36.
Kể từ lúc Biên Bá Hiền dọn tới, Phác Xán Liệt như muốn bám riết lấy người cậu để sống vậy, Biên Bá Hiền đi đâu hắn đi đấy, dính như keo, hận không thể kẹp Biên Bá Hiền lên thắt lưng để cậu mãi mãi bên mình.
"Anh đừng ôm, em không cựa quậy được." Biên Bá Hiền ngước đầu thổi mạnh vào râu mép hắn, Phác Xán Liệt ôm cậu từ đằng sau, cúi đầu cạ cạ cổ cậu, ngậm miếng thịt mềm mại của cậu nhẹ nhàng day cắn.
Biên Bá Hiền nới rộng cổ áo tắm, trên bả vai trắng nõn hiện lên vết đỏ ám muội. Phác Xán Liệt đưa tay vuốt ve, sau đó cúi đầu hôn lên mấy vết ửng hồng mấy cái.
Xuyên qua gương, Biên Bá Hiền nhìn thấy hành động của Phác Xán Liệt một cách rõ ràng, vành tai lập tức ngại ngùng đỏ bừng.
Tối hôm qua chúc mừng cả hai bắt đầu sống chung, hai người ở nhà uống mấy ly, tửu lượng Phác Xán Liệt ngày càng lớn, hắn liều mạng quyết tâm muốn đem người yêu quẹo vào giường.
Tuy Biên Bá Hiền không tính là say, nhưng lại bị Phác Xán Liệt hôn đến choáng váng, đến khi cậu phản ứng kịp hai người đã trần trụi quấn lấy nhau. Đúng lúc này, Phác Xán Liệt tỉnh chút rượu, nhìn khóe mắt Biên Bá Hiền hồng hồng bị mình đè dưới thân, sợ Biên Bá Hiền sẽ giận, ngọn lửa cháy bùng bùng trong lòng dần xìu xuống.
Trong nhà không có đồ chuẩn bị, Phác Xán Liệt có muốn Biên Bá Hiền cũng phải nhịn lại. Vì nhất thời mà làm tổn tương người yêu, đây không phải là hành vi mà trung khuyển công có.
Phác Xán Liệt cố gắng bình tĩnh rời khỏi người Biên Bá Hiền, trên trán đã đổ đầy mồ hôi. Biên Bá Hiền thấy hắn nhẫn nại như vậy, hơi đau lòng, cậu tới gần dựa vào ngực Phác Xán Liệt, ngẩng đầu hôn một cái lên môi Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt hiểu rõ ý tứ của Biên Bá Hiền, hắn xoa xoa tóc cậu, cất giọng mang theo hơi thở hồng hộc, "Không được, nhà anh không có đồ."
Bị Phác Xán Liệt gợi lên ham muốn, Biên Bá Hiền cũng không dễ chịu gì.
Trao nhau nụ hôn sâu, hai người còn chưa tách ra, Phác Xán Liệt đã thấp giọng nói, "Dùng tay giúp anh đi."
Giọng Phác Xán Liệt khàn khàn làm toàn thân Biên Bá Hiền như bị điện giật, mà câu nói của hắn càng khiến Biên Bá Hiền xấu hổ không kiềm được. Cậu cắn cắn môi Phác Xán Liệt, "Đều tại anh." Ngoài miệng là vậy, nhưng tay cậu rất ngoan ngoãn thăm dò vào trong chăn.
Đến khi hai người cùng nhau tắm sạch sẽ xong, Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền về giường đã hơn hai giờ sáng. Vừa nãy trong phòng tắm hai người cà qua cọ lại một hồi, mặc dù không làm đến bước cuối nhưng Biên Bá Hiền cũng bị Phác Xán Liệt làm đến nhũn ra, trên người hiện đầy dấu hôn.
Phác Xán Liệt thấy gương mặt ửng đỏ của Biên Bá Hiền trong gương, ngứa ngáy tay chân, không nhịn được lại hôn chụt vào dấu hôn ở trên xương quai xanh cậu, "Hôm nay nghỉ được chữ?
Biên Bá Hiền hất nước lên mặt, Phác Xán Liệt cầm lấy kem cạo râu tỉ mỉ thoa cho Biên Bá Hiền.
"Tuần này được nghỉ hai ngày. Hạng mục công ty em tiến hành khá tốt, dự tính đến Nguyên Đán có thể đảm bảo xong xuôi, sau đó liền có thể khởi động." Biên Bá Hiền ngước cằm lên để Phác Xán Liệt hầu hạ.
Nói đến đây, Biên Bá Hiền mới nhận ra mình hiếm khi được nghỉ vào ngày chủ nhật, nhiều nhất cũng phải là làm nửa buổi, công việc của ông chủ còn mệt hơn so với nhân viên.
