Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.


Đột nhiên cảm xúc Biên Bá Hiền bạo phát khiến Phác Xán Liệt rơi vào hồi ức, trong nháy mắt đó hắn cũng hiểu rõ mục đính của tất cả hành động từ trước đến nay của cậu.

Hắn cúi đầu nhìn Biên Bá Hiền đang vùi mình trong đầu gối. Tia sáng phác họa rõ ràng bóng người cậu, mọi thứ xung quanh dường như không thể lấn áp được hào quang tỏa ra từ cậu.

Tiếng Biên Bá Hiền khóc lóc kể lể vẫn còn bên tai, trong lòng Phác Xán Liệt nhũn cả ra.

"Em. . ." Lời an ủi lên đến mép nhưng trước sau Phác Xán Liệt không biết nên mở miệng như thế nào.

Biên Bá Hiền chôn mặt vào hai tay, hắn biết cậu đang khóc nhưng Biên Bá Hiền không để mình phát ra một tiếng nấc nào.

Ngày xưa chỉ cần Biên Bá Hiền vừa khóc, Phác Xán Liệt lập tức lập tức lấy sữa đường ra dỗ cậu, rất nhanh sau đó cậu sẽ ngưng khóc, rột rột hút sữa bò. Thế nhưng vào giờ phút này, Phác Xán Liệt cảm thấy dùng cách an ủi như trước kia không ổn, lại không biết nói gì cho phải.

Loại cảm giác này khiến hắn khó chịu không thôi, một trận bủn rủn như trói hắn lại, cuối cùng hắn vẫn cứng ngắc tại chỗ không tiến lên ôm lấy người đang rơi nước mắt kia.

Trong lúc nhất thời Phác Xán Liệt nghĩ một chút rồi bối rối mò mẫm khắp người, hắn lúng túng lấy kẹo ngọt từ trong túi ra. Do dự một lúc rồi ngồi xổm xuống, nhìn vào khuôn mặt Biên Bá Hiền, hắn nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, đem viên kẹo có hơi ấm đặt vào tay cậu.

"Đừng khóc. . ."

Tình cảnh quen thuộc, tuy không phải sữa bò, người an ủi cũng không nói nhiều như năm đó. Nhưng Biên Bá Hiền cũng chậm rãi đè nén nước mắt lại, ngẩng đầu cố gắng nhìn Phác Xán Liệt thông qua một mảnh sương mù trong mắt, ở góc độ này hắn vừa vặn nhìn được viền mắt đỏ bừng của cậu.

Biên Bá Hiền không nói gì, tựa hồ đang chờ Phác Xán Liệt nói tiếp. Hồi lâu sau Phác Xán Liệt nhiều lần mở miệng, chỉ nhỏ giọng gọi một tiếng "em" rồi không còn gì nữa.

Trong lòng Biên Bá Hiền vốn có một ngọn lửa lén lút nhảy nhót chờ đợi, lại bị dáng vẻ do dự của Phác Xán Liệt làm cho tức giận trở lại.

"Phác Xán Liệt. . . Anh. . ." Giọng nói Biên Bá Hiền mang theo chút nỗ lực kiềm lại tiếng nức nở, nhưng còn chưa nói hết xa xa đã truyền tới âm thanh gào tên Phác Xán Liệt.

Nháy mắt, Phác Xán Liệt thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn vội vã thu lại thần sắc không tự nhiên, lui về sau hai bước, động tác nhìn qua như đang sợ hãi.

"Giáo viên gọi tôi trở về nộp danh sách. Em. . . Em mau về đi, đừng để người khác nhìn thấy." Nói xong, hắn cũng không nhìn sắc mặt Biên Bá Hiền đã chạy đi.

Phác Xán Liệt hoang mang vì khuôn mặt Biên Bá Hiền khóc đến hồng lên, hơn nữa lời dỗ dành chặn lại ở cổ họng lúng túng không thôi.

Mà phản ứng của Phác Xán Liệt lại làm Biên Bá Hiền hiểu lầm thành hắn không muốn bị giáo viên thấy hắn và cậu ngồi chung một chỗ, sợ dính lấy phiền phức của cậu.

Thật ra câu nói "Đừng để người khác nhìn thấy" của Phác Xán Liệt chỉ đơn giản là nhắc nhở Biên Bá Hiền về ký túc vì đã sắp đến giờ tắt đèn, thứ hai là để cậu không bị người khác nhìn thấy. Thế nhưng đối với tình huống này, Biên Bá Hiền ngỡ Phác Xán Liệt không muốn ai biết mình đang bên cạnh người không hiểu chuyện.

Việc này đối với Biên Bá Hiền không khác gì chặt đứt đường sống cuối cùng của cậu. Cậu nhìn bóng dáng kéo dài của Phác Xán Liệt, mang theo chút tự giễu cười chính mình. Rốt cuộc đã hiểu rõ rồi, trên thế giới này không còn ai có thể để cậu ỷ lại, không còn ai nguyện ý vì cậu nói chuyện. Thời gian khiến người ta thay đổi quá nhiều, thế nhưng cũng lưu lại một số tính cách lúc trước. Biên Bá Hiền thấy rõ, Phác Xán Liệt y hệt năm đó, trốn tránh, thậm chí bây giờ càng nhu nhược hơn.

