Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26 (Hạ)

Địa phủ vốn là nơi chuyển thế luân hồi của nhân loại, cho nên Quỷ Vương Tửu Thôn có thể vĩnh sinh (sống mãi) tất nhiên cũng rất ít khi tới đây.

Vừa bước vào Địa phủ liền cảm nhận được áp lực u ám nặng nề, ở bên kia bờ bốn phía đều là hoa bỉ ngạn nở rộ đỏ rực, tựa như tình cảm yêu thương cháy bỏng hừng hực, cuối cùng hóa thành một mảnh hỏa diễm.

Tửu Thôn nhanh bước chân, đi trên con đường nhỏ ẩn sâu bên trong rừng hoa, tầm nhìn phút chốc rộng rãi sáng sủa, trước mắt là một con sông lớn với sóng đen cuồn cuộn chảy qua.

Trên mặt sông có một cây cầu nhỏ, mà ở bên đầu cầu là một nữ hài đang vung lên cái muôi lớn nấu một nồi canh không rõ là gì, chỉ thấy khi có người đến, nàng bèn múc một chén đưa tới.

"Quỷ Vương đại nhân, canh của ngài."

Biết trong tay Mạnh Bà chính là loại canh uống xong sẽ quên mất kiếp trước, Tửu Thôn phất tay từ chối, Mạnh Bà vẫn đem canh đặt ở trước mắt Tửu Thôn, nói rằng: "Là Diêm Ma đại nhân dặn dò, ngài mau uống thôi."

Nếu đã là Diêm Ma căn dặn, Tửu Thôn liền nhận lấy canh, một ngụm mà uống xuống.

Hoàn thành nhiệm vụ Diêm Ma phân phó, Mạnh Bà mỉm cười chỉ cho Tửu Thôn đường qua cầu.

Canh uống vào cũng không có chỗ đặc biệt gì, Tửu Thôn lên cầu Nại Hà đi vài bước, đột nhiên xoay người lại, làm Mạnh Bà sợ hết hồn, chỉ nghe Quỷ Vương nói một câu: "Bát canh uống xong, quên trả cho ngươi......"

Lời còn chưa dứt lời, thân thể đã ngã khỏi cầu, dưới cầu nước sông như cũ bình tĩnh chảy, thỉnh thoảng có gió thổi gợn lên vài con sóng...

Tửu Thôn cũng không biết mình đã té xỉu, chỉ cảm thấy mình đang băng qua một trận sương mù, đi tới nơi xa xôi gọi là ký ức.

Đứng ở trong sương mù, xa xa truyền đến thanh âm đánh đấm huyên náo, Tửu Thôn có chút ngạc nhiên, hắn dò theo tiếng mà đi đến thấy một nam hài đang bị đè trên đất, con ngươi đen kịt không chịu khuất phục mà nhìn hắn.

Mơ hồ phán đoán đây là chuyện nhân loại, hắn nghĩ tốt nhất là không nên hỏi.

Nghĩ như vậy, cho nên Tửu Thôn muốn lùi về sau, có điều thân thể hắn căn bản không nghe sai khiến, há miệng, quát một tiếng: "Dừng tay!"

Thời khắc này, duyên phận đã định sẵn kết cục.

Hắn thuận tay cứu nam hài, thuận tay dưỡng ở bên người, thế nhưng cũng không có để tâm y mỗi ngày một lớn lên.

Khi đó có yêu quái tên là thạch cự ở Đại Giang Sơn gây sự, Quỷ Vương tính đi tiêu diệt, nhưng thời điểm tìm đến nơi, thạch cự đã chìm vào đáy sông.

"Quỷ Vương đại nhân, ta đã đem hắn đánh bại!" Y hưng phấn nói.

Quỷ Vương không có nghĩ muốn tán dương, ở bên bờ sông bế lên nam hài đang kiệt sức, lạnh lùng nói một câu, "Lần sau đừng như vậy, hại bổn đại gia còn phải tới cứu ngươi."

"Vâng, thưa Quỷ Vương đại nhân." Trong lồng ngực, nam hài đáp ứng, sau đó ôm chặt lấy Quỷ Vương.

Nhìn ký ức chậm rãi chảy qua, hắn có thể cảm nhận được trong trí nhớ sự việc kia chân thực tồn tại, Tửu Thôn ôm nam hài trong lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ, xưa nay không để ý, hóa ra trước đây y vẫn ôm mình chặt đến vậy.

