2
Ngày x tháng x năm 2023, một dịch bệnh đã được phát hiện tại thủ đô Seoul, Hàn Quốc. Các nhà chức trách đã phát hiện ra những bệnh nhân mắc bệnh có biểu hiện lạ như mất đi ý thức một cách đột ngột, tròng mắt chuyển trắng, hung hãn, có thể làm tổn thương người. Đặc biệt, dịch bệnh này có thể truyền qua đường máu và nước bọt. Người dân cần chú ý không nên đi ra ngoài nếu không có việc cần thiết và nếu gặp những người có biểu hiện trên nên cách xa và nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp.
"Mẹ kiếp. Cái quái gì đang xảy ra vậy?" Jihoon khẽ chửi, tay nhanh chóng tắt chiếc TV đang phát ra rả về dịch bệnh đang hoành hành kia. Ánh mắt cậu lia về phía Junkyu, người đang có khuôn mặt tái xanh sau khi mới đụng độ một kẻ có biểu hiện dính bệnh kia.
Đúng vậy, họ mới gặp một kẻ như vậy xong.
Junkyu vẫn chưa hoàn hồn được sau chuyện vừa xảy ra kia. Hôm nay bọn họ lại được phân công làm ca đêm tại cửa hàng. Như thường lệ thì tầm ba giờ sáng bọn họ gần như hoàn thành xong mọi việc, chỉ cần đổ rác và làm nốt báo cáo là được.
Và Junkyu là người đi đổ rác vào hôm nay. Điều đó không có gì lạ khi Yoshi thì đang đi dọn dẹp mấy cái máy nước, Jihoon thì đi kiểm kê hàng hóa hết hạn. Junkyu đã nghĩ rằng bản thân đã chọn được một công việc nhàn nhã nhất. Dù sao túi rác cũng chẳng nặng quá, mà đi đổ cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
Nhưng cậu đã nhầm.
Lúc cậu đang đứng phân loại nốt mấy vỏ chai, từ cuối ngõ bỗng truyền đến tiếng bước chân nặng nhọc cùng một mùi khó chịu xộc thẳng đến chỗ cậu làm cậu tí nữa phát nôn khi ngửi thấy.
"Mấy tên nát rượu này" Junkyu khẽ càu nhàu rồi đứng phân loại tiếp, không hề có sự cảnh giác nào về việc này. Dù sao mấy tên nghiện rượu khu này cậu cũng gặp quá nhiều rồi, hơn nữa họ cũng chẳng dám gây sự với cậu. Hai con người giỏi đánh đấm kia đâu phải để trưng?
"Đừng có qua đây, mấy người quên lần trước đã bị bạn tôi xử như thế nào à?" Junkyu nói to về phía cuối ngõ, hòng cảnh cáo họ đừng có qua đây. Nhưng khác với mọi lần, tiếng bước chân lại càng to và rõ ràng hơn, nó đang đi về phía cậu. Junkyu cũng cảm thấy có gì đó kì lạ nên cậu nhìn về phía "người" đang đi kia.
Là lão già nghiện rượu mà cậu biết. Nhưng lão lúc này dường như chẳng hề nhận ra cậu. Và cái mùi khó chịu mà cậu ngửi thấy vừa nãy, là mùi... máu.
Nhận thấy có điều chả lành, Junkyu ném thẳng túi rác vào người gã rồi chạy thẳng về cửa hàng. Gã khi thấy cậu chạy cũng rượt theo cậu ngay lập tức, trong miệng còn gào lên những âm thanh đáng sợ. Junkyu cố gắng lấy hết sức bình sinh chạy vào cửa hàng, nhanh tay khóa chặt cửa lại rồi ngồi thẳng xuống sàn thở dốc.
Jihoon khi nghe thấy tiếng động mạnh như vậy liền từ trong kho bước ra, thấy bạn mình ngồi ở đất mặt tái xanh lại liền hỏi han "Này Kim Junkyu có chuyện...." Lời chưa nói xong, một tiếng động lớn từ cửa phát ra làm cả hai giật nảy. Là tên nghiện rượu kia.