Biết Biên Bá Hiền được nghỉ hai ngày, Phác Xán Liệt hết sức vui vẻ, cậu mới chuyển tới đây sống với hắn, đương nhiên phải cố gắng xây dựng thế giới chỉ có hai người trong hai ngày sắp tới. Tối hôm qua đạn đã lên nòng lại thiệt ở chỗ chưa chuẩn bị gì, tất nhiên hắn sẽ không để tình huống này xảy ra lần nữa, quyết tâm trong ngày hôm nay sẽ sắp xếp đầy đủ. Phác Xán Liệt nghĩ vậy.
"À đúng rồi, kỳ nghỉ Nguyên Đán của anh thế nào? Lần trước anh bảo gạt công tác sang một bên, có kế hoạch gì sao?"
Khép áo tắm Biên Bá Hiền lại, Phác Xán Liệt nắm tay Biên Bá Hiền tới phòng khách, "Em có ý kiến gì không?"
Biên Bá Hiền trầm ngâm một lúc, "Tạm thời không có, trước đây em chưa bao giờ buông thả bản thân như thế này."
Nhớ tới dáng vẻ cuồng công tác của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt thở dài, ôm eo cậu kéo cậu vào lòng, lắc lắc lư lư, "Chúng ta đi du lịch được không?"
"Được." Biên Bá Hiền sảng khoái đáp, giọng nói ngọt ngọt, làm tâm can Phác Xán Liệt mềm nhũn.
"Em muốn tới đâu?" Phác Xán Liệt cắn cắn vành tai Biên Bá Hiền.
"Nghiêm túc thì em không thích du lịch bao nhiêu, đi chỗ này chỗ nọ đều vì công việc. Hỏi em muốn đi đâu... Em cũng không biết được, có rất nhiều nơi em muốn ngắm nhưng sự lựa chọn chỉ có một, nghĩ không nổi."
"Anh được nghỉ tận mười ngày, em muốn đi đâu anh đều đi tới đó với em."
Nghe vậy lòng Biên Bá Hiền tràn đầy hạnh phúc, người yêu đồng ý theo mình đi du lịch, thật sự rất tốt.
"Em nghe theo anh. Nhưng có lẽ em chỉ nghỉ tối đa năm ngày." Biên Bá Hiền áy náy nhìn Phác Xán Liệt. Hắn vì cậu mà gạt phăng công việc, vậy mà cậu lại không thể bên cạnh người yêu, Biên Bá Hiền ghét cảm giác cùng đường này.
"Không sao, vậy chúng ta sẽ không đi xa. Năm ngày còn lại anh sẽ đến công ty ăn bám em."
Biên Bá Hiền bị bộ mặt làm nũng của Phác Xán Liệt chọc cười, "Anh xem em là con nít sao không nhìn lại mình đi."
Hai người ngồi trên đệm cạnh cửa sổ sát đất chán ngán một hồi lâu. Luyên thuyên ồn ào, Biên Bá Hiền nói đến mệt mỏi dựa vào ngực Phác Xán Liệt, "Chúng ta đi biển đi. Không biết vì sao, em rất muốn đi biển vào hè, cùng bạn bè hoặc người nhà đến đó bơi lội, phơi nắng. Đáng tiếc không có ai đi cùng em."
Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền vào lòng, ngắm nghía bàn tay đẹp đẽ của cậu, "Được, vậy chúng ta đi biển. Sau này em muốn đến đâu anh đều đi với em."
Quyết định xong, mỗi ngày tan sở cả hai đều dính lấy nhau xem hướng dẫn du lịch. Đối với chuyện này Biên Bá Hiền hưng phấn dị thường, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong quá trình chuẩn bị, mắt và môi cậu đều cong lên, làm Phác Xán Liệt chốc chốc lại sấn tới hôn chụt chụt cậu.
Biên Bá Hiền nghĩ mình có thể đi du lịch với người yêu vui sướng không ngớt, trước đó đều nhờ trợ lý Tần Huyên gánh vài phần công việc mới kịp năng suất, bây giờ lại hận ngày rút ngắn lại thành mười tám tiếng, hiệu suất làm việc của cậu tăng vù vù theo thời gian.
Nhân viên tầng quản lý hơi sợ hãi Biên tổng, tiết tấu làm việc thế này cũng kinh ngạc quá rồi. Nếu không phải biết công ty đang duy trì ổn định hay thậm chí còn phát triển hơn, tất cả mọi người đã cho rằng công ty đang lâm vào đại chiến khó khăn, ông chủ không biết sống chết vùi đầu vào xử lý tư liệu.
Bất đắc dĩ nhất vẫn là Phác Xán Liệt. Cùng người yêu đi nghỉ là chuyện tốt, nhưng Biên Bá Hiền làm công tác nhiệt tình như khắc kim tự tháp làm hắn vừa tức giận vừa buồn cười. Khuyên nhiều lần mà Biên Bá Hiền vẫn không chịu nghe, mặc kệ hắn bỏ ra tâm huyết giảng giải thế nào, câu trả lời vẫn mãi là, "Em muốn nhanh chóng hoàn thành công việc, như vậy mới có thể đi chơi tốt lành."
