Chương 6
Năng suất quá, ai đó vote sao khen tui đi 😂😂 Up sớm tối còn xem đá bóng nữa
-
Ta là điên rồi?
Nếu không tại sao lại muốn cùng với một người vừa mới quen biết kết hôn.
Phải, ta điên rồi, cho nên ai đó mau tới cứu vớt ta.
Trọng sinh luân hồi không có điểm cuối, từ một khắc đó gặp phải ngươi, ta liền điên rồi, mà cho dù điên, ta cũng không thể dừng lại việc yêu ngươi.
Cũng không thể dừng lại việc dùng chiếc cánh cô độc còn sót lại, hướng về phía ngươi bay đến.
Bước đi trên con đường lót đầy hoa đỏ rực, nhưng đi tới nơi nào, kết thúc ở đâu, chẳng ai biết được.
Trên cổ chân, chiếc chuông vàng vốn được truyền linh lực, kịch liệt kêu vang, báo hiệu bốn phía đều là nguy hiểm.
Tỳ Mộc dẫu biết, nhưng y không muốn quay đầu lại.
Bầu trời nhuộm đỏ màu máu tươi, hệt như mộng đẹp nguy hiểm, nhưng dù thế nào y cũng chỉ có thể tiếp tục bước tiếp, nhưng nếu như có thể, xin đừng vạch trần vết sẹo xấu xí này.
Cầu... Van cầu ngươi, không cần vạch trần vết sẹo đã thủng trăm ngàn lỗ của ta.
Một ngọn lửa xẹt qua bầu trời, Âm Dương liêu khôi phục dáng dấp nguyên bản, màn đêm chẳng có trăng sao, bên trong liêu vẫn là trước sau như một yên tĩnh. Nào là cái gì hôn lễ, cái gì hạnh phúc, cái gì ái tình, đều là giả.
Cho nên hỉ phục đỏ lửa kia, cũng là giả.
Trước ngực Kim Phượng dục hỏa, thoắt cái hướng chân trời bay mất, lưu lại một thân xiêm y tàn tạ.
Tỳ Mộc quỳ rạp trong biển lửa, tựa như thiên sứ gãy cánh, vĩnh viễn không thể nào hướng bầu trời bay lượn.
Bên ống tay phải trống trơn phiêu động, y lảo đảo đứng dậy, không một chút sợ hãi bốn phía yêu lực đầy phồn thịnh, nhìn nam nhân đối diện mang theo khinh bỉ, đối phương cánh chim hoàn hảo màu đen, tình cờ rơi xuống vài sợi Hắc Vũ.
"Thả hắn ra." Đơn giản ba chữ, từ trong miệng Tỳ Mộc tràn ra ngoài lại nồng đậm sát khí khuếch tán.
Đại Thiên Cẩu gắt gao túm lấy cổ Tửu Thôn trong bộ dáng nhân loại đang hôn mê ngủ thiếp đi, cười đến thâm độc, "Tỳ Mộc Đồng Tử, ngươi trước đây không phải rất mạnh mẽ à, làm sao biến thành bộ dáng như vậy, kẻ nhân loại này ở trong tay ta, xem ngươi có thể hay không cứu trở về."
Đừng thương tổn hắn, đừng cướp đi người ta yêu thương nhất. Không có gió thổi qua, nhưng lửa vẫn cháy bùng lên hừng hực, Tỳ Mộc tay trái còn lại nắm chặt, vung tới chỗ Đại Thiên Cẩu đánh tới.
"Sức mạnh chỉ đến điểm ấy thôi sao." Đại Thiên Cẩu hừ lạnh một tiếng, không cần động thủ đã mở ra kết giới, cú đấm mạnh mẽ này của Tỳ Mộc đánh vào bên trên kết giới, không những không có đánh vỡ nó, trái lại khiến kết giới mãnh liệt xung kích, đem y văng ngược trở ra.
