Chương 9
Sáng sớm, tia nắng ban mai rọi vào phòng, khi tỉnh lại đã là một ngày mới.
Tửu Thôn mơ hồ cánh tay nắm thật chặt, lại nghe được một tiếng kêu rên vô thức truyền đến, hắn thức dậy, cúi xuống nhìn nhìn người vẫn còn ngủ say trong lồng ngực một lát, cẩn thận ôm sát lại.
Không hiểu sao hô hấp nhẹ nhàng từ người bên cạnh lại đem tới một cỗ an tâm không tên, chỉ là......
Cảnh tượng tối hôm qua lại một lần nữa ở trong đầu Tửu Thôn hiện ra, cánh tay hắn đang ôm chặt trong phút chốc lại buông lỏng một hồi, theo đáy lòng như là có gì đột ngột rơi xuống.
Bạn thân... tên bạn thân kia đối với y đến cùng có bao nhiêu trọng yếu, mà chính mình có hay không vĩnh viễn cũng không thể thay thế?
Đây là lần đầu Quỷ Vương để tâm một việc như vậy, lại còn thập phần suy nghĩ. Đột nhiên sát ý trong mắt hắn thêm nồng đậm, ngưng tụ lại khắp xung quanh.
Có lẽ là cảm nhận được cái gì nên Tỳ Mộc bỗng giật giật, khiến Tửu Thôn phục hồi lại tinh thần, mau chóng thu liễm yêu khí, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng đang an tường giấc ngủ, lông mày hoàn toàn giãn ra, khóe miệng lại vô ý giương lên, đây chính là biểu hiện tín nhiệm trong tiềm thức Tỳ Mộc đối với Tửu Thôn.
Nếu y nói bạn thân đã chết rồi, tại sao lại muốn cùng một kẻ đã chết không buông được, mà thôi, dẫu sao cũng là cùng y trăm năm quang cảnh, yêu quái sinh mệnh dài lâu nháy mắt cũng hết trăm năm, hà tất phải xoắn xuýt lên làm gì......
Đúng đấy, chỉ có trăm năm, nhưng là, thật muốn vĩnh viễn như thế này ôm lấy y, chân tướng cái gì, căn bản cũng không còn quan trọng nữa.
Tửu Thôn một lần nữa đem Tỳ Mộc chăm chú ôm thêm một hồi trong lòng, hai người thân thể nửa trên dính sát lại với nhau, Tửu Thôn cũng là rất rõ ràng cảm nhận được, kề sát cơ bụng kiên cố của hắn là bụng dưới Tỳ Mộc hơi nhô lên, hắn vươn ra một cái tay, ở phía trên sờ soạng hai lần, mềm mại lại vừa cứng cứng, cảm giác vô cùng kỳ quái.
Tuy rằng dạo gần đây Tỳ Mộc sức ăn gia tăng, nhưng cũng không đến nỗi một tháng ngắn ngủi bụng liền phình ra như vậy. Hơn nữa kỳ quái chính là rõ ràng ngày hôm qua trần trụi đối diện nhau, nhìn thấy thân thể y vô cùng đơn bạc, thế nhưng chỉ có bụng nhỏ nhô lên, thực sự là kỳ quái.
Tửu Thôn hiếu kỳ lại sờ soạng thêm hai lần, sau đó sửng sốt, có phải chính mình cảm giác sai rồi? Làm sao cảm thấy đống thịt vừa rồi nhúc nhích một chút?
Nín thở, Tửu Thôn lần nữa tinh tế cảm thụ, sau một chốc, cũng không thấy động tĩnh gì, hắn hơi hơi thất vọng, cũng không biết bản thân thất vọng cái gì, có lẽ bởi vì phán đoán vừa nãy của hắn sai, đống thịt làm sao có khả năng sẽ động đậy được chứ.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, Tửu Thôn buông Tỳ Mộc ra, đơn giản sửa sang lại trang phục, đi mở cửa.
Mà tiếp theo bởi Tửu Thôn cùng người nọ ở ngoài cửa có chút việc, cũng vĩnh viễn không biết được bào thai trong bụng Tỳ Mộc một lần nữa động đậy.
Mà cũng vì thế, cuối cùngsau này gây ra một loại sai lầm, vĩnh viễn không thể bù đắp.