Bấy giờ Junkyu mới nhìn rõ bộ dáng của hắn. Người hắn toàn máu tanh, tròng mắt trợn trắng không hề có tiêu cự, mặt hắn còn có nguyên một vết cắn khiến khuôn mặt chảy máu không ngừng. Nhưng hắn lại như không cảm giác được đau đớn mà liên tục đập vào cửa kính, miệng gào thét gì đó như ma quỷ đòi mạng. Jihoon khi nhìn thấy cảnh tượng này liền lùi về sau một bước, hiển nhiên đã bị dọa sợ. Còn Junkyu như muốn ngất đi khi thấy cảnh này. Cậu đã đụng độ phải thứ gì thế này?
"Có chuyện gì... Lão Kim?" Yoshi cũng hoảng trước những gì xảy ra trước mắt. Cái gì đang diễn ra vậy?
Còn chưa kịp định hình mọi chuyện, cả ba lại nghe thấy tiếng chửi bới của ai đó vang lên. Hiển nhiên tiếng đập phá của lão Kim đã làm kinh động đến người trong khu này. Chỉ vài phút sau, tiếng chửi bới ngày càng rõ hơn, là ông chú phía đối diện cửa hàng của họ đi ra. Jihoon nhận thấy tình hình không tốt liền gào lên: "ĐI VÀO TRONG NHÀ, KHÓA CỬA LẠI MAU!"
Nhưng ông chú kia không hiểu ý Jihoon, lại gắng sức chửi to hơn. Tiếng chửi rủa của ông nhanh chóng thu hút sự chú ý của lão Kim, ngay lập tức lão Kim liền chuyển mục tiêu về phía lão. Bấy giờ lão mới nhận ra tình thế nguy hiểm, định chạy trốn nhưng đã quá muộn. Lão Kim đã cắn mạnh vào cổ gã, tiếng gào thét thê lương truyền thẳng vào tai bộ ba Jihoon, Junkyu, Yoshi.
"ĐÓNG CỬA CUỐN VÀO NHANH LÊN. YOSHI ĐI KHÓA HẾT CÁC LOẠI CỬA VÀO, LẤY TẤT CẢ BÀN GHẾ ĐI CHẶN LẤY CÁC CỬA, TẮT HẾT ĐÈN TẦNG 2 VÀ BẢNG HIỆU ĐI" Jihoon gào lên ra lệnh cho hai người đi đóng cửa rồi nhanh chóng đẩy bàn làm việc ra chặn lấy cửa chính. Chính cậu cũng chưa tiếp thu được hình ảnh đẫm máu kia nhưng sự nguy hiểm cận kề trước mặt khiến cậu phải lấy lại lý trí trước tất cả. Không ai biết sau ông chú kia nạn nhân tiếp theo có là ba người không, Jihoon không dám đánh cược một tí nào.
Junkyu và Yoshi nhanh chóng làm theo lời Jihoon nói. Sau khi làm xong tất cả, đến lúc này cả ba mới thở phào nhẹ nhõm, những việc đơn giản như vậy nhưng lại giống như rút cạn sức lực của họ. Jihoon ngồi tạm vào thùng nước chưa mở, đối diện là Junkyu đang tái mét mặt mày cùng Yoshi chưa định hình lại mọi thứ. Cả ba im lặng, cả cửa hàng bây giờ chỉ còn tiếng thở dốc của cả ba.
"Thứ bên ngoài... Là gì vậy?" Yoshi nhìn về phía Jihoon mà hỏi. Hiển nhiên cậu biết rằng Jihoon cũng chả biết nhiều hơn cậu, nhưng sự ngột ngạt này làm cậu khó chịu đến tột cùng.
