7
7. Bị Thương
Secretly Greatly, sở dĩ manga của nó thu hút được một lượng fan đông đảo, không chỉ vì cấu tứ mới vẻ, tình tiết thú vị mà phần hành động của nó cũng là một điểm sáng tuyệt đối không thể bỏ qua.
Khi chuyển thể thành phim, khâu hành động này cũng được chăm chút rất nhiều công sức, không chỉ có dàn diễn viên võ thuật hùng hậu, đạo diễn chỉ đạo võ thuật trứ danh, mà còn có khóa đào tạo võ thuật hà khắc dành cho diễn viên, cùng với trang thiết bị bảo hộ an toàn nghiêm ngặt.
Nhưng trăm tính vạn tính thì vẫn xảy ra sự cố.
Khi tin tức truyền đến tai Lee Hyun Woo thì cậu đang ở nhà nhai kịch bản. Dựa theo tiến độ, tối nay sẽ quay đến cảnh ôm ấp “căng thẳng và thẹn thùng” mà trước đó cậu vô cùng trăn trở.
Chuyện lần trước cậu và Kim Soo Hyun uống say khiến cả hai có chút khó xử. Theo lý mà nói thì Kim Soo Hyun đã bảo không nhớ, còn mình cũng đánh trống lảng sang chuyện khác rồi, lẽ ra không vấn đề gì nữa!
Nhưng gần đây Kim Soo Hyun cứ như có ý né tránh cậu, khiến cậu càng nghĩ càng không thông suốt. Chẳng lẽ anh thực sự nghĩ rằng tướng say của mình xấu quá nên muốn dùng khoảng cách để tái tạo mỹ cảm sao?
Mỗi lần anh đang nói chuyện tử tế với Park Ki Woong, chỉ cần mình vừa đến thì ngay lập tức im bặt, nhiều nhất thì nói không quá mười câu rồi bắt đầu đùa cợt và tìm đủ mọi lý do lý trấu để đánh bài chuồn.
Cứ như thế mấy lần, Lee Hyun Woo dù có trì độn đến đâu cũng cảm nhận được sự bất ổn.
Tưởng cậu ngốc lắm sao… Xì… Gì chứ…
Đến Park Ki Woong cũng lơ ngơ chạy đến góp vui: “YA! Thằng nhóc này, cậu với Soo Hyun làm sao thế? Chắc không phải cậu chọc giận nó rồi chứ?”
Dường như có bọt axit không ngừng cuộn trào trong dạ dày. Cảm giác mất mát cứ dâng lên từng cơn từng cơn một, muốn chặn cũng không chặn được.
Gì? Mình chọc giận anh?
Xí!
Ai? Là ai như tên bợm rượu mặt dày mày dạn vắt lên người mình? Còn ngơ ngác nói cái gì… nói cái gì… mà thích…
Ya! Lee Hyun Woo lắc đầu mấy cái, sao lại nghĩ đến chuyện đó nữa…
Cũng đúng, chậc chậc, người ta đã bảo không nhớ rồi… Chỉ là một lời nói lúc say rượu thôi mà, sao mình còn rỗi hơi đến mức lấy ra nói cho sướng miệng… Mình thật là nhàm chán quá độ rồi mà… Tâm trạng này là thế nào…
Từ khi lọt lòng mẹ đến nay chưa bao giờ cặp kè yêu đương gì, Lee Hyun Woo nghĩ mà chua xót. Khó khăn lắm mới được tỏ tình, nghĩ nhiều về nó cũng chẳng có gì lạ cả!
Đang chuẩn bị tiếp tục nhai kịch bản thì nhận được cú điện thoại của anh quản lý.
“Hyun Woo, buổi quay phim ngày mai bị hủy rồi. Cậu có thể nghỉ ngơi một tí.”
“Dạ?” Mọi người ai cũng biết tiến độ quay phim điện ảnh rất gấp rút, sao đột nhiên lại có chuyện tốt như vậy?
Còn chưa kịp nhảy cẫng lên thì một câu nói của anh quản lý đã khiến lòng cậu trĩu nặng.
“Sáng nay, Kim Soo Hyun ssi bị thương, trước mắt không thể tham gia quay phim được.”
