17.
"Cái gì?" Mẹ Phác khó tin nhìn Tô Uyển trước mặt mình, "Uyển Uyển, có phải là Xán Liệt bắt nạt con? Hay không đối xử tốt? Con nói cho dì, dì nhất định giúp con dạy nó. . ."
"Bác gái." Tô Uyển nhẹ giọng ngắt lời mẹ Phác, "Xán Liệt đối với con vô cùng tốt, nhưng hai bọn con có lẽ không hợp nhau." Tô Uyển cười cười, "Quãng thời gian trước bảo con đến học ở trường bổ túc tại Italy, con đi một chuyến, rất ngóng trông."
Tô Uyển đã nói đến mức này, ba mẹ Phác biết đã không có khả năng cứu vãn. Nếu như giữa hai người xuất hiện vấn đề gì còn có thể giải quyết, hai bên có thể khuyên. Thế nhưng ý tứ của Tô Uyển rõ là muốn xuất ngoại du học, không biết đi bao nhiêu năm. Cô muốn theo đuổi cuộc sống và mục tiêu của riêng mình, ai cũng không thể giữ cô lại, con trai của bà lại học luật, đi ra nước ngoài không phải là một lựa chọn tốt. Hơn nữa nếu con trai bà chạy theo vợ định cư ở nước ngoài, nói thoải mái là gạt người.
Có thể ba Phác không biết, nhưng mẹ Phác là phụ nữ, đối với cảm tình rất mẫn cảm. Bà có thể hiểu rõ tâm tình con trai, đối với trong lòng con trai Tô Uyển như bao người khác. Những năm này bà mơ hồ cảm thấy, con trai mình có chuyện giấu, nếu không sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện tình cảm trong nhiều năm như vậy.
Mẹ Phác không phải không bóng gió hỏi qua, thế nhưng Phác Xán Liệt trước sau kín kẽ không một lỗ hổng, không nhắc tới một lời. Con trai không chịu mở miệng, cho dù có là mẹ cũng không còn cách nào. Bà chỉ đành an ủi mình may mắn là con mình là con trai, đàn ông tuổi lớn càng quý hiếm. Nếu như là phụ nữ, bà không vạch trần lòng nó là không được.
Ba Phác thở dài, "Như thế nào đi nữa Xán Liệt vẫn không được, quá cuồng công tác. Uyển Uyển con là đứa bé ngoan, đã có mục tiêu của mình cứ đi về hướng đó. Nếu cần gì thì đến tìm chúng ta."
Trong lòng Tô Uyển ê ẩm, cô biết hai bác trai gái trước mắt này coi mình là người nhà. Tuy nói là Phác Xán Liệt xin lỗi cô, nhưng cô làm sao có thể không xin lỗi hai bác.
Việc hôn nhân Tô gia cùng Phác gia xem như đã hủy bỏ. May mắn hai nhà lúc trước không làm lớn chuyện này lên, vì thế không cần đi giải thích với mọi người.
Sau khi Tô Uyển rời khỏi Phác gia, cô không điện báo cho Phác Xán Liệt một tiếng, mà là mẹ Phác gọi cho hắn mới biết Tô Uyển đã tìm ba mẹ mình nói rõ.
Nghe giọng nói mẹ Phác, cũng không trách cứ hắn nhiều. Tuy rằng bà tiếc Tô Uyển là người phụ nữ tốt, nhưng Phác gia nhưng bọn họ không phải người ích kỷ, cho nên Phác Xán Liệt cũng có thể nhận ra mẹ Phác thành tâm hi vọng Tô Uyển có thể thực hiện mục tiêu.
"Con trai." Mẹ Phác lúng túng muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy mẹ?"
Mẹ Phác do dự một chút, vẫn mở miệng nói, "Không phải con, thích ai rồi chứ?"
Phác Xán Liệt hơi chột dạ, dừng hai giây, "Mẹ, mẹ nghe ai nói thế?"
"Không phải nghe nói. Những năm qua không thấy ai cạnh con, mẹ mới hỏi thôi."
"Mẹ suy nghĩ nhiều rồi, ngày nào con cũng bận làm sao có thời giờ?"
Mẹ Phác thở dài, "Con biết là tốt rồi, mỗi ngày chỉ lo công tác. Mẹ lại mong con thà rằng có người trong lòng. Con trai, nếu có người thương nhất định phải nắm chặt."
Bàn tay Phác Xán Liệt bất giác siết lại, "Được rồi mẹ, con có việc gấp, cúp máy đây."
Vội vã cúp điện thoại, Phác Xán Liệt hít một hơi thật sâu.
Mẹ Phác có thể nhìn ra tâm tư trong lòng khiến hắn bất an. Cảm tình với Biên Bá Hiền vẫn như cũ là không đối đáp lại hoàn toàn, hắn cũng không dám làm hành động nào. Mẹ. Phác hỏi, hắn chỉ có thể qua loa trả lời.