Sau đêm đó, Phác Xán Liệt không biết Biên Bá Hiền về ký túc xá hay chưa. Trong lòng nhớ nhung, ngày hôm sau hắn cố ý vòng qua lớp Biên Bá Hiền học, tiếc rằng không thấy người nào cả.

Đối với chuyện trước khi rời đi không nghe hết câu nói của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt mãi canh cánh trong lòng. Còn có trạng thái lúc đó của cậu, nói không lo lắng là giả. Suốt cả một buổi tối, Phác Xán Liệt lăn qua lộn lại, trong đầu không ngừng xuất hiện vẻ mặt Biên Bá Hiền hai mắt ửng hồng khẽ ngẩng đầu, cảm giác chua xót chung thủy quanh quẩn không tiêu tan.

Nhưng mặc kệ Phác Xán Liệt đến lớp cậu bao nhiêu lần, Biên Bá Hiền như biến mất không tăm hơi. Rõ ràng hai người chung trường, lớp hai người cũng chỉ cách nhau hai tầng.

Loại bất an mãnh liệt cùng tình huống buổi tối hôm đó khiến Phác Xán Liệt thật sự mất mát, hắn không thể nào tập trung học hành trong quãng thời gian dài.

Hắn hồi tưởng cảnh tượng tối đó vô số lần, cũng vô số lần đưa ra ví dụ, nếu như lúc ấy giáo viên không gọi hắn, nội dung câu nói Biên Bá Hiền chưa dứt lời là gì? Nếu như lúc ấy mình ôm cậu vào long, nhỏ giọng an ủi như khi bé, có phải Biên Bá Hiền sẽ núp trong ngực mình tìm hơi ấm không.

Hiện tại hắn mới hiểu được, khi đó Biên Bá Hiền muốn nhích lại gần hắn, thế mà hắn hết lần này đến lần khác đẩy cậu ra.

Một trường học hai lớp học, muốn chạm mặt rất dễ dàng, thế nhưng muốn trốn một người cũng không phải việc khó.

Hơn nửa năm cấp ba, Phác Xán Liệt không gặp lại Biên Bá Hiền. Mãi đến tận lúc kỳ thi đại học kết thúc, hắn nắm hồ sơ về trường, lúc rời khỏi phòng giáo viên, cách một tầng lầu, nhìn thấy bóng người Biên Bá Hiền. Trong chớp mắt, cậu đã khuất sau chỗ rẽ hành lang. Một khắc đó Phác Xán Liệt khắc sâu vô cùng, hắn thầm nhủ trong lòng, em ấy lại gầy hơn nữa rồi.

Đó là thời cao trung, lần cuối Phác Xán Liệt nhìn thấy Biên Bá Hiền, Mang theo hổ thẹn và tiếc nuối, hạt giống này ngũ vị tạp trần chôn sâu trong lòng, không biết từ khi nào đã nảy mầm.

Biên Bá Hiền triệt để biến mất trong thế giới của Phác Xán Liệt, cũng làm cho thế giới Phác Xán Liệt chỉ còn lại dáng vẻ bất lực khổ sở của Biên Bá Hiền ngày đó.

Phác Xán Liệt thi đậu đại học ở ngoài tỉnh, rời đi sống mười mấy năm ở thành thị, hắn nghĩ, cả đời này không còn cơ hội nói một tiếng xin lỗi với Biên Bá Hiền hay sao, không còn cơ hội bù đắp vì cái nhu nhược ở mình mà làm tổn thương cậu.

Thỉnh thoảng Phác Xán Liệt nghĩ, việc thi đại học của Biên Bá Hiền ra sao rồi? Có đạt được ước muốn của mình hay không, vào đại học mình nhắm tới? Vẫn ở trong tỉnh? Hay tới thành phố. . .

Chỉ là mỗi khi hoàn hồn, Phác Xán Liệt đều sẽ cười khổ. Chính mình bây giờ lo lắng như thế còn ý nghĩa gì?

Lúc trước người còn trước mắt, vì hèn nhát mà lựa chọn lùi về. Bây giờ lại dựa vào lập trường nào mà lo lắng cho cậu.

Kỳ thực Biên Bá Hiền nói đúng, hồi tưởng lại, bản thân Phác Xán Liệt cũng xem thường chính mình.

Phác Xán Liệt cho rằng, đời này cứ như vậy biệt ly với Biên Bá Hiền. Thời trẻ con rụt rè không mở cửa, ngay từ khắc đó, quan hệ của hai người đã dần cách xa.

Thế nhưng châm ngôn có nói "thế sự vô thường", vốn nghĩ là hai cực không chạm nhau, bây giờ lại quấn riết.