Kim Soo Hyun trước giờ được coi là một kẻ cuồng công việc, trong đầu anh luôn mang tư tưởng “vết thương nhẹ thì không rời hỏa tuyến”. Lần này phải tạm gác việc quay phim, xem ra vấn đề không hề nhỏ tí nào.
Thế là người nào đó vừa bảo: “Tôi mới ứ thèm bám lấy anh á” nay đã luống cuống chụp đại cái áo chuẩn bị xông ra ngoài, nhưng đến khi mang giày thì cậu chợt khựng lại.
Cứ thế hấp tấp chạy qua đó rốt cuộc có ổn không?
Người đó cứ né tránh mình một cách khó hiểu, mình xuất hiện như vậy, chắc anh cũng chẳng thấy vui vẻ ấm lòng gì đâu…
Cậu hậm hực cởi bỏ chiếc giày vừa mới mang vào, rồi lại ươn hèn ngồi trở lại sofa.
Nghĩ ngợi một hồi lại nhớ đến ngày hôm đó, luồng hơi thở ấm áp phả trên cổ mình và cả những lời thì thầm như tiếng sét bên tai. Nhớ đến cặp lông mày khẽ nhướng lên và đôi mắt hơi cong lại của anh.
Trong lòng như có một sợi lông vũ đang khẽ khiêu khích đùa bỡn.
Không đi thăm thì tốt xấu gì cũng phải nhắn tin chứ nhỉ?
Lách ca lách cách gõ một đoạn thật dài, nhìn tới ngó lui một hồi lâu lại xóa bớt từng chữ từng câu. Một mình ngồi ôm điện thoại lưỡng lự nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ chọn một câu vô dụng nhất.
“Soo Hyun hyung, không sao chứ ạ?”
Trong giây phút bấm nút gửi đi, sức lực toàn thân dường như đều bị rút cạn cả và chỉ một phút sau cậu đã bắt đầu thấy hối hận ngay.
Như vậy có làm cho Soo Hyun hyung cảm thấy mình quá hời hợt không?
Thế là Lee Thỏ Con lại bắt đầu ôm gối ôm trên sofa mà lăn lộn khắc khoải.
Còn bên Kim Soo Hyun? Lúc ghi hình sáng nay rõ ràng vẫn rất bình thường, nhưng do khi đeo dây an toàn vị trí thiết bị không được cố định đúng chỗ, dẫn đến hậu quả là vừa mới kéo lên thì dây thừng lập tức cà thẳng vào da, đau đến mức anh suýt nữa ngất ngay tại chỗ và được đưa thẳng đến bệnh viện.
Mặc dù chỉ là vết thương ngoài da nhưng vết thít máu chảy đầm đìa trông thảm thương đến mức khiến người ta không nỡ nhìn vào, huống hồ chi việc này còn xảy ra với một diễn viên. Thế là ai nấy khuyên nhủ một câu, quản lý Kim Joong Ho suýt phải quỳ lạy anh, anh mới từ bỏ chuyện tiếp tục ghi hình, ngoan ngoãn nằm viện treo nước biển.
Một bên truyền dịch, một bên điện thoại không phút ngơi nghỉ, đủ loại thăm hỏi liên miên, thậm chí có người còn ghê gớm hơn, nhanh như gió chạy thẳng đến bệnh viện, như Park Ki Woong chẳng hạn.
“Ya! Sao lại thành ra thế này! Anh mới vắng mặt một xíu, một xíu thôi! Ai ngờ cậu lại bị thương… Quả nhiên không có anh là không được mà chậc chậc chậc ~~~… Nhưng mà cậu thực sự không sao chứ?”
Kim Soo Hyun nhìn gã gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống, khá bất đắc dĩ đáp lại một tiếng, gã mới yên tĩnh một tẹo.
“Nhưng Hyun Woo biết chứ?”
“Hẳn là cũng biết rồi.” Kim Soo Hyun có chút né tránh.
“Mo? Thế thằng nhóc đó không đến thăm sao?” Park Ki Woong nghĩ rồi lại nhìn Kim Soo Hyun đang cúi đầu không lên tiếng, ngẫm lại cách cư xử của hai người, nhất thời cũng không nói được câu nào.
Ngay lúc cả hai đang im lặng nhìn nhau thì tin nhắn của Lee Hyun Woo gửi đến.
“Soo Hyun hyung, không sao chứ ạ?” —- Tiểu Hyun Woo
Có sao, rất là có sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com