Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Thầy giáo của tôi từng nói: "Thời điểm một người đắm chìm trong bi thương, một người cười là bởi vì người đó không muốn khóc; Một người khóc là bởi vì người đó không cách nào cười; Một người cố tình kiên cường là bởi vì người đó nhất định phải kiên cường; Một người nhu nhược là bởi vì người đó không có một ai để dựa vào; Một người bảo trì trạng thái bình thường là bởi vì người đó biết chỉ có bình thường có thể hòa tan bi thương; Một người biểu lộ thống khổ là bởi vì bi thương vào lúc đó chiếm cứ tất cả; Một người mờ mịt là bởi vì người đó bị mất đi người hoặc vật quan trọng nhất; Một người cưỡng chế bi thương là bởi vì người đó biết chỉ có không bi thương mới là cách hoài niệm tốt nhất đối với người đã khuất."

Vương Kiệt Hi lảo đảo một chút, tôi cách hắn gần nhất, đưa tay dìu hắn. Một giọt nước mắt lạnh buốt rơi vào trên mu bàn tay của tôi.

Hắn không để cho tôi đỡ, tự ổn định thân hình. Nói một câu xin lỗi thật nhỏ liền rời đi. Tô Mộc Tranh do dự một chút, cuối cùng đi theo.

Ba người chúng tôi ngồi trong phòng họp, chúng tôi cũng không vội, thế là kiên nhẫn chờ đợi.
Có đồng sự gọi điện thoại cho tôi, nói tôi tháng chín bớt thời gian đi Mỹ một chuyến, có chuyện.
Cúp điện thoại, Tiểu Thiên hỏi tôi muốn đi bao lâu, tôi nói có lẽ khoảng một tháng. Nàng gật đầu một cái nói không vội.
Khoảng một giờ sau, Tiểu Thiên lấy điện thoại di động ra nhắn cái tin cho Tô Mộc Tranh.

"Xin giúp chuyển đạt lời của bọn tôi tới Vương Kiệt Hi, chúng tôi muốn phỏng vấn, chỉ là muốn biết, đối với cậu ta Diệp Tu là một người như thế nào. Chúng tôi biết chuyện này rất tàn khốc, cũng rất bi thương. Nhưng ở chỗ mà cậu ta không biết, Diệp Tu lại là dạng gì, Diệp Tu lại vì cái gì làm ra loại lựa chọn khiến cho người ta khó có thể lý giải này.
Chúng tôi muốn kể lại câu chuyện thuộc về Diệp Tu, kể cho tất cả những người để ý Diệp Tu nghe.
Bao quát Vương Kiệt Hi."

Lại là chờ đợi, nhưng qua mười mấy phút sau, cửa phòng họp bị đẩy ra, Tô Mộc Tranh đi đến. Tôi có chú ý tới nét mặt của nàng, rất bình tĩnh, không có vẻ gì đã khóc. Nàng ngồi xuống nói: "Vương đội đồng ý rồi, một hồi nữa tới."

Nàng dừng một chút, tựa hồ rất tùy ý nói: "Không nghĩ tới nói ra tin tức kia, thế mà lại khó chấp nhận như vậy."

Chúng tôi đều im lặng.

Chỉ chốc lát sau, Vương Kiệt Hi đi đến, sắc mặt tái nhợt, con mắt có chút đỏ, tóc có chút ẩm ướt, giống như là vừa rửa mặt xong. Tầm mắt nửa rủ xuống, để ánh mắt của hắn nhìn đồng dạng nhỏ.

Hắn hỏi: "Hiện tại bắt đầu sao?"

Trong lúc phỏng vấn, hắn rất phối hợp.
Tôi hỏi bọn họ lúc nào nhận biết.
Hắn nói: "Mùa giải thứ ba, toàn minh tinh lần thứ nhất, tôi là người mới cuối cùng tại người mới khiêu chiến thi đấu hướng Diệp Tu khiêu chiến. Thua rất thảm, khi đó còn trẻ, trong lòng cũng có chút phiền muộn cho nên sớm rời trận. Rất tình cờ gặp anh cùng Tô Mộc Tranh khi đó còn chưa vào nghề, cứ như vậy nhận biết."