Lần thứ hai thai động so sánh lần thứ nhất mạnh hơn một chút, Tỳ Mộc bởi vậy tỉnh lại, ánh sáng mặt trời rơi ở trên mặt giúp y tiêu tan một chút buồn ngủ, nỗ lực ngồi dậy, cảm thấy trên người vẫn rất mệt. Có điều tốì qua Tửu Thôn dùng bôi trơn, thế nên y phía sau cũng không đau đớn xé rách như mỗi lần làm trước đây.
Tỳ Mộc hơi hơi thanh tỉnh, nhớ tới thời điểm mơ hồ ngủ, nghe có người gọi Tửu Thôn ra ngoài, phỏng chừng là không vềngay được.
Y đơn giản lại nằm xuống, thật vất vả mới có được một buổi sáng sớm yên tĩnh không có Tiểu Bao, trên người chẳng còn chút sức lực nào, nhân cơ hội nằm trên giường nghỉ ngơi một chút.
Nhưng mà nằm xuống không bao lâu, Tỳ Mộc nhớ tới điều gì đó, đứng dậy mặc quần áo tử tế, đi tới Âm Dương liêu đối diện.
"Cô Cô?" Ở Âm Dương liêu, Tỳ Mộc nhìn thấy Cô Hoạch Điểu ngồi ở cửa liền hô một tiếng.
"Tỳ Mộc đại nhân." Cô Hoạch Điểu đứng dậy tiến lên nghênh tiếp,"Ngài có phải đến tìm Tửu Thôn đại nhân? Tối hôm qua Bát Kỳ Đại Xà xuất hiện sớm hơn so với dự kiến, sáng nay hắn cùng Tình Minh đại nhân bọn họ ra ngoài kiểm tra, phỏng chừng buổi chiều mới có thể trở về."
Hóa ra là bị gọi đi thăm dò Bát Kỳ Đại Xà, Tỳ Mộc gật gù, lại hỏi: "Tiểu Bao đâu rồi?"
"Tối hôm qua chơi muộn liền lưu lại bên trong liêu, hiện tại còn ở phía sau viện ngủ."
Tỳ Mộc gật gù, tiến vào hậu viện, chỉ lát sau, Cô Hoạch Điểu thấy y đi ra, trong lồng ngực còn ẵm theo một cái gì đó, muốn hỏi y, nhưng thấy Tỳ Mộc vội vã rời Âm Dương liêu, không có về nhà, cũng không có cho Cô Hoạch Điểu cơ hội hỏi thăm.
Tình Minh cùng các vị Âm Dương Sư ra ngoài, Cô Hoạch Điểu ở lại giữ nhà, tuy rất hiếu kỳ Tỳ Mộc đi đâu, nhưng không thể rời bỏ Âm Dương liêu, liền nghĩ chờ Tình Minh khi nào mang theo Tửu Thôn trở lại, bảo hắn đi tìm Tỳ Mộc.
Lại nói Tỳ Mộc, xác định Tửu Thôn ngày hôm nay rất muộn mới trở về, liền nghĩ nhân thời điểm hắn không biết, đi tới địa phương trước kia mai táng cái tay bị chém đứt chứng thực lời nữ nhân tối hôm qua nói.
Sườn núi cao vô cùng tịch liêu, cỏ khô đầy đất ở trong gió vô lực đong đưa, làm người ta có cảm giác cánh tay phơi khô mấy ngàn năm đã sớm biến mất trên thế giớinày.
Hiện tại là ngày hè, thế nhưng nơi này lại cảm nhận được lạnh giá thấu xương, lạnh không phải thân thể, mà chính là tâm hồn.
Tỳ Mộc đem vạt áo quấn lấy kín mít, hướng về nơi dốc cao xa xôi mà đi đến. Cánh tay kia đem chôn giấu ở nơi này, bị thế giới náo nhiệt lãng quên.
Sắp tới nơi mai táng, Tỳ Mộc ngừng lại bước chân, xa xa thấy một bóng người đang đứng ở bên cạnh đống đất nhỏ nhô lên, gió thổi động vạt áo, không có động tĩnh gì.
Khi đã đến nơi, Tỳ Mộc mới hô: " Độ Biên Cương? Ngươi làm sao ở nơi này?"
Nghe được âm thanh, Độ Biên Cương xoay người, cười cười, "Vậy còn ngươi?"
Tỳ Mộc cũng nở nụ cười theo, "Giống như ngươi thôi."
Hai người đều hiểu ý đồ đối phương —— Vì cái tay bị chém đứt này mà đến.