"Giám đốc Biên, hôm nay lão gia gọi điện đến thúc, nói. . ."

"Tôi biết rồi. Nếu bọn họ nhất quyết ép sát, chúng ta cũng không cần lui nữa. Người cậu liên hệ đâu?" Biên Bá Hiền thả văn kiện trên tay xuống, trong giọng nói lộ ra chút uể oải nhưng ánh mắt vẫn lạnh tanh.

"Hôm qua đã liên lạc, Lý tiên sinh hẹn có thể nhận vụ án, hẹn gặp năm giờ chiều đi gặp luật sư." Trợ lý lật xem lịch trình, đã sớm an bài mọi việc, thấy Biên Bá Hiền dựa vào ghế, anh cau mày, không nhịn được khuyên bảo, "Hay là ngài nghỉ ngơi một lúc đi, liên tục làm việc như thế thì thân thể làm sao mà chịu được." Nghĩ đến sáng hôm nay Biên Bá Hiền mới từ B thị bay về, bận rộn cả buổi sáng cũng không ăn trưa, chủ trì hội nghị bốn giờ liền, năm giờ lại hẹn gặp luật sư. . .

Trợ lý đã theo Biên Bá Hiền năm năm, trong mắt anh Biên Bá Hiền quả thật rất xứng danh người cuồng công tác, chỉ dựa vào bản thân đã lập được công ty. Đồng thời, Biên Bá Hiền chính là một điển hình về giám đốc chăm chỉ dốc lòng vì công ty. Theo anh biết, bối cảnh gia đình Biên Bá Hiền cũng không kém, nói đúng ra Biên gia thật sự là giàu nức đổ vách, thế nhưng chưa từng nghe Biên Bá Hiền nhắc đến người nhà bao giờ, cũng chưa từng bàn chuyện làm ăn qua lại với nhà.

Bất quá trước đây không lâu, Biên lão gla bị bệnh nặng, hiệp thương cấp bách an bài vấn đề tài sản ở Biên gia. Hoang đường là, sau khi lão gia tỉnh dậy thì gọi Biên Bá Hiền, yêu cầu đem tài sản công ty của cậu gộp vào Biên gia, rồi phân cho hai anh em.

Chớ nói đến Biên Bá Hiền, ngay cả trợ lý cũng cảm thấy Biên lão gia quá đáng. Lúc trước Biên Bá Hiền gây dựng sự nghiệp không lấy một đồng nào từ người nhà, ra nước ngoài học cũng đã trả hết nợ cho ông. Hiện tại ông mở miệng nói thế này, khác gì trực tiếp cướp đoạt nỗ lực của cậu bấy năm qua.

Biên Bá Hiền nhắm mắt vài phút, mở mắt ra thì thấy trợ lý một mặt lo lắng nhìn mình, cậu cười nói, "Đừng lo, chỉ mỏi mắt chút thôi. Chuẩn bị cho tôi tư liệu xem rồi đến đó sau."

"Giám đốc. . ."

"Đi đi, chẳng qua là do tuần này nhiều việc. Chờ tôi giải quyết xong sẽ nghỉ ngơi." Dứt lời Biên Bá Hiền mỉm cười an ủi trợ lý.

Anh thầm thở dài, rời văn phòng. Cách một lớp kính mờ, anh mơ hồ nhìn thấy Biên Bá Hiền đang lật xem tài liệu. Có lúc anh rất vui mừng, mừng vì mình chọn đúng nơi làm, giám đốc thông cảm với nhân viên, có năng lực cũng chịu nỗ lực. Xét về tính cách, Biên Bá Hiền cũng là người rất ôn hòa.

Nghĩ đến đây, tai anh không khỏi hồng lên. Anh biết mình không nên nảy sinh tình cảm này với cậu, thế nhưng Biên Bá Hiền ưu tú như thế, cho dù là một tấm lưới mong manh cũng có thể khiến anh lọt vào.

Trong lòng anh hiểu rõ, thông minh như Biên Bá Hiền, chắc hẳn đã nhận ra cảm tình của anh, đối phương từ đầu đến cuối vẫn không vạch trần, vẫn lễ độ với anh nhưng xa cách. Anh cũng biết, Biên Bá Hiền làm giám đốc, nếu như cậu có ý tứ với anh đã làm một ít hành động. Nhưng hoàn toàn không có, đối với anh vẫn duy trì cự ly giữa hai người đồng nghiệp, không vượt quá giới hạn nửa bước. Đây là cách Biên Bá Hiền uyển chuyển từ chối.

Biên Bá Hiền tốt như vậy, nhưng không được người nhà chia sẻ ấm áp, thậm chí còn làm chuyện quá đáng với cậu, anh vừa tức giận vừa đau lòng. Nếu mình không thể đứng cạnh cậu, anh hi vọng sẽ có người ở bên Biên Bá Hiền, thay cậu ngăn chặn tất cả hỗn loạn, bảo vệ cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com