"Theo tôi được biết, ảnh chưa từng lộ diện, làm sao cậu biết người kia chính là Diệp Tu?"

"Là Tô Mộc Tranh trước nhận ra tôi, " Hắn nói, "Khả năng bởi vì tôi tương đối dễ nhận ra, khi đó Tô Mộc Tranh gọi tên Diệp Thu, lại thêm toàn minh tinh không cấm giọng nói, tôi nhớ được thanh âm của anh ấy."

Hắn rủ mắt xuống, tựa hồ đang nhớ lại một quãng thời gian như thế.
Bọn họ bởi vậy mà quen biết tám năm.

"Mùa giải thứ năm, trận chung kết tiến hành kẻ thành phố B, Vi Thảo đối chiến Bách Hoa. Xế chiều hôm đó, Diệp Tu mang theo Tô Mộc Tranh chạy đến trước mặt tôi nói nếu như tôi thắng liền để tôi mời bọn họ ăn cơm, đây là cái Logic gì? Bất quá ảnh còn nói phần thắng của Trương Giai Lạc càng lớn hơn một chút, muốn đi tìm Trương Giai Lạc. Tôi cảm thấy chuyện này không thể nhịn, đáp ứng. Đêm đó thắng, liền mời bọn họ đi ăn cơm, cũng bởi vậy không có cùng đồng đội liên hoan, sau đó còn bị đồng đội oán trách một trận.

"Trong lúc dùng cơm, tôi biết được hai người đến thành phố B có việc, nhưng hình như xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, trên tay không còn tiền, cũng không có chỗ ở. Về sau phát sinh một chút chuyện, tóm lại cuối cùng, tôi dẫn hai người về nhà mình. Diệp Tu cũng không thèm khách khí, trực tiếp coi đó là nhà của mình, ở một phát liền ở một tháng."

Tô Mộc Tranh kể thêm: "Mùa giải thứ năm, em đến thành phố B chụp quảng cáo, Diệp Tu nói thuận tiện về thăm nhà một chút, kết quả ảnh bị trong nhà đánh ra. Bởi vì một ít chuyện, trên tay hai người bọn em cũng không có tiền, Diệp Tu liền nói mang em đi ăn chực, sau đó tìm được Vương Kiệt Hi. Em hỏi ảnh tại sao không tìm Trương Giai Lạc, anh ấy nói so với Bách Hoa, anh càng xem trọng Vi Thảo. Về sau cũng liền vào ở nhà của Vương Kiệt Hi, bất quá em chỉ ở một tuần lễ thôi, vì Tú Tú mời em đi qua chỗ cô ấy chơi. Em chào một tiếng rồi tự mình đi trước. Về sau đó mà, phát hiện Diệp Tu cùng Vương Kiệt Hi thành bạn rất thân, luôn cảm thấy như em đã bỏ lỡ cái gì."

"Cũng chính là đoạn thời gian kia" Vương Kiệt Hi nói, "Tôi hiểu rất rõ Diệp Tu, thấy được anh vì đội ngũ nỗ lực. Cùng là đội trưởng, tôi tự nhận không bằng."

"Sau chuyện đó thì hai người chúng tôi thường liên hệ bằng hữu, về sau tiếp xúc thân hơn mới biết được Diệp Tu người này kỳ thật rất ôn nhu, anh ấy luôn có thể chú ý tới tất cả phương diện, dùng phương thức bất động thanh sắc, hững hờ nhất nói cho bạn biết nên làm như thế nào. Diệp Tu mạnh mẽ như vậy, lại đáng để người khác kính nể như thế; Anh ấy quá ôn nhu, thành ra càng làm đau lòng người." Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng nghe đắng chát.

A Dục nói: "Lúc Vương Kiệt Hi nói tới Diệp Tu, ánh mắt nhu hòa giống như mưa phùn tháng năm."
Ấm áp, thấm vào lòng người.

————————————————
Phỏng vấn dạng ghi chép , chính là vì tránh cho quá ooc ...... Thứ lỗi a......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com