Chương 9
9
Năm năm trước, bởi vì một ít chuyện đi Tây Tạng một chuyến, ở nơi đó gặp một vị khách du lịch nước ngoài. Trong lúc nói chuyện với nhau thì biết được, anh thường xuyên đi đến những chỗ rất đẹp đồng thời cũng rất nguy hiểm.
Tôi hỏi anh: "Anh có sợ không?"
"Đương nhiên sợ."
"Vậy anh đã đi qua những đoạn đường gian khổ đó như thế nào?"
Anh ấy cười cười: "Tôi sẽ không quay đầu lại."
Ngày 30 tháng 8, chúng tôi biết được Trương Giai Lạc bị bệnh, đã bị Tôn Triết Bình tiếp vào bệnh viện tốt nhất thành phố B an dưỡng.
Chúng tôi thông qua Tôn Triết Bình liên hệ đến Trương Giai Lạc, sau khi bày tỏ ý muốn phỏng vấn, Trương Giai Lạc chỉ do dự trong chốc lát, liền nói: "Tốt."
Tô Mộc Tranh không cùng đi. Lúc đến bệnh viện, Tôn Triết Bình chờ chúng tôi ở bên ngoài, Tôn Triết Bình nói: "Trương Giai Lạc là một người rất lạc quan, Diệp Tu chọc một cái liền xù lông. Nhưng mà bây giờ, lão Diệp tên kia đã chết. Không biết còn có ai có thể để hắn xù lông."
Lúc chúng tôi nhìn thấy Trương Giai Lạc, hắn đang rất an tĩnh ngồi trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tóc tản ra, không buộc lại như ngày thường. Sắc mặt tái nhợt nhìn có chút trong suốt.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, trong mắt hắn hóa thành ngọc thạch ôn nhuận.
"Hai ngày này, đang nghĩ đến thứ gì?"
"Diệp Tu " Hắn nói, "Tôi đang suy nghĩ về hắn thời điểm mùa giải thứ mười, là ôm tình cảm như thế nào thi đấu. Lúc ấy, tôi còn phàn nàn với lão Lâm, Diệp Tu có phải điên rồi không. Hiện tại nghĩ lại cảm thấy có lẽ Diệp Tu rất giống với Đại Tôn mùa thứ năm, phải điên, nếu không điên sẽ không còn cơ hội."
"Diệp Tu người này, lòng quá tham. Cầm bốn cái Quán Quân, còn có một cái Quán Quân thế giới." Hắn cười cười, có chút khó chịu nói: "Vì là lòng quá tham, nên mới có thể nhiễm bệnh a."
"Thời điểm thi đấu thế giới, hắn để chúng tôi tin tưởng hắn, nhưng chính hắn lại không nói cho chúng tôi."
"Không nói cho các anh...... Bệnh tình của mình?"
"Không chỉ vậy." Hắn lắc đầu.
"Còn có cái gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là đột nhiên có loại cảm giác này mà thôi." Hắn lắc đầu: "Nói thật, tôi từng rất vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy hắn đã cảm thấy đội Trung Quốc nhất định có thể đoạt giải Quán Quân. Chính là tín nhiệm a, Diệp Tu ở đây, chỉ vậy thôi cũng đủ để tất cả mọi người an tâm."
"Anh cảm thấy, bình thường Diệp Tu còn có đặc điểm gì sao?"
"Thật ra rất bá đạo."
"Ai? Tại sao?" Bá đạo, từ này rất ít được dùng để hình dung Diệp Tu.
"Hắn luôn luôn dùng phương thức của hắn để chứng minh đường mà hắn lựa chọn là đúng, rồi cả cách làm của hắn cũng hầu như mạnh mẽ đến mức khiến cho người ta cạn lời. Đây không phải bá đạo là cái gì?"
"Mùa giải thứ mười, mỗi một trận đấu của hắn tôi đều có nhìn. Tôi cũng từng dẫn đạo người mới, biết chăm người mới mệt mỏi bao nhiêu. Thế nhưng Diệp Tu luôn luôn dùng cách thực tế nhất dẫn đầu mỗi người trong Hưng Hân trưởng thành, chưa từng từ bỏ bất luận kẻ nào. Hắn nói Vương Kiệt Hi một người gánh vác tất cả, kỳ thật chính hắn cũng vậy. Diệp Tu muốn Quán Quân, liền không có người có thể ngăn cản hắn. Đại Tôn nói hắn chỉ là muốn thắng mà thôi, chúng tôi đều muốn thắng. Nhưng trong chúng tôi kẻ nào cũng không có được cái khí thế liều lĩnh kia —— Cô nhìn tốc độ tay của hắn hôm chung kết là biết."
Trương Giai Lạc hơi ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà: "Kỳ thật Diệp Tu hắn người này rất tốt, làm sao lại chết?"
"Tô Mộc Tranh nói rất đúng, thương tổn tới mình không phải cách để hoài niệm hắn, chỉ là chuyện Diệp Tu đã chết như vậy làm cho người ta quá đau, đau tới tê tâm liệt phế. Tôi vẫn luôn rất quan tâm Diệp Tu, lần này hắn đi, cảm giác toàn thế giới đều rỗng." Hắn che tim cười khổ, "Đặc biệt khó chịu."
"Diệp Tu rất quan trọng a......" Tôi nói.
" Ân " Trương Giai Lạc hít sâu một cái, nói, "Rất quan trọng, Diệp Tu thật sự rất quan trọng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com