Thêm một lần nữa ngã xuống đất thật mạnh. Nếu không có kiên cường cùng sức mạnh gấp đối, làm thế nào chỉ cần một chiếc cánh cũng có thể bay lượn trên bầu trời? Tỳ Mộc chống đỡ muốn đứng dậy, nhưng không có khí lực, rốt cục từ bỏ giãy dụa, rên lên một hơi cuối cùng, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Đại Thiên Cẩu xa xa liếc mắt nhìn, "Hắc Tình Minh đại nhân thực sự là đánh giá cao y, Tỳ Mộc Đồng Tử, hóa ra không đỡ nổi một đòn."
Hừ lạnh một tiếng, đem cái tên Quỷ Vương trong tay ném xuống, nhưng chỉ trong nháy mắt, Đại Thiên Cẩu cúi đầu nhìn lại, Quỷ Vương đã không ở trong khống chế của bản thân, vừa hay ngẩng đầu lên, lại thấy một đóa mây đỏ bốc cháy như ngọn lửa giữa trời.
Tỳ Mộc đã té xỉu, Tửu Thôn không cần giấu giếm thân phận của chính mình, hắn hóa về dáng vẻ yêu quái, đồng thời đem yêu khí mạnh mẽ của Quỷ Vương bị ức chế bùng phát ra ngoài, hắn hơi ngửa đầu nheo mắt, "Là ngươi, tổn thương y."
Đại Thiên Cẩu bị khí lực mạnh mẽ đẩy lùi về sau một bước, suýt chút nữa không có đứng vững, hắn nhìn về phía Tửu Thôn, quả nhiên ngươi vẫn luôn tỉnh.
Theo kế hoạch của Hắc Tình Minh, muốn đem Tỳ Mộc thu làm thủ hạ, nhất định phải hủy diệt mọi hi vọng y có.
Trước hết để cho Tỳ Mộc nhận thức Tửu Thôn nhân loại, từng bước một lún sâu, rồi cuối cùng mới lại đem thân phận thực sự của Tửu Thôn bại lộ.
Cho rằng được hết thảy, kỳ thực là càng mất mát nhiều hơn. Từng bước khiến y triệt để tuyệt vọng, sau cùng còn sót lại Hắc Ám Tỳ Mộc, chỉ có thể lựa chọn Hắc Tình Minh.
Cho nên tại hôn lễ hai người là thời cơ ra tay tốt nhất.
Sáng sớm, hôn lễ còn chưa bắt đầu, mọi người đều đang ngủ say, Đại Thiên Cẩu dùng mê dược đặc chế của Hắc Tình Minh đem Tửu Thôn mang đi, sau đó lập kết giới phía trên toàn bộ Âm Dương liêu, dẫn dụ Tỳ Mộc tới đây, dẫn dụ Tửu Thôn lộ ra thân phận thực sự.
Đại Thiên Cẩu nỗ lực không hoảng sợ trước Quỷ Vương mạnh mẽ, nhếch khóe môi nhìn sang, rất tốt, Tửu Thôn đã bại lộ, còn Tỳ Mộc kia, hắn hướng mắt về trên mặt đất liếc một cái, như cũ an tĩnh.
Tỳ Mộc lúc nào mới có thể hoàn thành lần thứ hai thức tỉnh, y còn có thể hay không đứng lên được, hết thảy đều chưa biết.
Vậy giờ chỉ có thể...... Đại Thiên Cẩu khẽ cắn răng, cùng Quỷ Vương liều mạng.
Gió cùng lửa mãnh liệt va chạm ở trong không khí, bạo phát lực xung kích to lớn, nếu như không phải Đại Thiên Cẩu đã mở ra kết giới từ trước, sợ là toàn bộ kinh đô đều khó mà sống sót.
Bốn phía cây cối đều bị tàn phá, rõ ràng là mùa xuân mới vừa mọc ra lá cây non, giờ so với ngày thu còn khốc liệt hơn, lả tả rơi xuống đầy đất.
Cho nên kịch liệt tranh đấu một hồi như vậy, người nằm trên mặt đất làm sao có thể không nghe thấy, không đứng dậy nổi, chỉ là không muốn tin tưởng.