Từ đó về sau, ý thức được nam hài này không chỉ đơn giản là tiểu yêu nhặt về nuôi, Quỷ Vương dần dần sẽ gọi y đi ra ngoài uống rượu tán gẫu, thời gian lâu dài, câu chuyện tán gẫu cũng bắt đầu tăng lên.

"Sinh ra ở Tỳ Mộc liền gọi Tỳ Mộc, danh tự của ngươi đặt thật tùy ý."

"Ta không có người nhà, không có bằng hữu, đương nhiên cũng không có ai đặt tên cho."

"Không có bằng hữu? Ngươi vừa uống rượu của bổn đại gia, sau này chính là bằng hữu của bổn đại gia." Giọng nói đầy hứa hẹn.

Y sửng sốt một chút, mới gật gù, kêu một tiếng: "Bạn thân!"

Hai người ban đầu chính là bằng hữu, nhưng ngay sau đó quan hệ liền khác, trở nên hoàn toàn thay đổi đến mức không thể nhận ra.

Không phải như vậy, hắn muốn y ở bên người chỉ là muốn bảo vệ y, không phải muốn đối với y như vậy.

Trong rừng cây yên tĩnh, trên chiếc giường ngổn ngang, Tỳ Mộc vì không muốn mất đi người bạn thân này mà nhẫn nhịn chịu đựng sỉ nhục, miễn cưỡng vui cười, nỗ lực nghênh đón phục vụ Quỷ Vương.

Buông y ra, làm sao có thể như thế đối với y!

Tửu Thôn đang gầm thét, nhưng thân thể này căn bản không nghe sai khiến y, mà còn tự ý đem người dưới thân một vòng lại một vòng công kích mãnh liệt.

Nếu như có thể, Tửu Thôn nhất định sẽ phất tay giết chết cái tên đang khi dễ Tỳ Mộc, nhưng không thể được, nguyên lai người này chính là hắn.

Lại sau đó, nữ nhân tên gọi Hồng Diệp xuất hiện, hắn muốn trốn tránh khỏi thứ gọi là ái tình, nhưng căn bản lại trốn không nổi trái tim của bản thân.

Đem y tới rừng cây cùng nhau uống rượu, khát vọng mỗi lần đi ra đều nhìn thấy bóng người của y.

"Tỳ Mộc, nếu ngươi là nữ tử thì thật tốt." thời điểm ôm y mơ hồ nói một câu, y dĩ nhiên nhớ kỹ. Nhưng thật sự khi y biến thành nữ tử mới phát hiện, vấn đề không phải ở điều này.

Trăm nghìn năm phong quang cũng không thể thuận buồm xuôi gió, cuối cùng Đại Giang Sơn cũng chân chính nghênh đón đại họa thật sự.

Hắc Tình Minh đem Hồng Diệp bắt đi, Quỷ Vương căn bản không thiết đi cứu nàng, nhưng nghe nói, có người đã trước hắn một bước cứu nữ nhân kia, cho nên vì người đó, Quỷ Vương nhất định phải đi một lần.

"Dùng toàn bộ yêu lực của ngươi phong ấn cổ độc, sau đó hóa làm người." Âm Dương Sư nói.

Quỷ Vương khi ấy hôn mê không nhìn thấy, nhưng Tửu Thôn hiện tại chứng kiến y thật sự đồng ý từ bỏ yêu lực,

Không được, người này không đáng cho ngươi làm như vậy!

Tửu Thôn muốn ngăn lại y, tiến lên kéo y, nhưng không có tác dụng, cái gì cũng đều không thể nắm lấy.

Yêu lực từ từ thoát ly, y thống khổ nằm rạp trên mặt đất.

Tỳ Mộc! Mau dừng tay! Ngươi đồ ngốc này! Đừng cứu hắn, dừng tay!

Hết thảy đều phí công, Tửu Thôn chỉ có thể nhìn thấy ký ức đã mất đi, song không cách nào thay đổi.

Hắn điên cuồng hô, ngăn cản, cũng chỉ có thể tận mắt nhìn người kia tựa như cây đuốc, đem chính mình thiêu thành tro bụi.

Tửu Thôn gọi đến cổ họng phát đau, thân thể cứng đờ, cùng với yêu lực trôi đi trên người Tỳ Mộc, hắn cảm thấy tựa như có gì đó cũng theo nó dần dần chảy ra khỏi thân thể của chính mình.

Thì ra là hắn đã tỉnh lại, trên giường Quỷ Vương mở mắt, linh hồn Tửu Thôn cũng đột nhiên ly khai theo.