Phác Xán Liệt lo lắng rất nhiều, lo lắng ba mẹ bên Biên Bá Hiền có thành kiến, lo lắng bọn họ phản cảm đồng tính luyến ái, nhưng lo lắng nhất vẫn là thái độ Biên Bá Hiền đối với hắn.
Ngẫm nghĩ, từ sau ngày bệnh viện, hai người không còn liên lạc, quan hệ của hai người dường như trở lại thời điểm trước.
Mỗi đêm trước khi ngủ Phác Xán Liệt đều sẽ không tự chủ được nhớ tới ngày đó Biên Bá Hiền đứng một bên giường bệnh, bởi vì mình mà sốt ruột. Thỉnh thoảng tỉnh giấc, hắn vẫn còn sợ tình cảnh hôm ấy.
Xuất phát từ tiềm thức căng thẳng và quyết định, trái tim đã xác thực rõ cho Phác Xán Liệt biết, Biên Bá Hiền đối với hắn rất đặc biệt.
Hắn không dám nghĩ, nếu trong nháy mắt đó mình do dự, hay là mềm yếu lùi bước, sợ là hậu quả khó mà lường được.
Mỗi ngày mỗi đêm tự mình xoắn xuýt rồi dằn vặt, thế mà đã qua được nửa tháng.
Vào lúc này Phác Xán Liệt từ bên Tần Huyên nghe được tin tức, ba ngày trước Biên lão vì phát bệnh lần thứ hai cuối cùng không chịu đựng được, rạng sáng ngày kế qua đời. Mà di chúc tức thời có hiệu lực.
Mẹ con Biên gia cùng Biên Bá Hiền và tất cả mọi người có liên quan đến phòng luật sư của Biên thị.
"Phác luật sư, hiện tại Biên phu nhân và Biên nhị công tử còn đang náo loạn, tôi lo bọn họ tức nước vỡ bờ sẽ làm gì đó với giám đốc. Phiền anh giúp đỡ hậu chiêu."
Cho dù đầu bên kia ầm ĩ, nhưng Phác Xán Liệt vẫn có thể nhận ra giọng nói trợ lý tràn ngập lo lắng. Tuy rằng trong lòng cũng khẩn trương vì Biên Bá Hiền, nhưng cùng lúc đó hắn còn thấy khó chịu mấy phần.
"Được, tôi biết rồi. Cú điện thoại này, là tự quyết định thay cậu ấy đúng chứ, không sợ cậu ấy trách cậu nhiều chuyện sao?"
Giọng nói Phác Xán Liệt tuy có hơi chế nhạo, thế nhưng hắn iết trong này còn lộ ra xúc cảm đố kỵ.
"Thái độ giám đốc có thế nào cũng không sao. Nhưng tôi lo lắng sẽ có rủi ro. Phác luật sư, xin nhờ anh."
Rốt cục Phác Xán Liệt cũng thu hồi nụ cười gằn như có như không bên khóe miệng, nghiêm trang nói, "Yên tâm, chuyện của cậu ấy tôi nhất định sẽ giúp."
Được Phác Xán Liệt đồng ý, Tần Huyên cúp điện thoại sau đó thở phào nhẹ nhõm. Lúc đẩy cửa vào phòng, vừa vặn nhìn thấy Biên phu nhân vươn bàn tay có móng bén nhọn tới Biên Bá Hiền.
"Giám đốc!" Tần Huyên hét lên một tiếng định bổ nhào đến.
Lúc cách mặt Biên Bá Hiền còn có vài cen-ti-mét, cậu giơ tay vững vàng bắt lấy tay của Biên phu nhân, mặt không biến sắc nhìn bà.
"Mày làm gì! Mày muốn làm gì! Mau buông tay cho ta! Thả cái tay bẩn của mày ra!" Dứt lời bà cố gắng muốn tránh thoát, nhưng bàn tay Biên Bá Hiền cứng như thép khiến bà không thể động đậy.
"Biên Bá Hiền mày làm gì! Thả mẹ tao ra!" Biên Nhược Trăn vừa định tiến lên, Biên Bá Hiền hừ lạnh một tiếng, trên tay dùng sức đẩy một cái, Biên phu nhân liền lùi về sau mấy bước. Bà chật vật vịn lấy con trai mình, mặt đỏ bừng lên, khuôn mặt vốn được trang điểm tinh xảo bây giờ đã trở nên dữ tợn.
"Nhất định là mày dùng thủ đoạn, để lão già kia sửa lại di chúc. Ta muốn kiện mày! Ta muốn cho mày ngồi tù! Cho mày chết đi!" Biên phu nhân cắn răng nghiến lợi dáng vẻ cực kỳ xấu xí, gân xanh trên cổ đã nổi lên.