Biên Bá Hiền như vậy trực tiếp ảnh hưởng tới Phác Xán Liệt, muốn đem cậu ăn sạch cũng không được. Trời trở tối Biên Bá Hiền vừa dính vào giường đã ngủ say như chết, sáng hôm sau chẳng thèm hắn chăm sóc nữa. Những đồ beep beep không thể nói trong tủ đầu giường Phác Xán Liệt đã chuẩn bị hết vậy mà không phô bày tác dụng được. Ban đầu Phác Xán Liệt còn muốn quyến rũ Biên Bá Hiền, kết quả thấy mắt cậu lộ đầy vẻ mệt nhọc, trong lòng thầm cố gắng chịu đựng.
Mỗi ngày đều ôm người yêu ấm áp thơm mềm mà không thể ăn, Phác Xán Liệt chỉ có thể tự an ủi mình, chờ tới lúc Biên Bá Hiền là được rồi.
Trong sự mong chờ mòn mỏi của hai người, kỳ nghỉ Nguyên Đán rốt cuộc cũng theo mùa đông tới.
Tối hôm đó, hai người dọn hành lý xong, từ sớm đã rửa mặt nằm lên giường.
Phác Xán Liệt vừa ngã lưng xuống, Biên Bá Hiền đã lăn tới rúc vào ngực Phác Xán Liệt, "Em chờ mong quá."
"Ừ, anh cũng vậy." Phác Xán Liệt xoa mái tóc mềm mại của Biên Bá Hiền, náo nức đợi đến ngày mai đi du lịch cùng Biên tổng ngọt ngào.
"Em sợ mình hưng phấn quá ngủ không được."
"Ngủ không đủ giấc thì ngày mai trên máy bay có thể ngủ tiếp." Phác Xán Liệt nặn nặn khuôn mặt mềm của Biên Bá Hiền, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Quả nhiên không phụ công lao hắn ngày ngày đút ăn, trên mặt đã có thêm thịt rồi.
....
"Anh nói hơn năm giờ chiều mai chúng ta đáp máy, vậy là có thể ngắm mặt trời lặn đúng không." Biên Bá Hiền vùi trong lòng Phác Xán Liệt, nhỏ giọng hỏi.
Phác Xán Liệt dụi dụi con mắt, cố gắng ép mình mở mắt ra, nỉ non trả lời, "Chừng vậy."
Đúng như Biên Bá Hiền phỏng đoán, cậu quá hăng hái không buồn ngủ chút nào, cùng Phác Xán Liệt câu được câu không trò chuyện, đề tài xoay quanh lộ trình chuyến du lịch. Phác Xán Liệt đã mơ hồ sắp ngủ, lại không đành lòng làm hỏng mong đợi của Biên Bá Hiền. Rõ ràng phản ứng dần trì độn mà hắn vẫn nỗ lực chống lại không cho bản thân ngủ thiếp đi, tận lực nghe Biên Bá Hiền hỏi sau đó trả lời.
"Cục cưng, em không mệt sao?" Bàn tay Phác Xán Liệt vỗ nhịp bên eo Biên Bá Hiền, cường độ chẳng khác gì dỗ bé nhỏ ngủ, đáng tiếc không có tác dụng.
Biên Bá Hiền nằm trong lòng Phác Xán Liệt lắc đầu một cái, "Anh ngủ đi, em không làm phiền anh nữa."
Mí mắt Phác Xán Liệt nặng trĩu đến mức không mở ra được, tâm tư mơ hồ sắp ngủ thiếp đi. Không biết nhắm mắt bao lâu, cũng không biết có tính đã ngủ không, một lát sau Phác Xán Liệt mơ hồ mở mắt ra, cúi đầu nhìn đôi mắt người trong ngực vẫn còn sáng lấp lánh.
Hít một hơi thật sâu, Phác Xán Liệt lên dây cót tinh thần vươn mình ép cậu dưới thân, "Bây giờ em không ngủ ngày mai sẽ có người đứng không nổi đấy." Dứt lời, hắn cúi đầu ngậm môi Biên Bá Hiền hôn sâu.
Tay Biên Bá Hiền cũng choàng lên cổ anh, nghênh tiếp nụ hôn của bạn trai.
Phác Xán Liệt châm lửa quanh người Biên Bá Hiền, chọc cậu thở hồng hộc.
Không biết qua bao lâu, Phác Xán Liệt nhẹ nhàng vén chăn lên, đem Biên Bá Hiền đã uể oải ngủ say vào phòng tắm tẩy rửa.
Một chuỗi động tác diễn ra liên tục, lúc Biên Bá Hiền được hắn ôm trở về giường, dáng ngủ chẳng khác gì heo nhỏ, rầm rì mấy tiếng rồi ngáy khò khò.
Phác Xán Liệt vừa bó tay vừa cưng chiều thở dài, một lần nữa đi vào phòng tắm. Chờ tiếng thở dốc trầm thấp của người đàn ông trong phòng tắm dần dần ngừng lại, Phác Xán Liệt mới về giường. Duỗi cánh tay dài ra, đem cậu kéo vào lòng mình, ôm ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com