Không thể, hắn cùng Tửu Thôn không phải một người, Tỳ Mộc tự nói chính mình.
Không, hắn không phải người kia, hắn là người y yêu, hắn không phải bạn thân.
Nhưng là đối với bạn thân, căn bản còn không phải là tình cảm hữu nghị chân thành.
Đau thương cuối cùng luyện thành kiên cường.
Thống khổ sao, khổ sở sao, muốn khóc sao, nhưng là ta quyền lợi gào khóc đều không có.
Liệt hỏa xen lẫn vũ nhận bạo phong hỗn loạn xẹt qua bên tai, y từ trong không khí vô lực nắm lấy một tấm bùa âm dương.
"Thông Linh • Tục Mệnh" Là chiêu thức của Thần Nhạc. Tỳ Mộc nỗ lực kéo bùa chú đến trước mặt.
Nhất định y phải đi giúp Tửu Thôn, tuy rằng Tỳ Mộc biết Đại Thiên Cẩu căn bản không phải đối thủ hắn, thế nhưng ở trước mặt Quỷ Vương, y không muốn bày ra bộ dáng vô năng, không muốn lộ ra bất lực cùng mềm yếu, y phải lưu lại chính mình một tia kiêu ngạo cuối cùng.
Cho nên "Tục Mệnh", đem cánh tay bị chém của ta ở Tam Sinh Thạch mang về đi.
Tửu Thôn cùng Đại Thiên Cẩu bỗng nhiên đồng thời đình chỉ tranh đấu, bởi cảm thấy một luồng mạnh mẽ yêu lực tương đương đại yêu quái hai người bọn họ, đang ở bên cạnh từng chút một ngưng tụ...
Xoay người nhìn lại, người trên đất kia đã đứng dậy, một đoàn ám hỏa đem y vây quanh, chỉ có thể nhìn thấy bóng người ở trong trung tâm ngọn lửa, không đứng vững lắc lư vài cái.
"Tỳ Mộc..." Không biết tại sao, đáy lòng đột ngột đau đớn kịch liệt, Tửu Thôn cũng mặc kệ Đại Thiên Cẩu, thu tay lại hướng về bóng người quật cường đơn bạc kia chạy đi, chính là ám hỏa cuốn lên tạo ra dòng khí thật lớn làm hắn không cách nào tới gần.
Đại Thiên Cẩu rốt cục có thể từ Quỷ Vương chạy trốn thành công, hắn hướng về Tỳ Mộc bên kia liếc mắt nhìn rồi lặng yên không một tiếng động biến mất ở trong bóng tối, chạy trở về cùng Hắc Tình Minh báo cáo.
Tửu Thôn cũng không tâm tư quản Đại Thiên Cẩu đi đâu, hắn toàn bộ quan tâm đều đặt ở trên người Tỳ Mộc, loại yêu lực mạnh mẽ này... là đã xảy ra chuyện gì, y không phải một nhân loại sao, Tửu Thôn không thể tới gần, chỉ có thể lo âu mà nhìn chằm chằm Tỳ Mộc.
Tỳ Mộc tay áo phải phía trên dán vào một tấm bùa Âm Dương, lảo đà lảo đảo, ống tay trống trải rộng lớn bị gió thổi, ánh sáng đỏ sậm từ quần áo dày nặng bên trong mơ hồ lộ ra, rọi sáng ban đêm quỷ dị.
Một luồng sức mạnh đã lâu không chảy qua huyết mạch Tỳ Mộc, quả nhiên, đây mới là thứ chính mình suốt đời theo đuổi, lại như khi đó đi theo bạn thân, cũng chỉ là vì hắn cường đại như thế.
Tỳ Mộc chậm rãi ngẩng đầu, bỗng nhiên khóe miệng khẽ nhếch, một tiếng cười từ từ vang lên, tiếng cười kia theo bên khoé miệng vòng cung tràn ra hỗn hợp nước bọt tanh ngọt, một tiếng tiếp một tiếng, một tiếng tăng thêm một tiếng, một tiếng so với một tiếng càng thảm thiết hơn.
