Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.


Giả thiết Trừng Trừng là con nuôi Lam gia.
Sảng văn hệ liệt.

01.

Giang trừng kéo hành lý, đầu cúi thấp đi theo người phụ nữ phía trước, tay phải bị mẹ niết đến phát đau, lại không dám nói ra, toàn thân cứng nhắc, một bộ dạng thiếu niên câu nệ.

"...... Vào cửa nhớ nói năng đàng hoàng." Nữ nhân không quay đầu lại nhìn Giang Trừng, chỉ nhàn nhạt mở miệng.

Đi vào trong cửa lớn đến hộ hoa viên, trước mắt xuất hiện tiểu lâu mang cổ sắc độc đáo. Giang Trừng dư quang liếc nhìn người hầu, những người đó mắt nhìn thẳng chú tâm vào công việc, một bộ quy củ.

Hắn đem ngón tay niết đến càng khẩn trương.

"Lam tiên sinh."

Nữ nhân buông Giang Trừng ra, hướng trước mặt nam nhân ôn hòa thanh nhã gật đầu, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì, "Giang Trừng giao cho mấy người." Nàng không dặn dò quá nhiều, ân nghĩa mười mấy năm dưỡng phảng phất chỉ giá trị bằng một nghi thức giao tiếp đón giản.

"Thường tiểu thư, vất vả cô nhiều năm như vậy." Nam nhân hơi hơi gật đầu, "Đương nhiên, nếu sau này cô nhớ A Trừng, lúc nào cũng hoan nghênh tới làm khách."

Thường Diệp ngẩng đầu đứng tại chỗ im lặng liếc nhìn đứa con mười mấy năm nuôi dưỡng, trên mặt mang theo thần sắc "sao có thể". Tay gạt sợi tóc rũ xuống ra sau tai, nàng thấp giọng nói một câu "phiền phức" liền xoay người đi, thoáng chốc không còn bóng dáng.

"A Trừng, lại đây." Nam nhân vẫy tay, người hầu một bên cầm lấy hành lý của Giang Trừng, Lam phu nhân đến gần nhẹ nhàng nắm tay Giang Trừng.

"A Trừng, mẹ của con... Ta trước mang con đi xem phòng của con, có thứ gì muốn dùng, con cứ việc nói ra."

Nàng mỉm cười trấn an, Giang Trừng nhìn ra được trong đó là sự miễn cưỡng, nhưng hắn chỉ cắn môi gật gật đầu, không có nhiều lời.

"A Trừng, phòng của con hôm nay buổi sáng người làm đã thu thập xong, nếu con không để ý phòng ở gần phòng của Hi Thần và Vong Cơ, cái kia..."

"Không cần." Giang Trừng tiếp nhận câu chuyện, "Con ở nơi này rất tốt." Hắn cố tình tránh ánh mắt thăm dò của Lam phu nhân, con nuôi bên ngoài có thể nào kén cá chọn canh. Hắn nhận rương hành lý, bước vào khóa mình trong phòng.

Lam phu nhân nhìn cửa phòng đóng chặt, trên mặt càng tối tăm, nàng nâng nâng tay, cuối cùng chỉ khe khẽ thở dài, nhấc váy đi xuống lầu.

Giang Trừng nhìn xung quanh bốn phía, nơi này trước kia là phòng của Ngụy Vô Tiện, hiện tại đã bị người Lam gia thu dọn sạch sẽ, thật giống như trước nay không có người khác ở.

Hắn tưởng tượng đến nhà của Thường Diệp, phòng mình cũng thế này, dọn sạch vết tích chờ một người khác đến.

Mà Ngụy Vô Tiện, so với hắn may mắn hơn nhiều.

Hắn từ nhỏ là Thường Diệp một tay nuôi nấng lớn lên, là con của một gia đình mẹ đơn thân bình thường, mẹ thường xuyên say rượu. Giang Trừng hiểu chuyện, biết nàng nhiều năm như vậy không dễ dàng, mỗi lần nàng say đều dọn dẹp tàn cục không hề có câu oán hận, tận tâm tận lực.

