12
12. Những gì nên đến rồi sẽ đến
Cảnh quay chiều nay tương đối ít, sau khi hoàn thành công việc trước thời gian, Lee Hyun Woo ngoan ngoãn ngồi một bên, cầm kịch bản nghiên cứu cảnh quay lãng mạn mà cậu đảm đương trong phim –cảnh ôm ấp trong hẻm.
Nhớ lúc trước đạo diễn bảo cậu: “Hyun Woo à, cậu coi Lee Hae Jin là một thiếu niên tràn trề nhiệt huyết thật ra cũng không có gì sai, nhưng tuyến tình cảm giữa cậu ta và đội trưởng thì cậu vẫn còn phải nắm bắt cho tử tế một chút.”
Không phải cậu không hiểu, tuy lúc mới đầu có chút khó nắm bắt, nhưng khi bắt đầu tiếp xúc, bắt đầu tự thân biến hóa, cậu có chút thông suốt. Có lẽ cậu cũng như Lee Hae Jin, đã cảm động trước sự nghiêm túc và chân thành của đối phương. Gieo xuống hạt giống tôn trọng, nhưng chẳng hiểu sao lại gặt hái một kết cục không ngờ đến.
Tại sao? Tại sao lại có chút gì đó giống như rung động vậy?
Làm gì có chuyện tại sao… Thích vốn là một chuyện tự nhiên biết bao.
Lee Hae Jin trong phim bị đội trưởng đâm một nhát vẫn thích anh đấy thôi. [ Mình không nhớ là có tình tiết này T_T]
Không sao không sao, quay phim xong những tâm tư nho nhỏ này của mình có lẽ sẽ dần tiêu biến. Những tâm tư đó xuất hiện vào lúc này, lại gặp ngay bộ phim điện ảnh kia, hẳn cũng không thể coi là chuyện xấu được? Cậu vô lực an ủi bản thân mình.
Nhưng khi cầm kịch bản lên, yêu cầu trước đó của đạo diễn lại khiến cậu có chút đau đầu: “Có đóng thì phải đóng cho đạt, trong sáng mà ám muội, ngây ngô mà bộc trực.” Sau đó lại bồi thêm một câu phải tăng thêm phân cảnh, anh quản lý cẩn thận nói với cậu rằng có lẽ không chỉ quay một take.
Kỳ thực nguyên văn của đạo diễn là: “Haizz, nếu thời gian cho phép thì quay bảy tám take đi, có tư liệu, từ từ cắt.”
Lee Hyun Woo không biết nên buồn hay nên vui, chỉ có thể cầm kịch bản đọc qua lời thoại trước.
Ở phía bên kia, khi Kim Soo Hyun biết phải quay thêm mấy phân cảnh nữa thì cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ trở về vị trí của mình mà ngồi suy ngẫm với vẻ mặt nghiêm túc.
Đúng thế, anh đang suy ngẫm cực kỳ nghiêm túc xem phải làm thế nào để có thể lợi dụng triệt để trong hoàn cảnh và điều kiện có hạn này.
Đã vào hạ tuần của tháng mười một, ăn cơm tối xong, khoảng chừng bảy giờ là trời đã tối hết cả. Đoàn làm phim bắt đầu bận rộn hẳn lên.
Đạo cụ! Về vị trí!
Ánh sáng! Chuẩn bị!
Tấm phản quang! Chuẩn bị!
Diễn viên! Vào vị trí!
Action!
Lee Hyun Woo đeo tai nghe ung dung thong thả bước vào, bộ đồng phục màu nâu tự nhiên tôn lên dáng người thon gầy của cậu. Cậu từ từ dừng lại: “Tìm tôi có việc gì sao?”
“Seo Sang Goo đi đâu rồi?” Giọng nói trầm thấp vọng đến từ bên trong con hẻm, kèm theo tiếng đi lết dép.
Trong lòng Lee Hyun Woo thở dài một tiếng, quả nhiên vẫn cảm thấy sự lấn át, đúng là Kim Soo Hyun. Nhưng cậu vẫn bình tĩnh tiếp tục cuộc đối thoại.
Lee Hyun Woo, cậu cũng là một diễn viên có dã tâm.
“Cậu? Cậu dựa vào cái gì mà đòi thay thế chú ấy?”
Lee Hyun Woo, không, Lee Hae Jin chậm rãi gỡ tai nghe xuống, ngoảnh đầu lại, đối diện với khuôn mặt chìm nghỉm trong bóng tối của Won Ryu Hwan, vẻ mặt bất cần: “Tôi, đã không còn là đứa nhóc trước kia nữa rồi.”
Có tiếng động truyền đến, dàn diễn viên phụ hiểu ý bước vào.
Kim Soo Hyun soải bước, kéo Lee Hyun Woo vào trong con hẻm, ôm ngay trước ngực.
