23.
"Ba, mẹ, con thích đàn ông." Một câu không đầu không đuôi của Phác Xán Liệt lập tức làm hai vị ba mẹ già phát sợ.
"Con trai, con, con lặp lại lần nữa xem?" Mẹ Phác cắn môi run rẩy, trong đầu hỗn loạn rối tung, trước mắt đúng là con trai của mình không sai, thế nhưng trong nháy mắt cảm thấy thật xa lạ.
"Con không thích người khác phái, cũng sẽ không kết hôn với phụ nữ." Giọng nói Phác Xán Liệt không chút do dự, ánh mắt nhìn ba mẹ mặc dù tràn đầy áy náy nhưng vô cùng kiên định.
Ba Phác đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Phác Xán Liệt quỳ trên mặt đất.
So với ba, Phác Xán Liệt giống mẹ nhiều hơn, ngũ quan khá là nhu hòa. Còn gương mặt ba Phác ở tất cả các góc cạnh rất sắc sảo, dáng vẻ nổi giận hoàn toàn có thể khiến người ta sợ hãi.
"Phác Xán Liệt!" Không hỏi nhiều, ba Phác giơ tay lên tát một cái lên mặt Phác Xán Liệt, dùng sức lến đến mức vài giây sau khóe miệng của hắn đã rớm máu.
Nhìn thấy chồng không nói hai lời liền ra tay, mẹ Phác còn chưa kịp tiêu hóa chuyện Phác Xán Liệt đã gấp gáp ôm lấy ba Phác, "Ông Phác, sao ông lại đánh con!"
"Nó ở bên ngoài làm loạn, tôi không đánh nó thì đánh ai! Hôm nay tôi nhất định phải đánh cho nó tỉnh! Xem nó còn dám thích đàn ông hay không!" Cả vẻ mặt và giọng nói ba Phác đều nghiêm túc, thanh âm rống giận dường như còn có run rẩy.
"Mấy ngày nay con mới nghĩ rõ ràng, hoàn toàn không làm loạn." Phác Xán Liệt giơ tay lau khóe miệng, ánh mắt kiên quyết nhìn ba Phác.
"Mày bớt khoác lác." Ba Phác giận dữ nhấc chân muốn đạp Phác Xán Liệt, lại bị mẹ Phác ôm chặt lấy không thể động đậy, "Bà đi ra, coi thử hôm nay tôi có đánh chết thằng nhóc không! Mấy ngày nay mới thông suốt? Mày không bị cái gì kích thích thì làm sao nghĩ kĩ?"
Mẹ Phác nghe vậy lập tức chảy nước mắt, "Xán Liệt, không phải con thích ai rồi chứ?" Người mẹ đúng là luôn hiểu con mình nhất, ba mươi năm qua Phác Xán Liệt chưa bao giờ từng đề cập tới việc thích nam nhân, hiện tại đột nhiên nói như vậy, nhất định là gặp phải người nào rồi.
Lời của bà làm ánh mắt Phác Xán Liệt thoáng dao động, trong đầu hiện lên bóng dáng Biên Bá Hiền. Nhưng hắn không trả lời mẹ Phác, không thể nói cho bà biết mình quả thật có người trong lòng. Hắn không muốn vì mình mà làm Biên Bá Hiền bị bất kể ai lên án oan uổng, đây là người quan trọng nhất của hắn, nhất định phải đảm bảo an toàn cho bảo bối. Trước mắt hắn phải xử lý thật tốt việc này, tạm thời không được nhắc đến Biên Bá Hiền.
Dáng vẻ Phác Xán Liệt trầm mặc càng làm cơn giận của ba Phác bốc lên to hơn, ông vùng ra khỏi tay vợ mình, "Không nói đúng không!" Ông chỉ vào Phác Xán Liệt rống to, nhìn bên cạnh có chén trà liền cầm lên chuẩn bị ném về phía đầu Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt không có ý định muốn tránh, nhắm hai mắt lại chuẩn bị chịu đựng đau đớn, thế nhưng một lát sau vẫn không cảm thấy gì. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy ba Phác một tay ôm ngực như bị choáng, ly trà bị cầm lỏng lẻo lập tức rơi xuống vỡ tan.