Còn Ngụy Vô Tiện là khi hắn còn nhỏ trong lúc vô tình kết bạn chơi cùng, bởi vì biết Ngụy Vô Tiện là con nuôi ở Lam gia, thậm chí không biết cha mẹ ở nơi nào, vì thế Giang Trừng liền cùng Ngụy Vô Tiện sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.

Không nghĩ tới có một ngày, Thường Diệp đột nhiên chạy đến Lam gia lấy ra kết quả kiểm tra huyết thống, khóc lớn náo một trận chỉ vào Ngụy Vô Tiện, muốn đem con của mình về nhà. Mà Giang Trừng cái gì đều không phải, lúc trước nàng ném con đi, đành phải trộm nhận nuôi một đứa trẻ khác, nhiều năm như vậy qua đi, chồng nàng qua đời, nàng vốn định giấu đến khi vào trong quan tài.

Trong nhà không có kinh tế, điều kiện túng quẫn, nuôi không nổi hai đứa trẻ. Ngụy Vô Tiện theo lý đi theo nàng, nhưng như vậy Giang Trừng thành gánh nặng.

Lam gia gửi lời muốn thương thuyết, hai bên thương lượng hồi lâu, cuối cùng quyết định Ngụy Vô Tiện theo mẹ ruột về nhà, còn Giang Trừng được nhận làm con nuôi, về Lam gia sống.

Giang Trừng hai đầu gối cuộn lại, khuôn mặt chôn ở đầu gối, nước mắt rơi xuống ướt vải quần.

Đúng vậy. Hắn chẳng là cái gì.

Kết quả chỉ có hắn không cha không mẹ.

"A Trừng, xuống lầu tới ăn cơm... Con sắp xếp xong rồi đi rửa tay ăn cơm đi." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm Lam phu nhân, nàng cẩn thận sợ đụng vào nỗi đau của Giang Trừng mà thanh âm đặc biệt mềm nhẹ.

Giang Trừng nghe thấy tiếng nàng ở cửa, ngập ngừng trong chốc lát liền chậm rãi tỉnh táo lại.

Hắn hít sâu một hơi, dùng ống tay áo lung tung lau nước mắt trên mặt rồi đứng dậy.

Nhà ăn ở lầu một, khoảng cách không xa, Giang Trừng từ phòng ngủ đi xuống liền có thể nhìn thấy bàn ăn hình tròn ở trung tâm.

Hắn rũ đầu đi xuống lầu, đứng ở một bên không biết nên làm gì bây giờ. Nhóm người hầu đi tới đi lui bưng thức ăn, Lam phu nhân thấy hắn bất động, vội vàng giữ lấy tay hắn kéo đến bên Lam tiên sinh.

"Đến đây A Trừng, đây là Hi Thần cùng Vong Cơ."

Giang Trừng ngẩng đầu, thấy bên cạnh Lam tiên sinh có hai thiếu niên, mặt mũi giống nhau, nhưng một người trong mắt nhìn hắn đạm mạc xa cách, thậm chí không muốn để ý nhìn tới Giang Trừng. Người còn lại thoạt nhìn  ôn nhuận nhu hòa hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt không rơi trên người Giang Trừng, mà là ôn nhu chăm chú vào tay Lam phu nhân đang nắm tay hắn.

Giang Trừng trong lòng run lên, vội vàng nhẹ nhàng tránh thoát cùng nàng nắm tay.

"Vong Cơ so với con nhỏ mấy ngày." Lam tiên sinh mở miệng, ông như nhìn thấu Giang Trừng đang phát hoảng qua lớp kính mắt mỏng, "Vong Cơ, gọi anh."

Lam Trạm nghiêng người liếc mắt một cái, cảm giác chán ghét thể hiện trên mặt không che dấu. Hắn môi mỏng ngậm chặt, không mở miệng.