"A ha ha ha ha! Tỳ Mộc đồng tử! Ngươi chính là La Sinh Môn chi quỷ! Ngươi nắm giữ yêu lực tuyệt đối khiến lũ yêu khác thần phục, đây mới thực sự là ngươi! Đến! Thả ra ngoài đi!"
Một tiếng vang thật lớn, liền đập vỡ tan một nửa giang sơn.
"Tỳ Mộc!" Tiếng thét kinh hãi truyền đến, nhưng y đã đình chỉ không được giết chóc.
Cánh tay từ trong địa ngục triệu hồi về, tắm lửa địa ngục mà sống lại, hóa thành Địa Ngục Chi Thủ.
Ta vốn là ác quỷ trở về từ địa ngục.
Từ giờ phút này, ta một thân một mình le loi.
Ám hỏa quay chung quanh bên người từ từ biến mất, Tỳ Mộc trong mắt lại không lưu lại ôn nhu, hai con ngươi trống rỗng ảm đạm, nhìn người quen thuộc đang đứng ở đối diện y lộ liễu cười, "Bạn thân, mau đánh một trận với ta."
Tửu Thôn ngơ ngác nhìn Tỳ Mộc trước mặt, gió thổi bay vạt áo rách nát của y, lộ ra một đoạn cẳng chân đã không phải trắng nõn mịn màng, mà phía trên chỉ có yêu văn to lớn đang lan tràn.
Chuông vàng nơi cổ chân Tỳ Mộc kịch liệt lay động phát sinh tiếng vang kỳ dị, Tửu Thôn lùi về sau một bước, có gì đó, vừa vỡ nát...
Hắn vô thức sờ về phía ngực, "Bộp" Một tiếng, Yêu Giác trước kia ngẫu nhiên nhặt được vẫn luôn mang theo bên người, theo động tác liền rớt xuống, mạnh mẽ chạm đất.
Trên mặt đất rải ra dày đặc một tầng hoa anh đào, tạo ra khung cảnh Yêu Giác đỏ sậm trầm tĩnh nằm ở giữa mỹ lệ phấn hồng, nhưng không một chút nào tương phản.
Nhìn về phía Yêu Giác, hai người đều là sửng sốt.
Hóa ra ngươi còn giữ nó, một giọt lóng lánh lướt qua gò má Tỳ Mộc, bụng dưới bên trong nhẹ nhàng động hai lần, y vô lực ngã xuống phía trước.
"Tỳ Mộc!" Lại là một tiếng thét kinh hãi, Tửu Thôn tiến nhanh đến, đem thân thể gầy yếu kia vững vàng ôm vào trong ngực.
Dưới ánh trăng, Tỳ Mộc rút đi kiêu căng vừa nãy mà biểu cảm dị thường an bình, thế nhưng nội tâm Tửu Thôn lại là không thể bình tĩnh.
Ôm lấy Tỳ Mộc, Tửu Thôn đứng dậy đánh vỡ kết giới. Ở bên ngoài Tình Minh cùng các vị Âm Dương Sư mang theo nhóm thức thần cũng luống cuống lo lắng chờ đợi.
Tiểu Bao nằm trong lòng Huỳnh Thảo, gào khóc đến co rúm cả người, nghe được động tĩnh nhìn sang, từ bên trong kết giới thấy được thúc thúc mình yêu thích đang ôm cha đi ra, mù mịt qua đi, nàng đưa tay nhỏ liên tục vung lên, "Cha! Cha!"
Mọi người theo Tiểu Bao nhìn sang, Tỳ Mộc cuộn mình ở trong lòng Tửu Thôn ảm đạm ngủ, mà tóc Tửu Thôn lại hiện ra, đỏ rực như lửa!
"Ta không che giấu nổi..."
