Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8: Marry me?


A/N: Mình không muốn kéo dài câu chuyện quá nên thời gian sẽ bị tua nhanh một chút

Cảm ơn vì đã hiểu cho mình

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ngay khi Seungwan bước vào nhà, cô đã bị em trai bám lấy.

"Wan à. Wan à. Wan à. Cô ấy viết lại rồi. Cô ấy viết lại đó. Chị có tin rằng Joohyun đã viết lại không?"

"Woah, bình tĩnh nào. Đây là điều tốt. Em có thể trả lời cô ấy. Tìm hiểu nhau hơn." Seungwan nói khi cô đặt túi xuống.

"Uh, về chuyện đó. Có một vấn đề nhỏ mà em cần chị giúp." Sehun nói.

"Không. Không. Không. Không. Không. Câu trả lời là không. Chị đã làm phần khó nhất rồi. Thôi nào. Anh chàng quyến rũ mà chị biết đâu? Em không cần chị làm hộ đâu." Seungwan nói khi cô ngồi xuống.

"Làm ơn đi mà. Em không thể làm điều này thiếu chị. Chị là bậc thầy tình yêu. Chỉ có chị mới hiểu loại ngôn ngữ khó hiểu đó thôi."

"Không. Câu trả lời cuối cùng của chị là không."

"Thôi nào. Em sẽ làm việc nhà hộ chị. Làm ơn đi."

"Cái gì mà khiến em cần sự giúp đỡ của chị vậy?"

"Em không hiểu cô ấy viết gì."

"Ai cơ?"

"Joohyun. Cô ấy viết lại nhưng em không hiểu." Sehun nói và đưa bức thư cho Seungwan trước khi bị mẹ gọi.

Seungwan thở dài và đứng dậy. Cô đi về phòng để có thời gian yên tĩnh. Cô ngồi lên giường và thở dài.

"Tại sao mình lại làm điều này?" Cô tự hỏi bản thân khi mở lá thư.

Nó viết: Vầng trăng có thể tỏa sáng nhưng cô gái ngại ngùng. Đàn chim có thể tung bay nhưng cô gái muốn lẩn trốn. Bầu trời tuyệt đẹp nhưng cô gái sợ tổn thương. Thế giới này tuy cô đơn nhưng cô gái đang chờ đợi. Niềm tin không thể cho đi mà phải đạt được vậy sao tôi có thể tin người khi tôi luôn do dự.

Seungwan đặt lá thư xuống và mỉm cười. Cô lấy ra một tờ giấy và bắt đầu viết. Cô mỉm cười khi viết: Thế giới này rộng lớn nhưng trái tim tôi nhỏ bé. Màn đêm tĩnh lặng nhưng trái tim tôi rộn ràng. Tương lai khó đoán nhưng lời hứa của tôi thì chắc chắn. Cuộc đời ngắn ngủi nhưng tình yêu của tôi thì không. Cho tôi một cơ hội để sẻ chia với em niềm hạnh phúc này.

Sau khi hoàn thành, cô gấp nó vào và bước ra khỏi phòng. Cô đi đến chỗ Sehun và đưa anh lá thư. "Đây. Giờ thì không còn sự giúp đỡ nào nữa đâu. Em phải tự làm từ bây giờ."

"Tuyệt vời. Cảm ơn. Cảm ơn chị. Em sẽ làm gì nếu thiếu chị đây?"

"Ờ. Ờ. Chị mệt rồi."

...

Sooyoung kéo Seulgi đi quanh khu chợ đêm. Họ ăn những món ăn ngon và nói chuyện cả tối.

"Chị gái của chị là người thế nào?"

"Hả? Ai cơ?"

"Joohyun ấy. Tất cả các chàng trai đều yêu và muốn kết hôn với chị ấy trong khi các cô gái thì ghen tị và muốn trở thành chị ấy nên em muốn biết chị ấy là người thế nào?"

"Ô, chà.. chị ấy là Joohyun. Ý chị là, chị ấy thích ở nhà, không thích ra ngoài lắm, chị ấy thích giặt giũ,.."

Đôi mắt của Sooyoung mở to.

"Chị biết. Đây chính xác là phản ứng của chị. Dù sao thì, chị ấy rất ít nói. Chị ấy không thực sự biểu lộ cảm xúc của mình nhưng chị ấy rất tốt bụng." Seulgi nói.

"Wow"

"Anh trai của em thì sao? Ý chị là anh ấy thích chị Joohyun nên chị muốn biết anh ấy là người thế nào. Chị phải chắc chắn anh ấy sẽ không làm tổn thương chị ấy." Seulgi hỏi.

"Anh ấy là một tên ngốc. Thật lòng thì anh ấy không thông minh lắm nhưng lại tốt bụng và đáng tin. Anh ấy sẽ bảo vệ những người mà mình yêu thương."

"Thế thì tốt."

Họ ăn trong im lặng vài phút.

"Vậy, chị có đang gặp gỡ ai không?" Sooyoung hỏi phá vỡ sự im lặng.

"Hả? Ồ. Không. Không ai cả."

"Tại sao?"

"Uh, chị đoán vì vẫn chưa tìm thấy ai. Ý chị là, chị không xinh đẹp hay thông minh lắm nên không ai thực sự muốn hẹn hò với chị. Em thật ra là người đầu tiên." Seulgi ngại ngùng nói.