"......"

Lam phu nhân thấy vậy xấu hổ, vội vàng tươi cười ôn nhu nói: "Không sao không sao, ăn cơm trước đi, để lâu sẽ nguội, A Trừng cũng đói bụng."

Giang Trừng ngẩng đầu, chỉ thấy Lam Trạm không còn nhìn hắn, mà Lam Hoán bên cạnh lại đem ánh mắt thẳng thắn nhìn tới, không chút nào che dấu, không kiêng nể gì mà quét một lượt gương mặt Giang Trừng.

Giang Trừng loáng thoáng cảm giác được, Lam Hoán người này so với Lam Trạm lạnh nhạt không nói càng đáng sợ hơn.

Sau khi ăn xong, Lam phu nhân đem Giang Trừng tới phòng khách, năm người cùng xem ti vi, Lam phu nhân cùng Lam Hoán gọt hoa quả, Lam Trạm cùng Giang Trừng ngồi ở sô pha, Lam tiên sinh ở một bên đọc báo, quả thật có cảm giác giống như người một nhà.

"A Trừng, cầm lấy." Lam phu nhân dùng một cái đĩa nhỏ chứa đầy miếng lê, đưa cho Giang Trừng.

Giang Trừng cầm đĩa, nhìn bên trong miếng lê nhỏ cắt gọt sạch sẽ, dùng tăm cắm một miếng cho vào miệng, tư vị ngọt ngào nhộn nhạo ở đầu lưỡi.

Mũi chợt đau xót, Giang Trừng nhớ đến trước kia sống cùng Thường Diệp nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng gọt hoa quả cho hắn, thậm chí bữa sáng cũng rất ít khi làm.

Nghĩ tới như vậy hắn gần như lập tức đỏ hốc mắt, Lam Hoán đang gọt vỏ bên cạnh đột nhiên mở miệng.

"Thấy mẹ thích em như vậy, anh thật cao hứng."

Giang Trừng xoay đầu, thanh âm ôn nhuận từ bên phải hắn truyền đến, Lam Hoán gọt xong quả táo, cắt nhỏ đem đĩa cho Lam tiên sinh cùng Lam Trạm, tay trái trống không, tay phải đang cầm dao nhỏ còn dính nước trái cây, nhìn hắn câu môi cười.

"Về sau chúng ta cùng nhau chung sống hòa hảo."

Lam phu nhân hướng lam hoán ôn nhu cười, người kia ánh mắt đều rơi trên người Giang Trừng.

"Hi Thần có thể nghĩ như vậy thật sự là quá tốt rồi." Lam phu nhân vui mừng nhìn, y từ nhỏ đã hiểu chuyện, hiện tại cũng không quên hướng nàng giải vây, "A Trừng, gọi một tiếng anh trai đi."

Trên trán Giang Trừng sắp toát ra mồ hôi lạnh tới nơi, hắn nhìn Lam Hoán cười tới phúc hậu với vẻ mặt vô hại.

Một tiếng "Anh trai" phát ra khiến hắn mông lung, không ngừng suy nghĩ về cái xưng hô này.

Đời này hắn còn muốn gọi một tiếng em trai, cha cùng mẹ.

Đây là nhà mới của hắn.

Lam Hoán ánh mắt phảng phất muốn đem hắn đánh động tới, vẫn ôn nhu đến cực điểm. 

"...... Anh trai." Hắn trúc trắc lên tiếng, gian nan mở miệng nói.

Ai ngờ ba người còn lại không lên tiếng, Lam Trạm lại lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp đứng dậy ra khỏi phòng.

Giang Trừng thấy vậy trong lòng tự nhiên không cảm thấy tốt chút nào. Nhưng hắn không so được với Lam Trạm, hắn mới chỉ dọn đến đây chưa đầy một ngày, trừ bỏ Lam phu nhân cùng Lam tiên sinh ra thù đối với người khác giống như là khách nhân. Giang Trừng nhịn không được vô cùng khó chịu, cũng không có nơi cho hắn phát tiết. Phòng ngủ dùng để ngủ, không phải nơi bộc lộ tình cảm cảm xúc gì.

