫn tờ note cùng dòng chữ "nhớ ăn uống đầy đủ, hôm nay anh đi làm về muộn".
ừ, ngày nào anh cũng phải về muộn sao seokjin? anh đâu biết rằng namjoon tôi đã nhớ anh đến mức muốn phát điên, tôi nói với anh rằng tôi sẽ không làm phiền anh nữa, nhưng sao giờ đây tôi lại thấy nhớ anh quá, tôi nhớ giọng nói ngọt ngào của anh khi cất tên tôi thật nhẹ nhàng, nhớ cả nụ cười thật đẹp tựa như ánh ban mai làm tôi say đắm, tôi còn nhớ cả bờ môi thật mềm và hơi ấm của anh sao thật dễ chịu. tôi muốn vòng tay ôm anh thật chặt, vì tôi sợ anh sẽ tan biến đi. tôi muốn anh là của tôi, vì tôi ghét những lũ ngoài kia luôn bày trò tán tỉnh anh. tôi muốn cả thân thể của anh là của tôi, cả tâm hồn của anh cũng sẽ là của tôi. tôi khao khát anh, nhưng cũng sợ anh sẽ xa lánh tôi. seokjin, tôi trong mắt anh đáng ghét lắm sao?
seokjin được tan làm từ tám giờ tối, nhưng vẫn như thường lệ, anh không muốn về nhà sớm, anh không biết phải đối diện với cậu như thế nào. đi dọc con đường mòn dẫn đến một khu rừng nhỏ mà anh và cậu thường hay lui tới ngày bé, lòng anh cứ trào dâng không thôi. tại sao đêm ấy khi cậu hôn anh, anh có cảm giác tủi thân nhưng lại mong cầu nhiều hơn.
nhiều hơn là một cái hôn.
trong lòng seokjin bây giờ cái gì cũng không rõ, anh không rõ tại sao bản thân lại muốn nhiều hơn nhưng lí trí bắt buộc anh phải dừng lại, không rõ rốt cuộc khi mọi chuyện đi đến đường cùng bản thân sẽ phải đối diện với nó ra sao, lại càng không rõ rằng, tại sao khi namjoon nói yêu anh, anh cảm thấy bí mật của mình như bị vạch trần. mà anh, chỉ có thể chọn có hoặc không.
seokjin về nhà lúc mười giờ tối, thầm nghĩ rằng namjoon cũng như mọi đêm, giờ này đã vùi mình trong chăn ấm mà ngủ thật sâu, và anh khi ấy sẽ mở khe khẽ cánh cửa phòng, nhìn lén cậu một chút rồi khóe môi bất giác cong lên.
nhưng anh lầm rồi.
seokjin hoảng hốt khi thấy con dao nằm dưới đất và be bét máu khi bật đèn phòng khách lên. còn namjoon nằm la liệt nơi sofa như bất động. seokjin bật khóc, cố gắng lay cậu dậy, vội đi tìm miếng vải rồi buộc lại vết cắt trên cổ tay vẫn còn chảy từng giọt máu đỏ thẫm. anh bấm loạn từng dãy số trên điện thoại, ôm cậu vào lòng khóc nức nở.
- seokjin... anh về rồi...
- phải phải, anh về rồi, namjoon em làm sao thế này? - tim seokjin như muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh, anh khóc càng ngày càng lớn, cứ thế ôm namjoon ngày một chặt hơn.
- seokjin... em rất nhớ anh, nhớ anh muốn phát điên... - namjoon thều thào, vuốt nhẹ gò má anh. - anh biết không? lồng ngực của em bỗng đau nhói mỗi khi nghĩ về anh, em cũng chẳng rõ vì sao nữa, chắc là vì, em nhớ anh đến điên dại rồi... seokjin à em mệt mỏi lắm, vì thế... em đành phải dùng nỗi đau thể xác để che đậy đi thứ thật sự đau đớn và tan nát trong em. seokjin, em xin lỗi. đáng lẽ em không nên có tình cảm với anh. xin anh, đừng xa lánh em có được không?
- anh không xa lánh em, namjoon. vì anh cũng có thứ tình cảm ấy, cùng với em... - seokjin hôn lên vầng trán thấm đẫm mồ hôi của cậu, trìu mến nhìn thật sâu vào đáy mắt như muốn người kia biết, tâm can của cậu, anh từng chút, từng chút một đều rất muốn biết, đều rất muốn xoa dịu đi nỗi đau không đáng có mà cậu đã phải chịu đựng. - vì thế em không cần phải xin lỗi, hai chúng ta cùng chịu trách nhiệm, có được không?
***
namjoon, xin em đừng xảy ra chuyện gì, nếu không anh sẽ rất hối hận. xin em, hãy tỉnh lại. anh chỉ có thể gọi tên em và cầu nguyện rằng mọi chuyện sẽ ổn, xin lỗi em vì đã khiến em phải chịu đau khổ.
kim namjoon, anh nguyện dùng cả thân thể này của mình chỉ đổi để lấy mong ước nhỏ bé rằng trước khi ánh bình minh ngày mai ló rạng, từng tia nắng kia vẫn còn đang chìm vào giấc ngủ sâu
em sẽ tỉnh dậy
và anh sẽ nói với em rằng
anh yêu em nhiều lắm, đừng rời xa anh.
***
- người nhà của bệnh nhân kim namjoon, kim seokjin?
- là tôi.
- mời anh vào trong thăm bệnh nhân, cậu ấy nói rất muốn gặp anh.
bước vào trong căn phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc tê khiến seokjin nhăn mặt. anh lo lắng xoa đầu namjoon, hỏi han.
- em đã đỡ hơn chưa?
- em đã từng nói với anh câu này, rằng trong một khoảnh khắc tuyệt vọng nào đó, thứ khiến bản thân mình đau đớn nhất cũng chính là thứ duy nhất có thể chữa lành vết thương của mình, đúng chứ? và anh chính là thứ ấy, anh đã khiến em cảm thấy bản thân khỏe hơn hẳn.
- namjoon, đừng nói những lời đau lòng đó nữa. chẳng phải bây giờ, anh là của em rồi sao?
- thật sao? - namjoon nhìn anh, ánh mắt không giấu nổi ánh lên niềm vui sướng. - anh đã chịu làm người của em rồi?
- rõ ràng những lời lúc nãy thật không lọt vào tai em.
- không không seokjin, em muốn nghe rõ hơn nữa.
khuôn mặt anh đỏ ửng, cúi xuống cẩn trọng thì thầm rõ từng từ vào tai như muốn khắc ghi vào tim cậu thật sâu vì anh, muốn từng giây từng phút này sẽ được lưu giữ mãi mãi.
- anh, muốn trở thành người của em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com