Chuyện cũ cũng đã nhớ lại, ly khai liền ly khai, nhưng Tửu Thôn chợt nhận ra, Tình Minh đã nói tỷ lệ thành công chỉ có ba phần mười, nếu như vậy, Tửu Thôn thà rằng không rời khỏi ký ức, mãi mãi ở lại nơi này có thể ngắm y bên cạnh.

Bỗng nhiên phải ngay lập tức hoàn toàn ly khai, Tửu Thôn hoảng loạn hướng khắp bốn phía nhìn lại, vội vàng tìm thứ gì đó.

Thời điểm ấy, Tửu Thôn ở trong phần ký ức cuối cùng hỗn độn lại nhìn thấy bóng người quen thuộc kia, đứng bên ngoài rừng lá phong chờ đợi chưa bao giờ rời đi, rốt cuộc nói một câu,

"Bạn thân, ngươi đã trở về."

Ta vẫn một mực chờ đợi ngươi.

Lại một trận sương mù, Tửu Thôn mơ hồ tỉnh lại, hắn xoa xoa đầu, phát hiện bản thân đang đứng dựa ở trên tảng đá, bất quá đây cũng chỉ là một tảng đá bình thường, mặt trên viết ba chữ "Tam Sinh Thạch".

Bốn phía lặng yên không một tiếng động, Tửu Thôn chống tay vào tảng đá đứng lên, quan sát một phen, sau đó thăm dò hô một tiếng: "Có ai không?"

Lúc này, một tiểu nam hài từ sau Tam Sinh Thạch thò đầu ra, tóc rối đỏ rực tung bay, ở trên đỉnh đầu có một đôi Yêu Giác vàng óng ánh, chỉ là không biết vì sao Yêu Giác kia đứt mất một đoạn, nhìn qua có chút đau lòng.

Nam hài tóc đỏ liên tục nhìn chằm chằm vào bát canh trong tay Tửu Thôn, đôi con ngươi lấp lánh lại có mấy phần hứng thú.

"Ngươi muốn cái này?" Tửu Thôn hỏi.

Tiểu nam hài gật gật đầu, tựa hồ lấy hết dũng khí mới nhỏ giọng nói: "Rượu, có thể cho ta một ít rượu trong tay ngươi không?"

"Cái này không phải rượu." Tửu Thôn nhìn về phía bát sứ trong tay, đây là canh mà Mạnh Bà trao cho, ngửi một cái, thế nhưng lại đúng là rượu, không trách chính mình vừa nãy uống say.

Tiểu nam hài nhìn chằm chằm tay Tửu Thôn, hắn bất đắc dĩ, đem chén sứ trong tay đưa cho y.

Một người trao một người nhận, Tửu Thôn nuốt nước bọt, cảnh tượng này làm sao quen thuộc như vậy.

Lại nói tiểu nam hài tiếp nhận bát rượu, lập tức xoay người liền chạy, đến khi Tửu Thôn phục hồi tinh thần muốn đưa tay ra bắt lấy, thế nhưng lại bắt hụt, lúc này mới phát hiện hóa ra tay áo bên phải y trống rỗng.

Tửu Thôn chỉ có thể nhìn y chạy về phía trước, song còn chưa qua cầu, nam hài đã bị mái tóc đỏ thật dài của chính mình làm vấp, ngã ngồi ở một bên, chỉ biết nhìn bát rượu vỡ tan, một hồi không biết làm sao.

"Không, không còn......" Tiểu nam hài lẩm bẩm nói.

Tửu Thôn ngồi xuống bên cạnh y, nhặt lên hai miếng sành thật lớn trong đống sứ vỡ, từ phía sau gỡ xuống hồ lô rượu, đổ đầy rồi đưa cho y, đồng thời trong tay mình cũng có một cái đĩa rượu.

Nhìn tiểu nam hài đem rượu ngửa đầu uống hết, sau đó còn liếm liếm môi, Tửu Thôn bật cười, đột nhiên hỏi: "Ngươi làm sao một mình ở nơi này, bằng hữu của ngươi đâu?"

Tiểu nam hài nâng bát sửng sốt một chút, mới nhẹ nhàng trả lời: "Ta không có bằng hữu."

Không biết tại sao, nghe được câu nói này khiến trong lòng Tửu Thôn có một loại cảm giác không thoải mái, hắn gõ gõ mảnh sứ, "Uống rượu của bổn đại gia, chính là bằng hữu của bổn đại gia, có hiểu hay không."

Tiểu nam hài kinh ngạc ngẩng đầu, một lúc lâu sau, kiên quyết trả lời một câu: "Ta không có bằng hữu."

