Chương 14
Tại Hưng Hân phỏng vấn là không chừng.
Thế là chúng tôi phỏng vấn An Văn Dật đầu tiên.
Đây cũng là một người lý trí, người lý trí đều rất nhanh tiếp nhận phỏng vấn.
"Mỗi người trong Hưng Hân đều rất biết ơn anh ấy." An Văn Dật nói, "Nếu như không phải Diệp Tu, chúng tôi căn bản sẽ không tập hợp cùng một chỗ. Cũng không có cách nào đạt tới độ cao này."
"Tôi có lẽ là, người muốn cảm ơn anh ấy nhất." Như đã nói, An Văn Dật là một người rất lý trí, lúc phỏng vấn, cậu ấy vẫn luôn duy trì bình tĩnh.
"Tôi vốn là một người chơi bình thường, không có thiên phú như Bánh Bao Đường Nhu; Không có thực lực như Nhất Phàm, Mạc Phàm; Cũng không giống La Tập là một thiên tài. Tôi chỉ là bởi vì tính cách và đấu pháp có một điểm đặc thù, phóng tới một đống mục sư bên trong hoàn toàn không đáng chú ý. Nhưng anh ấy chỉ dựa vào một lần phó bản, liền chọn trúng tôi giữa một đám mục sư, dẫn tới vòng tuyển thủ chuyên nghiệp."
"Có thể nói, nếu như không có Diệp Tu, tôi căn bản sẽ không tiếp xúc với chức nghiệp này."
Cậu ấy trả lời rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao tôi lại nghe được niềm bi thương khó nén.
"Con đường tuyển thủ chuyên nghiệp của cậu cũng trải qua rất nhiều gian khổ."
"Đúng vậy, " Cậu không phủ nhận, "Thực lực của tôi còn không đạt được trình độ chuyên nghiệp. Thời điểm nhận lấy những lời chất vấn, đồng đội của tôi vẫn luôn đứng đằng sau ủng hộ, mà quan trọng nhất, vẫn là đội trưởng Diệp Tu."
"Có lẽ anh ấy chỉ cảm thấy vào lúc đó tôi cần một chút an ủi, cổ vũ cùng ủng hộ, cho nên đã nói. Nhưng là ảnh sẽ không biết, sự cổ vũ cùng tán thành đó cho tôi tín niệm bao lớn."
An Văn Dật kể trong một cuộc họp báo sau trận đấu, Diệp Tu đã nói với tất cả mọi người rằng: "Cậu ấy là một thành viên Hưng Hân, đây chính là chỗ đặc biệt của cậu ấy"
Cũng là nói với An Văn Dật.
Chân chính đặc biệt, là bởi vì gặp được Diệp Tu.
"Ở trên sàn thi đấu, tôi chưa từng thấy sợ hãi. Tôi tin tưởng đồng đội của mình, cũng tin tưởng anh ấy."
"Tại sao?"
"Bởi vì ở trên sàn thi đấu tôi vô số lần trông thấy Quân Mạc Tiếu xuất hiện ở trước mặt mình, vì tôi ngăn lại công kích của kẻ địch. Người đáng tin cậy như vậy, vì cái gì không tín nhiệm? Ảnh chính là đội trưởng của chúng tôi a!"
"Đội trưởng dạy cho chúng tôi rất nhiều, một khắc Hưng Hân đoạt giải Quán Quân này đã cảm thấy thật may mắn".
"May mắn gặp được người."
An Văn Dật cười cười.
"Đoạn ký ức này, nhờ có anh ấy mà trở nên rất sâu sắc, " Cậu nói, "Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên."
Nào chỉ có mình An Văn Dật sẽ không quên đâu?
Tất cả, tất cả mọi người Diệp Tu quan tâm, người quan tâm Diệp Tu mà nói, ký ức sóng vai bên cạnh Diệp Tu...... Làm sao, có thể quên đâu?
"Đều nói Hưng Hân đoạt giải Quán Quân là một kỳ tích" Đường Nhu lúc phỏng vấn bắt đầu nói, "Thế nhưng mỗi người trong Hưng Hân đều biết, bởi vì có Diệp Tu, cho nên cái này kỳ tích nhất định sẽ thực hiện."
"Tôi mang theo Hưng Hân đoạt giải Quán Quân là cái kỳ tích a?" Diệp Tu cũng cười nói qua, "Nhưng mà nếu như không có mọi người trong Hưng Hân, tôi cũng không có khả năng thực hiện cái kỳ tích này."
"Tất cả mọi người đều nói may mắn gặp được Diệp Tu" Tô Mộc Tranh nói, "Lại không biết đối với Diệp Tu mà nói, gặp được mọi người lại là may mắn cỡ nào."
"Lúc đầu tôi đối Vinh Quang cũng không có bao nhiêu hứng thú, chẳng qua là anh ấy mạnh hơn tôi, mà tôi muốn đánh bại anh ấy, cho nên mới bắt đầu chơi Vinh Quang."
"Tiếp xúc với nghề này cũng bởi vì Diệp Tu, bất quá khi đó tôi đối chức nghiệp vòng cũng xác thực không có hứng thú, khi đó tôi chỉ là đơn thuần muốn đánh bại anh ấy mà thôi. Về sau Quả Quả nói muốn tự mình tổ kiến chiến đội, tôi liền trở thành thành viên Hưng Hân."
"Chuyện này rất khó xảy ra được" Nàng nói, "Một chút ngẫu nhiên cùng tất nhiên liên hệ đến cùng một chỗ, tôi mới đi con đường như vậy. Còn tốt, tôi không đi sai."
————————————————
Cho nên, thứ hai là Đường Nhu.
Đường Nhu còn có đoạn thứ hai!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com