"Ông Phác!" Mẹ Phác hốt hoảng đỡ lấy thân thể đang lảo đảo của ông, "Ông làm sao vậy!"
Phác Xán Liệt thấy sắc mặt ba chuyển đỏ, biểu hiện vô cùng đau khổ, cả người mềm nhũn dựa lên người mẹ Phác, hắn cũng nôn nóng đứng dậy đỡ ba mình, "Ba! Ba đau ở chỗ nào!"
"Ba con nhất định là bị cao huyết áp!" Mẹ Phác la to.
Mặc dù không cách nào chống đỡ được ý thức, ba Phác vẫn mơ hồ cảm thấy Phác Xán Liệt dìu mình sốt sắng hỏi, ông vươn tay muốn đẩy Phác Xán Liệt, "Đi ra."
Sức đẩy của ba Phác không có chút tác dụng nào, Phác Xán Liệt cũng không quản ông từ chối, cầm lấy chìa khóa xe và túi, cõng ông lên lưng.
"Mẹ, mau chở ba lên bệnh viện." Dứt lời, Phác Xán Liệt không để ý ông nhịn đau đỡn giãy dụa, lập tức đi xuống lầu.
Binh hoang mã loạn, vừa tới bệnh viện ba Phác đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Phác Xán Liệt và mẹ Phác cùng ngồi ở bên ngoài, bà nghiêng đầu tựa vào ghế nhỏ giọng khóc lóc, sắc mặt Phác Xán Liệt nặng trĩu đi lại trước cửa.
"Ba con vốn dễ lên huyết áp, con còn chọc giận ông ấy thành như vậy."
Phác Xán Liệt đi tới bên mẹ Phác ôm lấy bà, lại bị nhẹ nhàng đẩy ra.
"Mẹ, con xin lỗi. Là con có lỗi với hai người..." Hành động nhỏ nhặt này của mẹ Phác đủ để khiến vành mắt Phác Xán Liệt đỏ xót.
Hai mẹ con bế tắc, Phác Xán Liệt như đứa nhỏ phạm lỗi lầm không chịu thừa nhận, vì mẹ bực tức mà khổ sở, cũng có thể vì trong lòng mang một phần cố chấp lại kiên trì.
"Vị tiên sinh này, nếu không cậu xử lý vết thương trước đi. Bác sĩ nói rồi, bệnh nhân không có gì đáng lo, hai người không cần sốt ruột." Một y tá từ trong phòng cấp cứu đi ra, nhìn thấy vết thương trên người Phác Xán Liệt liền nhắc nhở.
Cảm giác vội vàng nóng nảy như che lấp tất cả, lúc này được nhắc Phác Xán Liệt mới cảm thấy bàn tay và mặt mình đau buốt. Vừa nãy luống cuống tay chân đụng trúng mảnh sứ vỡ của ly trà, vết thương không tính là sâu thế nhưng rất dài. Mặt trái bị cái tát của ba Phác đã sưng lên, khóe miệng cũng hơi rách, chảy máu ra đọng ở môi.
Thế nhưng Phác Xán Liệt không nhúc nhích, vẫn đứng ở đó.
Y tá thở dài, "Tiên sinh, vết thương của cậu nếu xử lý trễ, sẽ bị nhiễm trùng."
Mẹ Phác chậm rãi quay mặt đi, "Ba con nhất định không muốn gặp con."
Trong lòng Phác Xán Liệt tê rần, thấy mẹ Phác trước sau không chịu nhìn mình, cuối cùng chỉ biết siết tay, "Vậy con làm thủ tục đây."
Nghe tiêng bước chân dần xa của Phác Xán Liệt, mẹ Phác lau nước mắt đi, thở dài thật sâu.
Đúng như vị y tá kia nói, ba Phác không bị gì nghiêm trọng, rất nhanh đã được chuyển vào phòng bệnh đơn.
