Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23

Đêm đó, Amie khóc nấc như một đứa trẻ bị ép vào góc tường.
Cô dựa vào lòng Jungkook, hai tay níu lấy vạt áo anh như người sắp chìm.
Nhưng anh... chỉ khẽ ôm cô, vuốt lưng cô thật chậm rãi.

"Ngoan nào, đừng khóc."
"Dù có chuyện gì... em vẫn là của anh, nhớ không?"

Anh không hề hỏi.
Không nhắc đến Jimin.
Không tra hỏi, không ép cung, không đay nghiến.

Chỉ là một Jungkook quá hoàn hảo, quá nhẹ nhàng.
Đến mức khiến Amie không biết đâu là yêu, đâu là giam cầm.

Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày len vào căn phòng yên ắng.

Jungkook bước đến, đặt một chiếc váy đơn giản lên giường, khẽ nói:

"Rửa mặt đi. Hôm nay mình đi chọn váy cưới."

Amie ngẩng đầu, mắt vẫn còn sưng.
Cô gật nhẹ, như một cái máy vô hồn.

Trên xe, Jungkook vẫn là người lái.
Anh bật nhạc nhẹ, hỏi cô có muốn uống cà phê không, muốn ăn gì chưa...
Nhưng Amie chỉ lắc đầu, mắt nhìn ra ngoài.

Cô không khóc.
Nhưng cũng không cười.
Chỉ... trống rỗng.



Tiệm váy cưới nằm trong khu biệt thự cao cấp.
Nhân viên đã được dặn trước, ai cũng kính cẩn gọi:

"Chào Chủ tịch Jeon, mời anh và cô Amie vào trong ạ."

Jungkook nắm tay cô dắt vào.
Ánh mắt anh liếc nhẹ, nhân viên lập tức mang ra bộ váy trắng đẹp nhất, mẫu giới hạn.

Amie thử từng chiếc váy.
Trước gương, cô nhìn mình, xinh đẹp, trắng muốt, lộng lẫy như một nàng công chúa.

Nhưng sao... cô lại thấy mình như đang mặc áo tang?

Ở góc phòng, Jungkook ngồi trên ghế da đen, tay cầm ly cà phê, mắt nhìn cô đầy trìu mến:

"Chiếc đó hợp với em."
"Người ta sẽ ghen tị vì cô dâu của anh quá xinh."

Amie cười nhẹ, nhưng môi cô run.
Khi cúi người sửa váy, một chiếc nhẫn rơi khỏi túi lụa.
Cô tò mò cầm lên, là nhẫn đính hôn, phía trong có khắc mã số rất nhỏ.

Amie khựng lại.
Ánh mắt cô tối sầm.

"Số gì đây...?"

"Không lẽ..."

Cô vội giấu nó vào túi, nhưng từ xa, Jungkook đã nói:

"Chiếc nhẫn đó anh đặt riêng. Bên trong khắc ngày mình gặp nhau, nhớ không?"

Amie quay lại, gượng gạo gật đầu.



Amie bước vào phòng thay đồ, cánh cửa khép lại nhẹ nhàng sau lưng.
Ánh đèn vàng ấm áp phủ lên gương mặt cô, tái nhợt, hốc hác.

Cô cầm lại chiếc nhẫn.
Ngắm thật kỹ.

Bên trong... là dãy số nhỏ được khắc tinh tế:
"22042025."

Amie ngẩn người.
Cô nhận ra ngay lập tức.

Đó không phải là ngày đầu cô và Jungkook gặp nhau.
Không phải ngày tỏ tình, không phải sinh nhật ai, càng không phải ngày đính hôn.

Mà là ngày...
cô và Jimin lần đầu lén lút ngủ với nhau.

"Anh ấy... biết."
"Anh ấy không những biết, mà còn khắc nó vào nhẫn đính hôn...?"

Cô như ngã khuỵu xuống ghế.
Trong lòng hỗn loạn đến mức không thể khóc, không thể thở nổi.

Ở bên ngoài phòng, nhân viên vẫn nhẹ nhàng gõ cửa:

"Cô Amie ơi, ngài Jeon hỏi cô có cần giúp gì không ạ?"

Cô nuốt nước mắt vào trong, giọng nghẹn:

"Không... không cần... tôi ra ngay."


Bên ngoài, Jungkook ngồi bắt chéo chân, mắt khẽ liếc đồng hồ.

Anh biết rõ thời gian cô sẽ phát hiện.
Anh biết cô sẽ nhận ra.

Vì chính anh, là người đặt nhẫn, là người cho thợ khắc.
Không cần đánh ghen.
Không cần cãi vã.

Chỉ cần Jimin biến mất... thì dù có giận, có sợ, Amie cũng sẽ không còn nơi nào để quay lại.

Jungkook nhấp một ngụm cà phê, môi cong nhẹ.

"Cái ngày em phản bội anh... giờ biến thành ngày em thuộc về anh mãi mãi.
Định mệnh đó, Amie à, là do chính em chọn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #jungkook