Vì thế hắn ngồi tại chỗ nhịn xuống, biểu tình trên mặt rất khó nhìn.

Cuối cùng Lam Hoán đứng lên cầm theo đĩa trái cây của đệ đệ chưa ăn hết, chậm rãi lên lầu đi an ủi Lam Trạm. Hai thiếu niên đều rời khỏi phòng khách, Giang Trừng lúc này mới cảm giác áp lực trong phòng thả lỏng chút, đồng thời cũng cảm thấy thần kinh luôn căng thẳng mệt mỏi.

Lam phu nhân không dám thêm nhiều lời, vội vàng thúc giục Giang Trừng đi tắm đưa hắn về phòng ngủ. Nàng nhớ đến buổi chiều hắn đóng chặt cửa phòng, vì vậy nàng do dự trong chốc lát liền tránh ra.

Giang Trừng nằm trong bóng tối, chậm rãi hồi tưởng việc phát sinh ngày hôm nay.

Hắn suy nghĩ một hồi, nghĩ tới Thường Diệp, xoay người ngồi dậy, xuống giường giày cũng không xỏ, chân trần đi tới rương hành lý, kéo ra khóa kéo tìm kiếm. Lục một hồi cuối cùng tìm được một cái gói nhỏ bên trong là tiền, thẻ ngân hàng cùng một tờ giấy viết một dãy số.

Hắn cúi đầu nở nụ cười.

Chỉ sợ trợ cấp Lam tiên sinh cho hắn, so với cái này nhiều hơn rất nhiều lần.

Giang Trừng lười không muốn suy nghĩ, hắn thô bạo nhét thẻ ngân hàng cùng tờ giấy vào nơi hắn không thấy được, phát ngốc ngồi bệt xuống nền nhà không để ý mớ hỗn độn bên cạnh.

"Ngủ rồi sao?" Bên ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, thanh âm người nọ rất thấp, dường như sợ đánh thức Giang Trừng.

"Không có." Giang Trừng vội vàng trả lời nói. Trong phòng hắn đèn còn đang sáng, lúc này không trả lời là hành động ngu xuẩn.

"Tôi vào được chứ?" Chủ nhân của âm thanh nói, liền vặn tay nắm cửa.

Là Lam Hoán.

Giang Trừng không kịp đứng dậy, chỉ có thể nâng đầu lên nhìn Lam Hoán mặc quần áo ở nhà từ trên cao nhìn hắn, ánh mắt không nhìn ra chút cảm xúc gì, khiến Giang Trừng không có cảm giác an toàn.

"Buổi tối hôm nay..." Cổ họng Lam Hoán chuyển động lên xuống, Giang Trừng nhìn thấy rõ ràng, thậm chí còn có thể thấy đường viền xương quai xanh trong cổ áo y.

"Vong Cơ thất lễ." Y lại bày ra bộ dạng vô hại phúc hậu ôn nhu mỉm cười, câu tiếp theo lại làm Giang Trừng như rơi vào hầm băng, cả người run rẩy, quanh thân đều phát lạnh.

"Nhưng cậu về sau không cần gọi tôi là anh trai" y nói, "Vong Cơ từ nhỏ gọi tôi là anh trai, nó hôm nay hẳn là không vui vẻ, nhớ Vô Tiện vừa mới rời đi, không có bạn chơi cùng..."

"Tôi đã biết." Giang Trừng đánh gãy lời y nói, hắn đứng dậy.

Lam Hoán nhìn thần sắc hắn chợt biến lạnh, biết người trước mặt vừa thẹn vừa giận, nhưng y chỉ mỉm cười.

"Biết thì tốt. Ngủ ngon, Giang Trừng. Chúc cậu gặp mộng đẹp." ​​​

END chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com