Ôm thật chặt, thật chặt, như muốn dùng cánh tay của mình để đo lường cái “thích” mà anh dành cho cậu. Muốn dùng sức mạnh để giải phóng những thứ mà mình vẫn luôn đè nén.
Ông trời đã cho anh một cơ hội để quang minh chính đại mà ăn đậu hủ, sao có thể phụ lòng người?
Lee Hyun Woo bị một lực đạo rất lớn kéo sát về phía trước Kim Soo Hyun. Chỉ cảm thấy mình như bị giam cầm trước ngực Kim Soo Hyun hơn là một cái ôm. Cậu biết Kim Soo Hyun đã vì bộ phim này mà tăng cường tập thể hình, nhưng cậu không ngờ đối phương lại dụng lực đến thế. Thậm chí cậu dường như có thể xuyên qua lớp áo mà cảm nhận từng nhịp đập của trái tim từ phía sau truyền đến.
Cắt!
Đạo diễn ở phía sau có chút câm nín: “Đã cắt rồi còn ôm làm gì?”
………. Kim Soo Hyun buông tay ra, mặt đầy nghiêm túc…
“Soo Hyun à, cậu ôm chặt quá, lên hình không đẹp!”
Kim Soo Hyun gật gật đầu, ngoảnh đầu lại nhìn Lee Hyun Woo đang xoa cánh tay theo bản năng, lúc này mới hậu tri hậu giác: “Hyun Woo à, không sao chứ?”
Lee Hyun Woo đáp lại anh bằng một nụ cười trấn an, tỏ ý không sao. Cánh tay tê rân có là gì đâu, làm sao so được với tâm trạng tốt của cậu bây giờ!
Trong lần thứ hai, Kim Soo Hyun hiển nhiên đã cẩn thận hơn nhiều, nhưng lại đặt tay vắt ngang qua ngực của Lee Hyun Woo.
Bình tĩnh, bình tĩnh… Lee Hyun Woo tự thôi miên mình.
Lúc này đang quay cận cảnh, máy quay chậm rãi tiến lại gần.
“Cắt…”
Hở? Sao thế?
“Hyun Woo… đừng có nhắm mắt…”
“… Vâng!”
Lần thứ ba, biểu cảm quá cứng nhắc, cắt…
Lần thứ tư, tấm phản quang để thấp quá, cắt…
Staff phụ trách giữ tấm phản quang bỗng cảm thấy khiếp sợ! Anh bất ngờ nhìn thấy Kim Soo Hyun gật đầu khen ngợi mình!
Lần thứ sáu, hai người đều cố gắng tập trung tinh thần.
Ánh sáng, hoàn hảo. Tư thế, hoàn hảo. Biểu cảm, hoàn hảo.
“Cắt…”
Chẳng những đạo diễn mà ngay cả các staff cũng nhìn họ với sắc mặt kì lạ hoặc cười cợt.
“Hyun Woo, tôi nói…”
“Hửm?”
“Cậu đỏ mặt cái gì cơ chứ…”
… Lee Hyun Woo ngẩn ngơ cả buổi trời, đến Kim Soo Hyun cũng không nhịn được ngoảnh đầu lại nhìn khuôn mặt của cậu, còn xấu tính lấy tay véo mấy cái: “Hyun Woo đỏ mặt thật rồi kìa!” Trong giọng nói không giấu được ý cười.
Lúc bấy giờ, cậu mới hoàn hồn trở lại, lắp ba lắp bắp giải thích: “Tại Soo Hyun hyung quá đẹp trai… Được một người đẹp trai như thế ôm, đỏ mặt cũng là chuyện rất bình thường…”
Kim Soo Hyun ăn đậu hủ xong nên hởi lòng hởi dạ. Nghe những lời giải thích yếu ớt của cậu thì tâm trạng càng không phải nói. Anh vuốt mặt một cái, đẹp trai ư? Hí hí…
Dưới hiệu suất thấp hiếm có đó, mấy phân cảnh kia cuối cùng cũng quay gần xong, chỉ thiếu mỗi cảnh đặc tả của cá nhân Lee Hyun Woo, cảnh quay này không quay đến Kim Soo Hyun, anh chỉ phụ trách ôm cậu thôi là được.
Lee Hyun Woo đứng yên, không dám thất thần nữa.
Luồng hơi thở ấm áp phía sau khiến người ta cảm thấy an tâm.
Bất luận là cậu, hay là Lee Hae Jin, có lẽ đều lưu luyến khoảnh khắc được săn sóc dịu dàng này.
Đạo diễn ra hiệu trạng thái bây giờ rất tốt, việc ghi hình không vấp phải vấn đề gì.
Nhưng trong giây phút Lee Hyun Woo nghe thấy tiếng “Cắt” thì hóa đá.
Phía sau cổ cậu bị một thứ gì đó ấm áp mà mềm mại, chạm lên một cái thật nhẹ, thật nhẹ.
Đầu cậu “ầm” một cái, nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com