Cái tay kia lưu lại yêu lực Tỳ Mộc Đồng Tử, nếu như bị người xấu lợi dụng, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi, cho nên năm đó đưa nó tới đây bí mật chôn cất, đem huyết của Tình Minh làm phong ấn, cũng chỉ có huyết của TìnhMinh có thể phá bỏ, chính là sợ phát sinh loại chuyện này.
Thế nhưng căn cứ theo tình báo của hai người, loại chuyện này hẳn đã phát sinh.
Quả nhiên đào lên, phía dưới rỗng tuếch. Bất an tràn ngập, hai người đều không nói gì, tự mình suy nghĩ hết thảy khả năng có thể xảy ra.
Rốt cục.
"Có thể hay không, là... Hắc Tình Minh."
"Chính là Hắc Tình Minh."
Đáp án đồng thời nói ra, nghĩ đến cũng chỉ có Hắc Tình Minh có thể giải phong ấn làm từ huyết của Tình Minh, hai người liếc nhìn nhau, tuyệt đối đúng rồi, mà nữ nhân kỳ quái ở góc đường kia, hàn khí vờn quanh thân thể, là Tuyết Nữ.
"Ha ha ha ha." Tiếng cười sắc bén thăm thẳm truyền đến, nhìn theo phía âm thanh phát ra, một mạt thân ảnh màu đỏ diễm lệ dị thường đột ngột xuất hiện.
"Hồng Diệp......"
Cơn gió tàn, cuốn lên cả tuyệt vọng rách nát.
Độ Biên Cương nhìn Hồng Diệp, lại lo âu nhìn Tỳ Mộc, hảo, cũng may người phía sau không có phản ứng gì, mắt sắc vẫn thâm thúy đến cùng khôngcó chút rung động nào, lẳng lặng nhìn về phía trước.
Hồng Diệp nhếch lên khóe môi đỏ tươi đi tới, trang sức xa hoa trên người màu sắc tựa lửa đỏ, cùng nơi này hoang vu hoàn toàn không thích hợp, có điều âm thanh nàng nghe lại đúng là cùng bốn phía giống nhau tĩnh mịch, "Các ngươi đoán không sai, cái tay kia đúng là được Hắc Tình Minh đại nhân mang đi."
"Các ngươi muốn làm gì?" Tỳ Mộc lạnh lùng hỏi.
"Đương nhiên là......" Hồng Diệp lời nói còn chưa dứt, bốn phía lá phong đỏ như máu bay lên đầy trời.
Độ Biên Cương chỉ cảm thấy mình bị mãnh liệt văng ra, đứng dậy nhìn lại, một kết giới to lớn màu đỏ mở ra ở giữa cánh đồng hoang vu cô tịch.
"Tỳ Mộc!" Hắn kinh ngạc thốt lên một tiếng xông lên phía trước, thế nhưng kết giới phản lực lại đem Độ Biên Cương văng ra, lần thứ hai đứng dậy, tràn ngập lo lắng nhìn sang, một là lo lắng Tỳ Mộc không hề có yêu lực sẽ bị thương tổn, một là Hồng Diệp có chút không đúng lắm...
Tỳ Mộc cùng Hồng Diệp đối lập đứng ở trong kết giới, không có gió, vì lẽ đó một bên trang sức xa hoa yên tĩnh buông xuống trên mặt, một bên tóc đen xoã tung tùy ý tán loạn ở phía sau, bốn mắt nhìn nhau, không có thù hận, không có sát ý.
Đối với Tỳ Mộc, y đã không có dư sức lực để hận, Tửu Thôn lựa chọn ai đó là quyền lợi của hắn,chỉ là cười nhạo chính mình mấy tháng này lại còn một lần nữa chung đụng với hắn, còn hy vọng xa vời có thể bên nhau trăm năm cuối cùng một kết cục đẹp, nhưng mà kết cục, vốn đã viết xong từ lâu.
Đối diện Hồng Diệp, Tỳ Mộc bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, rốt cục phát hiện bất thường, nàng tưởng như là đối diện nghiêm túc nhìn y, kỳ thực con ngươi vô định không có gợn sóng, không có sự sống. Hồng Diệp nàng, là bị Hắc Tình Minh khống chế.
Ngẫm lại, khi đó Hắc Tình Minh cũng là khống chế Hồng Diệp đến thương tổn Tửu Thôn, mà Tửu Thôn, không tiếc tính mạng của chính mình cũng muốn cứu nàng.
Tỳ Mộc nắm chặt quyền, khi đó y không tiếc sinh mệnh cũng muốn cứu nàng, cuối cùng thất bại. Mà hiện tại nàng liền ở trước mặt, vô luận có phải phá vỡ âm mưu Hắc Tình Minh, vẫn là vì bạn thân, phải liều mạng đem Hồng Diệp cứu về...
