Chương 6
Lúc chúng tôi còn làm phóng viên tháp tùng, Tiểu Thiên từng soạn một phần bản thảo, nàng muốn biết Diệp Tu là như thế nào đi đến con đường như vậy. Nhưng cuối cùng vẫn gác lại, Diệp Tu sẽ không nói thêm về quá khứ của anh. Về sau chúng tôi tình cờ biết được Quân Mạc Tiếu và Ô Thiên Cơ là do một người bạn tốt của anh làm ra, chỉ là Diệp Tu cũng không tiết lộ gì nhiều.
Tôi có thể thấy được, anh không nói ra là bởi vì anh cảm thấy không có gì hay để nói.
"Một người bạn, nhưng đã chết rồi." Lúc nói lời này Diệp Tu không biểu lộ gì, nhưng luôn có thể nghe ra một chút tình cảm khắc sâu.
"Về sau, đội ngũ Gia Thế có chút tan rã. Kia là chuyện trong đội, tôi không tiện nói, cũng không có nói cái gì. Cộng thêm mùa giải thứ bảy trong đội có thêm người mới, thành ra không còn thời gian đi chú ý. Cho đến mùa giải thứ tám, ngày 4 tháng 12, Gia Thế tuyên bố Diệp Thu giải nghệ." Vương Kiệt Hi nhắm mắt lại, đoạn nói: "Tôi cảm thấy có lẽ là bởi vì anh cùng người trong đội có mâu thuẫn, mới chọn rời đi. Lại không rõ vì cái gì không phải chuyển nhượng, mà hết lần này tới lần khác là giải nghệ. Về sau cũng từng hỏi Diệp Tu, nhưng anh chỉ trả lời qua loa, có lẽ là không muốn nói."
"Vậy sau khi Diệp Tu giải nghệ, các cậu liên hệ với nhau thế nào?"
"Nói đến cũng khéo, Diệp Tu không có điện thoại, sau khi giải nghệ cũng không lên QQ, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian. Cho đến về sau người trong công hội Trung Thảo Đường tới tìm tôi, nói khu thứ mười có một đại cao thủ. Tôi có chút hứng thú, liền đi nhìn, mới phát hiện là Diệp Tu."
Tôi không biết Vương Kiệt Hi nghĩ thế nào, nhưng lúc kể một đoạn chuyện này có điểm nhẹ nhõm. Tựa hồ việc xác nhận người này là Diệp Tu rất đáng để cậu ta vui vẻ.
Cảm giác khi phỏng vấn Vương Kiệt Hi là, hắn dùng thủ pháp nhẵn nhụi nhất, đem Diệp Tu mà hắn nhận biết tám năm, từng điểm từng điểm phác hoạ cho tôi nhìn. Tựa như, một người thận trọng từng bước vẽ ra hình ảnh người yêu của mình.
"Cậu vẫn luôn không biết về bệnh của Diệp Tu sao?" Dù sao vẫn phải hỏi câu này, không khí không khỏi đắng chát.
Vương Kiệt Hi cau mày có chút khó chịu lắc đầu, nói: "Không biết, Tô Mộc Tranh nói anh ấy lúc vòng khiêu chiến mùa chín kết thúc mới biết được mình bị bệnh. Mùa giải thứ mười, chúng tôi chỉ chạm mặt hai lần ở trận thi đấu thông thường, thời gian khác...... Bởi vì biết Hưng Hân là một đội mới, anh ấy khẳng định sẽ rất mệt mỏi cho nên cũng không có đi quấy rầy ảnh. Mà hai lần chạm mặt ngắn ngủi kia cũng không có thấy Diệp Tu có chỗ nào không đúng, vẫn giống như trước kia...... Trong khi đội tuyển quốc gia tập huấn, cũng chỉ là cảm thấy anh tái nhợt rất nhiều, tựa hồ còn gầy hơn chút. Nhưng lúc tập huấn thời gian nghỉ ngơi tương đối ít, cô cũng biết, ngoại trừ huấn luyện thường ngày, còn phải quay chụp video tuyên truyền đội tuyển quốc gia...... Chợt có lúc nhàn rỗi, cũng là nhìn thấy Tô Mộc Tranh ở bên cạnh anh. Cường độ thi đấu thế giới rất lớn, khiến cho sự suy yếu tái nhợt của anh biến thành đương nhiên."