Đem Tỳ Mộc cẩn thận đặt lên giường, Tửu Thôn liền lui ra khỏi phòng để mấy vị Âm Dương Sư chữa thương cho y.
Đứng ở ngoài cửa, đêm xuân vẫn tính là mát mẻ, gió nhẹ thổi qua, Tửu Thôn chậm rãi nhắm hai con mắt.
Chính là hắn vĩnh viễn cũng không quên khi đó bóng người Tỳ Mộc từ bên trong ám hỏa hiện ra, nhìn về phía hắn đau thương cùng bi ai cỡ nào, hô lên câu kia "Bạn thân"
Thế nhưng vị bạn thân này là ai? Chính mình sao?
Càng nghi ngờ, đầu óc Tửu Thôn càng một trận đau đớn, hắn xoa xoa, cái gì cũng không nhớ ra được.
Tửu Thôn nhìn hướng về phía trước, vốn là vì ngày hôm nay kết hôn, lụa đỏ treo lên còn chưa lấy xuống, theo gió nhẹ nhẹ nhàng phiêu lắc, hồi ức cũng không biết trôi về phương nào.
"Cạch" Một tiếng cửa mở đem tâm tư Tửu Thôn đánh gãy, hắn nhìn sang, Tình Minh đầu đầy là mồ hôi từ trong phòng đi ra, cho hắn một ánh mắt an tâm rồi dẫn hắn tiến vào gian phòng.
Trong phòng, bồ công anh trong tay Huỳnh Thảo ánh sáng chưa rút đi, cờ cá chép mượn từ Huệ Bỉ Tho đặt ở một bên, đồng thời còn có thảo dược nhân loại rải rác ở khắp nơi.
Vận dụng nhiều phương pháp chữa trị như vậy, Tỳ Mộc bị thương rất nặng đi, Tửu Thôn tràn đầy lo lắng chạy tới bên giường.
Tỳ Mộc vốn đã tỉnh rồi, nhưng còn chưa hoàn toàn khôi phục, hai mắt khép hờ dựa vào đầu giường, vốn là da thịt trắng nõn càng thêm trắng xám mấy phần, thậm chí ngay cả đôi môi cũng không còn màu sắc, mái tóc đen buông xuống bên mặt, dính mồ hôi liền bết lại, không có xõa tung.
"Như thế nào?" Tửu Thôn nhỏ giọng hỏi, sợ quấy rối đến Tỳ Mộc nghỉ ngơi.
Tình Minh thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Yên tâm, đại nhân khỏe mạnh, hơn nữa hài..."
"Khụ, khụ......" Trên giường khí lực ho rất nhỏ nhẹ, đem sự chú ý của mọi người hấp dẫn tới, đương nhiên cũng làm cho Tình Minh không có cách nào nói ra hết phần còn lại.
Đại nhân khỏe mạnh, hơn nữa hài tử trong bụng y cũng khỏe mạnh.
Dẫu sao cũng là cốt nhục của các ngươi, vẫn là tự y thời điểm thích hợp chính mình nói cho hắn biết đi. Tình Minh sâu sắc nhìn về phía Tỳ Mộc, hà tất cứ phải kiên cường như thế sao.
"Ta không sao rồi......" Tỳ Mộc tận lực nhấc mắt nhìn về phía Tửu Thôn, sau đó mất khí lực, lại buông xuống tròng mắt đen kịt.
Thế nhưng Tửu Thôn nhận lấy, Tỳ Mộc chỉ một cái liếc mắt hướng về mình, quả nhiên là thất vọng.
Tại sao, tại sao muốn lộ ra vẻ mặt này.
Tửu Thôn nghi hoặc mà nhìn về phía người suy yếu trên giường, môi trắng nhợt ra vẻ mỉm cười, đưa tay hướng về tóc đỏ của Tiểu Bao.
Mà Tiểu Bao chính nằm sấp trong lồng ngực của y, dùng tay nhỏ vuốt ve ở trên bụng Tỳ Mộc, ngọt ngào cười.
Các ngươi, đều là giấu ta chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com