Có phải hay không, đem nữ nhân hắn yêu nhất trở lại, hắn còn có thể để ý tới y, sẽ cho y trăm năm cuối cùng một kết cục tốt đẹp, Tỳ Mộc há miệng, rốt cục phát ra âm thanh, "Hồng Diệp, ngươi thích bạn thân sao?"
"Tửu Thôn?" Hồng Diệp nghiêng nghiêng đầu, nhìn như đang nghiêm túc suy nghĩ một lát, kỳ thực buột miệng thốt ra đáp án, "Không thích."
"Thật vậy sao? Còn ta...Ta thích hắn." Tỳ Mộc cười cợt, phải, là loại thích đến tuyệt vọng.
Nhưng mà chỉ có tuyệt vọng, mới có thể vượt qua tuyệt vọng, Tỳ Mộc từ trong lồng ngực rút ra bùa chú sáng nay ở bên trong Âm Dương liêu lấy được, "Thông linh · Tụcmệnh", không chút do dự mà dán lên cánh tay phải.
Bạn thân a, hy vọng của ngươi, để ta, dùng tuyệt vọng đến bảo hộ.
Yêu phong ở trong không khí cực nhanh xoay tròn, Hồng Diệp bị thổi lui về phía sau môt bước, khi đứng vững nhìn sang, tay áo phải trống không của Tỳ Mộc đang lan ra dày đặc hắc ám, yêu văn to lớn xung quanh cổ chân y từ từ xuất hiện. Cắn nuốt linh hồn kẻ yếu, hóa thành mạnh nhất, chính là La Sinh Môn chi quỷ.
Không cần yêu, không cần hận, chỉ có sức mạnh, mới là vĩnh hằng.
"Hồng Diệp." Tóc mái dày nặng che không thấy ánh mắt Tỳ Mộc, thế nhưng tiếng nói của y xuyên thấu tầng tầng đau thương, thâm trầm mà gọi," Theo ta đi đi."
Hồng Diệp hừ lạnh một tiếng, "Tỳ Mộc, ngươi đã không còn yêu lực, ngươi cảm thấy dựa vào một tấm bùa chú kia liền có thể đánh bại ta? Mơ hão."
"Vậy thì, thử xem đi." Tỳ Mộc bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen kịt chỉ trong một cái chớp mắt có kim quang lóe lên, tựa như đại yêu tóc bạc năm ấy đứng trên đỉnh núi cao, tự tin nhếch lên khóe miệng.
Hai cỗ yêu khí ở bên trong kết giới đấu đá lung tung, thế nhưng ở ngoài mấy trăm mét đều có thể cảm nhận được yêu phong mãnh liệt, thổi đến cành cây khô héo phát ra tiếng vang kinh sợ.
Phía chân trời, kết giới đỏ tươi như máu, đỏ đến bi tráng, đỏ đến khốc liệt.
Độ Biên Cương ở bên ngoài sốt ruột nhìn, hắn từ Tình Minh nghe được lần trước Tỳ Mộc cho triệu hồi Địa Ngục chi Thủ, thân thể liền chịu thương tổn nghiêm trọng, mà chưa kể khi đó, y vẫn chưa chân chính thả ra hết sức mạnh.
Nhưng lần này, Độ Biên Cương xem qua, Tỳ Mộc quỳ một chân, đem Địa Ngục chi Thủ cắm vào trong lòng đất, trong nháy mắt một bàn tay lớn xuất hiện, đánh úp về phía Hồng Diệp, dùng Địa Ngục chi Thủ hô hoán vong linh ngầm dưới lòng đất, phải cần bao nhiêu sức lực hẳn có thể tưởng tượng được.
Độ Biên Cương lo lắng quan sát, Tỳ Mộc ngươi không cần như thế, thân thể của ngươi còn có thể chịu được, nhưng còn hài tử trong bụng, như thế nào chịu được.
Bên trong đấu tranh kịch liệt, bên ngoài tràn đầy lo lắng, bỗng có tia sáng đỏ rực xẹt qua chân trời lao đến, thẳng tắp đánh tới phía trên kết giới, "Đùng" một tiếng, kết giới bị đánh vỡ dễ như ăn cháo.
Mà người vừa mới ung dung đánh vỡ kết giới kia, không hề có ngữ điệu cất lời,"Tỳ Mộc, dừng tay."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com