"Không biết nữa, nhưng chắc không còn là người đâu" Jihoon khẽ nói, mắt nhìn về phía Junkyu đang cắn nát móng tay mình vì sợ. Yoshi cũng hiểu ý liền giữ lại tay cậu, một tay đẩy đầu cậu về phía vai của mình để an ủi.
Jihoon cầm lấy điện thoại của mình để xem tin tức bên ngoài. Và đập vào mắt cậu chính là những tin tức về dịch bệnh đang hoành hành. Những video, hình ảnh lần lượt hiện ra, những biểu hiện không khác gì với lão Kim vừa nãy họ gặp. Những thông tin cảnh báo xuất hiện tràn lan trên điện thoại và tivi. Nhưng chả ai nói cho họ biết nên làm gì để đối phó với những kẻ bị như thế này cả.
"Tạm thời chúng ta cứ ở tạm trong này đã. Chưa có thông tin gì của chính phủ về việc đối phó cả. Yoshi với Junkyu hai người vào kho nằm nghỉ ngơi đi, tớ trông cho" Với tình hình như thế này, Jihoon không dám chợp mắt một chút nào cả.
----
"Không... Đừng... Đừng" Junkyu lùi lại về sau, chân cậu nhũn hẳn ra khi thấy thân ảnh kia xuất hiện trong cửa hàng. Lão Kim.... Sao lão vào được đây? Jihoon và Yoshi? Hai cậu ấy đâu rồi?
Junkyu hoảng loạn nhìn xung quanh, và cậu như hóa đá khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Jihoon và Yoshi đang nằm ở kia, không rõ sống chết. Junkyu không biết lấy sức lực từ đâu đẩy mạnh lão Kim làm gã đập đầu về phía tủ lạnh, máu gã bắn đầy lên tay, lên mặt cậu. Nhưng cậu không để ý mà xông về phía hai người bạn của mình.
"Không, Jihoon, Yoshi, tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi mà.... Ji..." Junkyu đỡ lấy đầu Jihoon, cậu cũng bị lão Kim cắn giống như ông già kia. Yoshi còn bị hắn cắn đến không còn tay trái. Sao họ lại thành ra như thế này cơ chứ.
"KHÔNG..." Junkyu bật dậy đột ngột, làm Jihoon đang gật gù bên cạnh cũng giật mình mà tỉnh dậy "Ôi cái thằng này tự dưng bật dậy làm hết hồn hà"
"Jihoon..." Nhìn thấy Jihoon ngồi bên cạnh mình không bị tổn hại chút gì, lúc này cậu mới ngẩn người ra. Là mơ sao?
"Ngủ một giấc mất trí..." Jihoon chưa kịp nói xong câu bông đùa thì đã bị Junkyu kéo vào lòng ôm chặt lấy. Miệng cậu bạn còn lẩm bẩm vài từ "Thật may... thật may..."
Jihoon biết ý không trêu chọc cậu nữa mà xoa xoa tấm lưng của cậu như một lời an ủi. Nhìn điệu bộ lo được lo mất như thế này chắc cậu đã mơ thấy một giấc mơ không tốt đẹp gì rồi: "Yên tâm, nó sẽ không xảy ra đâu" Jihoon vỗ về cậu như thế một lúc cho đến khi cậu bình tĩnh lại mới buông ra.
"Yoshi đi ra ngoài canh hộ chúng ta rồi. Đi rửa mặt đi rồi ăn sáng" Jihoon dặn dò cậu rồi đi lên tầng, nơi Yoshi đang do thám tình hình bên ngoài ra làm sao.
Trong lúc này, Yoshi đang lấy điện thoại buộc vào cây quét trần rồi để ra phía ngoài để quay một vào tình hình xung quanh cửa hàng xem như thế nào. Nhưng chỉ cần hơi mở cửa sổ nơi tầng hai ra, cậu cũng đã ngửi thấy mùi tanh tưởi của máu đang len lỏi trong không khí bên ngoài. Cố nén lại cảm xúc buồn nôn, Yoshi chịu đựng cho điện thoại của mình ghi hình một vòng quanh rồi nhanh chóng cho nó quay về trước khi mấy tên kia phát hiện ra cậu.