"Đương nhiên?"
"Ừ, thi đấu thế giới đối với Diệp Tu mà nói tiêu hao kỳ thật không ít hơn chúng tôi, anh ấy cơ hồ coi chúng tôi là người mới mà chăm sóc, luôn luôn dốc hết sức gánh vác tất cả, ngoại trừ trên đấu trường. Kỳ thật, chúng tôi đều có chú ý tới ảnh mỏi mệt cùng suy yếu, chúng tôi cũng có hỏi gì, nhưng Diệp Tu luôn luôn làm như nói: Đây chính là thi đấu thế giới, coi như anh không lên trận, cũng so với các người mệt mỏi hơn được không? Mệt mỏi một chút không phải rất bình thường sao? Mặc dù là lời nói thật, nhưng vì là Diệp Tu nói ra lại làm người ta căn bản không muốn để ý đến. Cũng bởi vậy, anh ấy thuận lợi dấu diếm. Càng gần trận chung kết tiêu hao lại càng lớn, chúng tôi cũng không có nhiều tinh lực chú ý Diệp Tu có phải là bị bệnh hay không......"
"A " Hắn cười chua xót, "Tại sao tôi lại không phát hiện chứ?"
"Cậu có từng khuyên Diệp Tu đi nghỉ ngơi không?"
"Có " Hắn gật đầu, "Tôi không chỉ một lần nói với anh ấy nghỉ ngơi nhiều một chút đi, Diệp Tu luôn luôn rất nghiêm túc nói biết, nói trong lòng của anh có giới hạn, sau đó đuổi tôi về nghỉ. Anh ấy mặc dù nghiêm túc đáp ứng như vậy, nhưng xưa nay không làm. Tôi từng lúc ba giờ sáng còn thấy Diệp Tu ngồi trong phòng họp nghiên cứu tư liệu đối thủ."
"Đau lòng Diệp Tu không?"
"Đau lòng, nhất là bây giờ nghĩ đến lúc đó nhưng thật ra là......" Hắn quay đầu qua một bên, thở ra một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: "Người trong đội đều nói tôi rất đáng tin, nhưng tôi ngay cả bệnh của anh đều không nhìn ra."
Hắn rất tự trách.
Cuối cùng Vương Kiệt Hi nói: "Tôi lúc đầu nghĩ tương lai của Diệp Tu còn rất dài...... Dài đến chúng tôi đều có thể buông xuống Vinh Quang hướng tới một thế giới khác...... Anh ấy cũng đã......"
Diệp Tu với hắn mà nói, là tiền bối tôn kính, là đối thủ muốn vượt qua, là đồng đội đáng giá tín nhiệm, có khả năng, cũng là người cực kỳ quan trọng.
Chỉ là, người này rời đi quá sớm.
————————————————
Mắt to kết thúc, đằng sau khả năng sẽ còn nhắc lại.
Không biết đều có ai có thể nhìn thấy, lâu chủ ở chỗ này muốn nói rõ một chút.
Không phải tất cả mọi người sẽ tiếp nhận phỏng vấn, phỏng vấn nội dung cũng sẽ không đều viết ra.
Sẽ ở phỏng vấn một người lúc, xen kẽ những người khác.
Mặt khác, tình cảm tương đối mịt mờ, sẽ không rất ngay thẳng chỉ ra.
Văn bên trong Tiểu Thiên tên đầy đủ Cổ Thiên Nhật, A Dục tên đầy đủ Tần Tử Dục.
Văn này có ooc, chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com