Lúc ba Phác nghỉ ngơi trong phòng, Phác Xán Liệt đi nộp phí. Đối với ba mẹ, Phác Xán Liệt là áy náy, không có hối hận mình đã come out. Sau khi nghĩ thông suốt, nói chuyện này chỉ là không sớm thì muộn, tuy thân là luật sư, có thể cãi lẽ, nhưng khi đối mặt với ba mẹ, đối mặt với Biên Bá Hiền, tài ăn nói của hắn hoàn toàn không có tác dụng.
Hắn có thể viện vô số lí do, nhưng không muốn đem chuyện này trở nên lộn xộn. Thích chính là thích, không thích chính là không thích, hắn không muốn ấp a ấp úng cuối cùng làm mình tiến thoái lưỡng nan. Tính cách mạnh mẽ giàu kinh nghiệm này là hắn học được từ Biên Bá Hiền, nhiều lúc dây dưa dài dòng do do dự dự chỉ làm người đau đớn hơn.
Phác Xán Liệt một mình chỉnh đốn tâm tình, lúc chuẩn bị vào phòng vừa vặn đụng phải bác sĩ chính điều trị cho ba Phác. Bác sĩ là người quen của Phác Xán Liệt, nghe đối phương dặn dò những việc cần chú ý, sau đó Phác Xán Liệt lại hàn huyên vài cậu,
Nhưng khi trở lại phòng bệnh, trên giường đã trống không. Phác Xán Liệt cuống quít điện cho ba Phác, mới sựt nhớ vì vội vàng đã quên mang theo di động, hắn vội vàng quay về nhà. Dọc đường rời khỏi bệnh viện, nhìn quanh co cũng không thấy ba mẹ Phác.
Phác Xán Liệt chạy về, cũng không biết gọi bao nhiêu cuộc, mới có người nhận.
Mở miệng, là mẹ Phác nghe máy.
"Ba con không chịu chờ, con còn chưa trở lại đã muốn đi." Giọng mẹ Phác nghe không rõ tâm trạng.
Lúc vào phòng bệnh không bao lâu ba Phác đã bình phục, tình huống cũng không nghiêm trọng, thừa dịp Phác Xán Liệt chưa về liền sống chết không muốn gặp con trai. Không nhịn được tật xấu của ba Phác hơn nữa lại sợ ông đổ bệnh, mẹ Phác không thể làm gì hơn là gọi xe chở hai người về.
Còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng chuông vang liên tục, không cần nghĩ cũng biết là từ Phác Xán Liệt gọi tới. Chung quy bà vẫn sợ con mình sốt ruột gặp chuyện, mẹ Phác nghe mấy không đưa cho ba Phác.
"Ba mẹ đã vào nhà, ba con còn nhiều tinh lực mắng người, con đừng lo."
Phác Xán Liệt vừa muốn đáp đã liền nghe tiếng tức giận của ba Phác từ đầu dây bên kia, "Bà còn phí lời với nó làm gì, nó không xem chúng ta là ba mẹ, Phác gia cũng không có người con như vậy."
"Ông còn gào cái gì, muốn vào viện lần nữa đúng không." Mẹ Phác hét về phía ba Phác, những rất dễ nhận ra trong giọng đã nức nở.
"Mẹ..."
"Đừng nói nhảm với nó, mau bỏ xuống." Giọng ba Phác truyền tới, lần này rất gần. Ông giành lấy di động trong tay mẹ Phác "bang" một tiếng phóng xuống, cắt đứt đường truyền.
Nghe loa truyền tới âm thanh "tút tút tút" dài dằng dặc, Phác Xán Liệt đành bỏ điện thoại xuống, thở dài.
Vết thương ở khóe miệng và bàn tay đau nhức, nhìn cánh tay trái bị quấn mấy vòng băng gạc, Phác Xán Liệt cười tự giễu.
Vậy mà cứ come out như vậy... Còn bị thương.
Trước sau cũng chỉ hai, ba tiếng, tâm tình của mình đã thay đổi xoành xoạch, tảng đá lớn đè ép mười mấy năm qua cuối cùng cũng nhẹ đi. Nhưng nghĩ đến ba mẹ, tâm Phác Xán Liệt lại gợn sóng, đúng là vẫn làm tổn thương người thân nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com