Nghe thấy điều này khiến Sooyoung mỉm cười. Cô nghiêng người lại gần và nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má Seulgi, khiến cô gái lớn hơn ngạc nhiên.

Seulgi chạm má mình và chết lặng nhìn vào Sooyoung

Sooyoung cười khúc khích. "Chị thật đáng yêu. Và đừng lo lắng. Chị rất xinh đẹp."

"Uh, em ...chị...hôn..." Seulgi lắp bắp không chắc phải nói gì.

Sooyoung bật cười và kéo Seulgi lại gần hơn, thì thầm vào tai cô, "Từ giây phút này, chị là của em."

Nghe thấy câu nói, Seulgi đỏ mặt khi cô cúi mặt cố che giấu nụ cười.

Họ tiếp tục buổi hẹn hò với đôi tay nắm chặt.

...

Seulgi bước vào phòng Joohyun với nụ cười trên môi.

Joohyun nhướn mày. "Nụ cười kinh dị đó là thế này đây?"

"Unnie, em vừa đi hẹn hò và nó tuyệt vời."

Joohyun cau mày. "Em đi hẹn hò? Với ai cơ?"

"Em hẹn hò với Sooyoung. Em ấy raasaaaaaaất xinh đẹp và đáng yêu. Và em ấy hôn vào má này này." Seulgi nói với ánh mắt mơ màng khi cô chạm vào má mình.

Joohyun co rúm lại. "Chà, tốt cho em. Cũng đến lúc rồi."

"À, cái này cho chị." Seulgi đưa lá thư cho nàng.

Joohyun nhận lấy lá thư.

Seulgi bước ra. "Unnie ngủ ngon"

Joohyun nằm xuống giường và mở lá thư ra. Nàng đọc nó với nụ cười trên môi. "Anh thật biết cách chiếm trái tim một cô gái." Nàng nói với không trung.

Vội nghĩ. Nàng bật dậy và ngồi vào bàn rồi bắt đầu viết.

Nàng viết: Đại dương mênh mông nhưng con sóng quá lớn. Vầng trăng trên cao nhưng màn đêm u tối. Hiện tại ở đây nhưng tương lai xa xôi. Cuộc đời khó đoán tình yêu cũng vậy. Trái tim có thể tan vỡ khi vẫn chưa đủ.

Nàng hoàn thành và gấp nó lại. Nàng đi lại về gường và nằm xuống với nụ cười trên môi.

...

"Noona! Noona! Noona!" Sehun hét lên khi anh chạy trên con đường dẫn về nhà họ. Anh chạy vào nhà.

"Nó đến rồi. Đến rồi này. Cô ấy hồi âm rồi." Sehun nói khi anh dừng trước mặt Seungwan, người đang bận rộn sửa bàn ăn.

"Và sao em lại nói với chị điều này?" Cô hỏi với hàng lông mày nhướn lên.

"Nghe này." Anh nói và đọc lá thư cho cô nghe.

Seungwan nâng mày khi lắng nghe. Một nụ cười nở trên môi cô.

Sehun đọc xong và nhìn vào chị gái mình với ánh mắt tìm kiếm. Cô nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.

"Cái nhìn này là sao?"

"Em. Không. Thể. Hiểu. Nổi. Cô. Ấy. Viết. Cái. Gì" Anh nhấn mạnh từng từ rồi cau mày và đưa cô lá thư. "Thật sự đấy, sao cô ấy không thể trả lời đơn giản như có hoặc không?"

Seungwan cười khúc khích. "Hun à, em cần phải hiểu cô ấy, kiên nhẫn nào. Tất cả những gì cô ấy muốn nói là cô ấy sợ tổn thương và do dự không biết có nên tiếp nhận cơ hội này không." Cô giải thích.

"Khoan đã. Chị hiểu hết à? Wow. Chị thật khó tin." Anh tâng bốc chị gái mình. "Chà, giờ em phải nói gì đây?"

"Pabo. Cô ấy đang đợi em đến và đưa cô ấy đi hẹn hò đấy vậy nên đợi chờ gì nữa? Đi đi."

Sehun đưa Seungwan lá thư và chạy ra khỏi nhà. Cô mỉm cười, đút lá thư vào túi và lắc đầu trước khi quay lại sửa chiếc bàn.

...

Sau một khoảng thời gian, Joohyun bắt đầu phải lòng sự quyến rũ của Sehun. Ngôn từ, những lá thư, sự tốt bụng của anh và cách anh lắng nghe nàng. Đó là tất cả những gì nàng cần và anh có tất cả.

Nàng yêu cái cách anh hiểu nàng. Chưa ai có thể khiến nàng cảm thấy an toàn và được yêu thương như thế này. Chuyện anh biết nàng thích ngắm bầu trời chỉ qua những lá thư khiến nàng kinh ngạc. Nàng thật sự cảm kích khi mình đã cho anh cơ hội.

5 tháng sau.

"Em sẽ kết hôn với anh chứ?"

"Em...em không biết phải nói gì."

"Anh hứa sẽ luôn yêu thương, bảo vệ và khiến em vui vẻ nên liệu em, Joohyun, sẽ lấy anh chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com