Chương 1
Tôi có một kế hoạch, cùng Tiểu Thiên, A Dục nói một lần, hai người đều đồng ý, cũng rất mong đợi.
Thế là liền bắt đầu chuẩn bị, lúc tôi đem một số video liên quan cùng tài liệu chỉnh lý xếp lại một chỗ, có đồng sự trên QQ nhắn cho tôi cái tin, nói là có bữa tiệc muốn chúng tôi đi ghi chép một chút. Cân nhắc đến chuyện cần làm hiện tại, cho nên tôi uyển chuyển từ chối.
"Tại sao?"
"Gần đây dự định làm phim tài liệu."
"A...... Vậy phim tài liệu này liên quan tới cái gì?"
"Liên quan tới một người."
"Ai vậy? Tôi biết không?"
"Cậu có biết, trước đó không lâu tôi là phóng viên tháp tùng đội tuyển quốc gia thi đấu điện tử mà nhớ không, người này chính là lĩnh đội đội tuyển quốc gia."
"A, là Diệp Tu hả! Anh ấy thế nào?"
"Chết rồi, bởi vì ung thư phổi."
Trong tài liệu tên người này là Diệp Tu, là lĩnh đội đội tuyển Trung Quốc, dẫn dắt đội tuyển Trung Quốc đoạt được quán quân thế giới lần thứ nhất. Lúc thi đấu thế giới, chúng tôi trực tiếp bị cục trưởng tổng cục điện tử điều tới làm phóng viên tháp tùng.
"Tôi nghĩ, sẽ không có người quên được Diệp Tu."
Tôi viết xuống một câu như vậy, nhưng mạch suy nghĩ lại chạy lung tung. Tiểu Thiên chú ý tới tình trạng của tôi, đi tới nhìn thấy câu do tôi viết, trầm mặc một hồi rồi nói: "Nếu không, trước đi phỏng vấn đã!"
A Dục ngồi một bên ngẩng đầu nói: "Đi phỏng vấn trước, đầu tiên đi tìm người nhà của ảnh."
Bởi vì tin tức Diệp Tu qua đời cũng không có công bố, cho nên trước tiên phải liên hệ với người nhà của anh. Ở trong điện thoại người nhà của Diệp Tu cảm xúc rất kích động từ chối, Tiểu Thiên cầm điện thoại đi ra, để tôi cùng A Dục trong phòng làm việc thi nhau đoán mò. Chỉ chốc lát sau Tiểu Thiên lại trở về cầm điện thoại nói với bọn tôi: "Tui hẹn ngày mai gặp mặt nói chuyện."
Chúng tôi muốn tìm một chút tài liệu thuyết phục người nhà anh, nhưng mà không tìm được bao nhiêu. Ba người nhìn ghi chép trên Weibo yên lặng cạn cmn lời.
Cuối cùng A Dục đánh nhịp: "Đừng tìm, không phải thật tâm thì không có cách nào đả động bọn họ đâu, ra trận tự do phát huy a!"
Thế là cái gì cũng không chuẩn bị, trực tiếp đi gặp mặt nói chuyện.
Vẫn là ngôi biệt thự kia, người nhà của anh đều ở đây. Tang lễ của anh kết thúc tuần trước, nhưng mẹ anh vẫn còn rất bi thương, so với lần trước tôi gặp, cả người gầy rất nhiều. Em trai song sinh của anh nhìn rất uể oải, cha anh có chút tiều tụy, đến nay còn có thể nhìn ra bi thương. Ngược lại là em gái anh Tô Mộc Tranh, nhìn mười phần bình tĩnh. Chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt. Tô Mộc Tranh chào hỏi rồi mời bọn tôi ngồi, cũng để người giúp việc dâng trà.
Sau khi ngồi xuống tôi hỏi nàng: "Em còn tốt chứ?"
Nàng gật đầu một cái rồi nói: "Còn tốt."
Căn bản nhìn không ra tốt chỗ nào.
Diệp phụ hỏi chúng tôi: "Chuyện các người muốn làm, là nghiêm túc?"
"Đương nhiên ạ." A Dục trả lời.
"Tại sao?"
Ba người bọn tôi nhìn nhau, sau đó Tiểu Thiên mới chậm rãi nói: "Kỳ thật, chúng cháu cũng không biết.
"Bọn cháu là người kể lại chuyện xưa, đối với cố sự sẽ khá mẫn cảm, người được xưng là vĩ đại như Diệp Tu, bọn cháu muốn biết chuyện xưa của anh ấy là như thế nào."