"Sao rồi?" Jihoon hỏi cậu.
"Chắc sẽ có hiệu quả thôi. Junkyu tỉnh dậy chưa?" Yoshi đưa điện thoại cho Jihoon rồi nhanh chóng lấy bàn ghế chặn cửa sổ lại.
"Tỉnh rồi đó. Hình như cậu ấy gặp ác mộng, khóc thảm thiết lắm" Jihoon thở dài một hơi, quả thật chuyện ngày hôm qua đến kẻ từng va chạm nhiều như cậu còn không chịu nổi, đừng nói đến Junkyu. Cậu ấy còn trực tiếp chạm mặt tên kia nữa, không trực tiếp ngất ra là tốt lắm rồi.
"Tớ đi xuống nấu đồ ăn sáng. Cậu ở đây xem nhé" Yoshi vỗ vai Jihoon rồi đi xuống dưới tầng làm đồ ăn cho cả hai. Có thực mới vực được đạo, họ còn phải ở đây lâu dài nữa.
Jihoon mở điện thoại của Yoshi ra, tay ấn vào chiếc video vừa được cậu bạn quay trong chốc lát. Video không quá dài, tầm một phút hơn nhưng cũng đủ để Jihoon nhìn rõ hoàn cảnh bên ngoài ra sao.
Và cậu thầm khen bản thân rằng đêm qua đã ra một quyết định đúng đắn khi bảo Junkyu đóng cái cửa cuốn bên ngoài lại. Không thì bữa sáng hôm nay sẽ không nấu nổi mất.
Máu. Máu ở khắp nơi. Đường phố vốn được trang hoàng đẹp đẽ nay chỉ còn vết tích hoang tàn. Một vụ thảm sát kinh hoàng. Những kẻ dính virut đi vật vờ khắp các con phố, Jihoon có thể nhìn ra được một vài khuôn mặt quen thuộc. Nhưng họ không còn là họ nữa, mà giống những tử thần chỉ chực chờ thời cơ để đọat lấy mạng sống của kẻ khác hơn.
Thở hắt ra một hơi, Jihoon xóa video kia đi rồi đi xuống tầng. Bấy giờ Yoshi cũng nấu xong đồ ăn sáng, bên cạnh là Junkyu đang ngồi ngẩn ra không biết đang suy nghĩ gì.
"Này, ăn đi" Một hộp chocobi được đưa đến trước mặt Junkyu. Cậu ngước lên thì thấy Jihoon đã lấy thêm một chai nước tăng lực rồi vặn ra uống.
"Tự nhiên ghê ha cái tên này"
"Bây giờ không ai để ý đâu mà lo, mà để ý thì có Park Jihoon này đứng ra rồi" Jihoon gõ vào đầu Junkyu nghe một cái rõ to rồi đi lấy phần mì của mình ăn vội. Đói chết cậu rồi.
"Mà... Tình hình bên ngoài sao rồi?" Yoshi quay sang hỏi Jihoon, Junkyu cũng ngừng ăn mà đưa mắt sang nhìn về phía cậu bạn của mình.
"Không ổn lắm. Những kẻ dính virut vẫn lang thang gần đây" Jihoon lắc đầu, hộp mì trên tay cũng chẳng ngon như ban đầu nữa "Gần như chúng ta đang bị bao vây"
Một khỏang im lặng xuất hiện giữa họ. Dù nơi đây có vẻ là an toàn với họ thật đấy, nhưng họ có thể ở lại đây trong bao lâu. Một tuần? Hai tuần? Một tháng? Khoảng thời gian không xác định cùng với không gian có hạn một ngày nào đó sẽ bức điên họ mất.
Nhưng, với tình thế như hiện tại ai sẽ để ý đến ba sự sống nhỏ nhoi đang cố vật lộn ở đây chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com