"Biên Bá Hiền mày là kẻ đạo đức giả, luôn miệng nói không mơ tưởng đến Biên gia, sau lưng cư nhiên làm ra hành động sửa di chúc. Mày còn biết xấu hổ hay không!" Biên Nhược Trăn chỉ vào Biên Bá Hiền chửi ầm lên.
Luật sư ngồi một bên sắc mặt lạnh lẽo đi đến trước mặt Biên Nhược Trăn, "Biên tiên sinh là hoài nghi tính chuyên nghiệp của tôi? Phần di chúc này là một tháng trước Biên lão tiên sinh quyết định sửa lại." Luật sư chỉ vào chữ ký bên góc giấy, lại trỏ vào dấu vân tay của Biên lão.
"Lúc trước Biên lão tiên sinh sửa di chúc sau đó đã dự liệu phu nhân và Nhị công tử sẽ không vừa lòng, cố ý để lại một lá thư viết tay." Luật sư lấy từ cặp công văn ra phong thư đưa cho mẹ con Biên gia.
Biên phu nhân thô bạo giành lấy xé miệng bìa ra.
"Biên lão tiên sinh vốn đem 43% cổ phần phân cho phu nhân cùng Nhị công tử, nhưng sau đó cân nhắc đến khả năng Hội Đồng Quản Trị vùi lấp công tử và phu nhân sinh ra bất lợi, liền sửa đổi."
Nắm tờ giấy mỏng manh trong tay, Biên phu nhân hận không kể xiết. Đã hao tốn nhiều tâm tư như vậy, cuối cùng lại chỉ có vài phần trăm cổ phần, hiện tại bà thật sự muốn đập nát hộp tro Biên lão.
Vốn 43% cổ phần nằm trong tay, bây giờ di chúc ghi chỉ đưa Biên Nhược Trăn 15%, Biên phu nhân 10%. Một cổ đông trong Hội Đồng Quản Trị có quan hệ tốt với Biên lão10%, còn dư lại 13% thế mà đưa cho Biên Bá Hiền.
Nếu dư một ít cổ phần thì cũng tốt, lại đưa cho Biên Bá Hiền như thế, khiến bà không thể tiếp thu.
Biên phu nhân còn muốn tóm luật sư ép hỏi tiếp, Biên Nhược Trăn tựa hồ nhớ đến gì đó, kéo bà lại, lắc đầu một cái.
Biên phu nhân không biết Biên Nhược Trăn muốn làm gì thế nhưng con trai nhắc bà không nên nói, bà đành phải miễn cưỡng nhịn xuống cơn giận.
Biên Nhược Trăn kéo Biên phu nhân ra một bên, bà nhăn mặt chậm rãi kéo nụ cười về, cuối cùng đuôi lông mày nhiễm mấy phần đắc ý.
"Mấy vị đối với di chúc còn nghi vấn gì không?" Luật sư thấy tình cảnh ổn lại, hỏi.
Biên Nhược Trăn cười vài tiếng, "Không thành vấn đề." Ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía Biên Bá Hiền, "Nếu di chúc đã giải quyết xong, như vậy Hội Đồng Quản Trị có thể lập tức mở ra."
Phác Xán Liệt bên kia sau khi cúp điện thoại, đột nhiên tâm trạng không yên. Trong điện thoại Tần Huyên nói luật sư của Biên lão đem chuyện di chúc thông báo cho Biên thị, vậy nếu như đàm phán di chúc xong, có phải sẽ tổ chức đại hội cổ đông không.
Nghĩ tới đây trong lòng Phác Xán Liệt sa sầm xuống, hắn nhìn trong màn hình Tần Huyên thừa dịp mọi người không chú ý chụp trộm nội dung gửi cho hắn. Như Tần Huyên nói, tuy rằng Biên Bá Hiền nắm giữ 13% cổ phần Biên thị, thế nhưng cuối cùng vẫn không bằng mẹ con Biên Nhược Trăn. Trong di chúc nhắc tới Biên lão còn đem 10% cổ phần cho một cổ đông, theo thế xem ra Biên lão đang chỉ vào người này chủ trì đại cục. Dựa theo tư duy của Biên lão, vậy có phải cổ phần Biên Nhược Trăn không phải là lớn nhất?
Hỏng!
Trong nháy mắt Phác Xán Liệt hiểu rõ vì sao Tần Huyên lén lút gọi cho hắn, anh nhờ hắn nghĩ nguyên nhân giữ miếng thay Biên Bá Hiền. Nếu Biên Nhược Trăn thật sự trở thành cổ đông đứng nhì, không sợ nhất vạn chỉ là ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Đệ Nhị cổ đông và Đại cổ đông có gì đó. . .
Càng nghĩ Phác Xán Liệt càng hoảng hốt.
Lúc này đột nhiên điện thoại Phác Xán Liệt đổ chuông, biểu hiện là dãy số lạ. Hắn cau mày, chần chờ chốc lát vẫn quyết định nghe.
"Xin chào, cho hỏi là tiên sinh Phác Xán Liệt sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com