"Mọi người ở đây là những người có quyền lên tiếng về cuộc đời của anh ấy nhất, "Tôi tiếp lời, "Mà bọn cháu, chỉ là muốn kể lại câu chuyện này, về một người như vậy."
"Bọn con cũng biết, " A Dục nói, "Phải hồi ức lại đoạn ký ức này sẽ rất bi thương. Nhưng mà, anh ấy hẳn là được tất cả mọi người ghi khắc."
"Không cần thiết." em trai của Diệp Tu nói.
"Đúng vậy a, " Tiểu Thiên bất đắc dĩ cười cười, "Nhưng luôn có người không bỏ xuống ảnh được."
Tôi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi bọn họ: "Ở trong mắt của mọi người, Diệp Tu anh ấy là một người như thế nào? Là một người cường đại, cố chấp, vĩnh viễn không ngã xuống sao?"
"Là tên khốn kiếp, " Tô Mộc Tranh nói, "Nhưng là người rất ôn nhu."
"Ôn nhu." Tôi lặp lại một lần, sau đó hỏi: "Như vậy, lại có bao nhiêu người hiểu được anh ấy ôn nhu đâu? Trước mặt tất cả mọi người, Diệp Tu đều mạnh mẽ như vậy, như thể vĩnh viễn không ngã xuống. Lại có bao nhiêu người biết anh ấy từng trải qua biết bao bi thương cùng khổ sở trong quá khứ? Diệp Tu một thân một mình lại gánh chịu bao nhiêu thứ, lưng đeo nhiều ít? Anh ấy trải qua những bi thống kia, lại ở trong lòng của anh khắc xuống vết thương như thế nào? Ở chỗ mà tất cả mọi người không thấy được, anh ấy lại gánh chịu cái gì? Anh ấy có thể hay không bi thương, có thể hay không khổ sở, có khóc hay không khóc?"
"Diệp Tu mà mọi người nhìn thấy, có thật là Diệp Tu hoàn chỉnh không?" A Dục tiếp lời tôi, hỏi, "Nhân sinh của anh ấy, mọi người tham dự bao lâu? Trong lúc mà mọi người không biết được, ảnh đã gặp những chuyện gì? Ở trong mắt của người khác, Diệp Tu lại có bộ dáng như thế nào?"
Tiểu Thiên tổng kết: "Chúng tôi là người kể lại chuyện xưa, chúng tôi không đi phỏng đoán tình cảm cùng ý nghĩ của anh ấy, chúng tôi chỉ là muốn kể lại một cố sự như thế này mà thôi, kể cho tất cả những người quan tâm anh ấy, cũng kể cho mọi người nghe."
Mẹ của anh, sớm đã khóc không thành tiếng.
Thế là cuộc phỏng vấn trước từ người nhà của anh bắt đầu, đầu tiên là mẹ anh.
Cuộc phỏng vấn này đối với người được phỏng vấn mà nói rất thống khổ, bọn họ bị ép phải đi hồi ức một đoạn quá khứ bi thương, một lần nữa cảm thụ cảm xúc khổ sở trong đoạn thời gian đó.
Trong lúc phỏng vấn, mẹ anh có mấy lần không kiềm chế được nỗi lòng khóc nức nở, chuyện này khiến chúng tôi rất hổ thẹn. Để một người mẹ nhớ lại một phần thống khổ, đây là lỗi của chúng tôi. Nhưng nửa đường phỏng vấn, Diệp mẫu không kiềm chế được nỗi lòng, Tiểu Thiên ra hiệu cho tôi tạm đừng cuộc phỏng vấn, lúc tôi định làm như vậy thì Diệp mẫu lại tự mình thu thập xong cảm xúc, nói với tôi: "Tiếp tục."
Diệp Tu rất kiên cường, có lẽ là được di truyền từ mẹ.
Từ mà Diệp mẫu nói nhiều nhất là "Hối hận" .
Hối hận, không ủng hộ anh;
Hối hận, không để ý và thấu hiểu anh;
Hối hận, không làm bạn với anh.
"Ta thật hối hận a."
Thanh âm của Diệp mẫu bởi vì thút thít mà có chút khàn khàn, nghe mà khiến cho người ta tê tâm liệt phế.
Hết Chương Một
*....vẫn là nhịn không được edit *khóc* cơ mà tui ko hứa chương sau sẽ edit đâu nha _(:3JZ)_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com