Có lòng tốt cho y uống rượu, không nghĩ tới đối phương một điểm cũng không cảm kích, Tửu Thôn thật là bất đắc dĩ nhìn tiểu nam hài đem đĩa rượu nát trả lại hắn, xoay người chạy đi.

"Tiểu hài tử nhà ai, thật là... rất thú vị."

Tửu Thôn vừa nói vừa đem cái chén nát thu lại, bỗng nhiên nhìn thấy bóng của chính mình phản chiếu xuống Vong Xuyên, làm thế nào, hắn lại có một đầu đầy tóc trắng.

Chợt nghĩ tới tiểu nam hài tóc đỏ, Tửu Thôn vội vàng đứng dậy đuổi theo, không qua vài bước, liền nhìn thấy một đoàn màu đỏ nằm trên mặt đất.

Lại vấp ngã, quả nhiên mái tóc màu đỏ không quen thuộc với tiểu tử này, nam hài từ dưới đất bò dậy, ngẩng đầu nhìn đôi tay đang đưa đến, y theo bản năng trốn đi lại bị gắt gao ôm lấy.

"Đừng nhúc nhích." Tửu Thôn nói, từ trong lồng ngực rút ra một dải lụq đỏ, cẩn thận thắt ở trên mái tóc rối tung, sau đó nhìn kỹ ngắm nghĩa, "Tóc đỏ vẫn là buộc lên mới đẹp."

Tóc nam hài được buộc lên cao, quả nhiên nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, y khó hiểu mà ngước mắt nhìn về phía Tửu Thôn, lại nghe người phía sau âm thanh như nước ôn nhu nói: "Hiện tại, có thêm cả ngươi."

Dải lụa ước nguyện phía trên chỉ đề tên có ba người, bây giờ đem buộc trên đầu người còn thiếu, coi như có thêm y để thần linh đại nhân phù hộ, hơn nữa buộc lên như vậy ước nguyện cũng sẽ không bao giờ bị hạ xuống.

Hóa ra nam hài này chính là Tỳ Mộc, vừa nãy Tửu Thôn cảm thấy có cái gì đó thoát ly khỏi cơ thể mình kỳ thực chính là yêu lực của Tỳ Mộc ở trên người hắn. Giây phút hắn cởi bỏ Tỳ Mộc yêu lực cũng đồng thời đem cả một phần yêu lực của mình hòa vào trong đó, cho nên khi Tỳ Mộc trọng sinh liền có tóc đỏ diễm lệ của Tửu Thôn.

Mà Tửu Thôn hắn, tóc dĩ nhiên phai màu!

Thấy mái tóc đỏ đẹp nhất của bạn thân dành cho mình, Tỳ Mộc trong lòng hiện tại thực áy náy, nhưng Tửu Thôn chẳng để ý chút nào chuyện màu tóc này, hắn đem Tỳ Mộc bế lên, nhẹ nhàng ôm lấy ngắm nghía khuôn mặt nam hài, chỉ là bây giờ trong ánh mắt y đã không còn tuyệt vọng.

"Sau này ngươi có nguyện theo bổn đại gia?"

"Ta nguyện vĩnh viễn đi theo bạn thân!"

"Ngày ấy ngươi nói Quỷ Vương đại nhân, không phải bạn thân."

"Thật vậy sao?"

"Ngươi không tin? Bổn đại gia chính là vừa mới trải qua hồi ức a."

"Được, ta nguyện vĩnh viễn đi theo Quỷ Vương đại nhân!"

"Hảo, Tỳ Mộc, chúng ta về nhà!" 

-

Truyền thuyết kể rằng trên con sông Vong Xuyên ấy có một cây cầu gọi là Nại Hà, đi qua cầu Nại Hà lại gặp Vọng Hương Đài. Nơi đó có một bà lão phân phát canh Mạnh Bà cho các vong hồn gọi là Mạnh Bà địa ngục. Bên bờ sông Vong Xuyên, đầu cầu Nại Hà có một tảng đá lớn gọi là "Tam Sinh Thạch". Tương truyền rằng, trên Tam Sinh Thạch có ghi chép lại kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của một linh hồn.

Linh hồn trước khi đầu thai, đứng trên Vọng Hương Đài trông về phía xa, đưa mắt nhìn về phía gia đình, người thân ở dương gian một lần cuối sau rồi uống bát nước canh của Mạnh Bà dưới địa ngục cho quên hết mọi chuyện buồn vui ở kiếp trước, đồng thời cũng mở ra một kiếp trầm luân mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com