Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11

Edit: (wattpad) Akatenina

--------------------------------
Giang Trừng vừa đến, chợt nghe thấy có người gọi hắn.

"Giang tông chủ, thật đúng dịp."

Giang Trừng giương mắt, thấy Trần Tử Tiễn cùng mấy tông chủ thong thả đi đến.

"Chuyện gì?" Giang Trừng lạnh lùng, đối người này thật sự không có ấn tượng gì tốt, "Tới tìm ta gây chuyện? Có điều ngươi cũng không phải làm chuyện ngu ngốc lần đầu."

"Không không không, ta không phải đến gây chuyện, " Trần Tử Tiễn nở nụ cười, mang theo cười nhạo hỏi, "Giang tông chủ, bị Lam tông chủ thao có thoải mái không?"

"Nếu như ngươi đến vũ nhục ta, ta đây cũng chỉ có thể nói cho ngươi biết, " Giang Trừng cũng cười, trong nháy mắt Tử Điện đã trong tay, nói, "Lên giường cùng Lam Hi Thần đơn giản là hưởng thụ."

Giang Trừng đứng giữa những tông chủ, Tử Điện chuẩn xác đánh vào người gã.

"Giang Vãn Ngâm ngươi không biết xấu hổ!" Trần Tử Tiễn bị đánh đến kêu loạn, hổn hển nói, "Các ngươi còn không mau lên! Nhìn làm gì? !"

Theo Trần Tử Tiễn đến đều là ít tông chủ của môn phái nhỏ, ngày thường cũng đã biết bản lĩnh của Giang Trừng, lúc này hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám lên.

"Kẻ nào dám lên, " Giang Trừng bỗng có chút buồn cười, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nghiến lợi nói, "Mấy ngày nữa ta sẽ dẫn đệ tử đi diệt phái kẻ đó."

Chết tiệt, Trần Tử Tiễn cư nhiên phóng xuất tín hương Thiên Càn của gã!

Tuy rằng Giang Trừng đã được đánh dấu, nhưng đối tín hương của Thiên Càn, hắn vẫn hơi mềm chân. Hơn nữa thân thể đã hoài thai vốn tương đối suy yếu, hắn đau nhức đến mức cơ hồ không cầm được Tử Điện trong tay.

"Giang Trừng!"
"Ngụy Vô Tiện? Ngươi tới làm gì? !" Giang Trừng hất tay hắn ra.

"Đừng nói gì cả, ta đỡ ngươi đi vào." Ngụy Vô Tiện kiên trì giữ tay Giang Trừng.

"Ta không muốn nhìn thấy ngươi, cút!" Giang Trừng dùng chút khí lực cuối cùng rống hắn.

"Ngươi nói ngươi không muốn nhìn thấy người Lam gia, " Ngụy Vô Tiện sốt ruột nói, "Cho nên Trạch Vu Quân huynh ấy. . . không đến. Huynh ấy nhờ ta đến xem ngươi."

"Ngươi trở về nói với hắn, ta cảm tạ hảo ý của hắn, nhưng không cần!"

"Hay lắm, Ngụy Vô Tiện, ngươi mau cút đi, " Trần Tử Tiễn nói, "Chạy về trong lòng Lam Vong Cơ nhà ngươi đi."

Ngụy Vô Tiện ngược lại không giận, lấy Trần Tình ra quay quay, "Trước khi ta chạy về trong lòng Nhị ca ca, ta nghĩ ta nên giải quyết các ngươi trước."

"Ngươi!" Trần Tử Tiễn nóng nảy, "Ngươi không sợ bị tiêu diệt lần nữa sao? ! Ngươi không sợ, Lam Vong Cơ chung quy cũng sợ!"

Ngụy Vô Tiện còn chưa nói lại, một thân ảnh màu vàng ở xa nhanh nhẹn tới. Gió mạnh thổi qua, Tuế Hoa xuất vỏ.

"Kẻ nào dám đụng đến cữu cữu ta, bước qua xác ta trước." Kim Lăng giữ chặt Tuế Hoa, lạnh lùng nhìn người trước mặt.

"Kim Lăng!" Giang Trừng suy yếu gọi cậu, "Mau trở về, ở đây rất nguy hiểm."

Kim Lăng không trở về, cố chấp ngăn lũ người trước mặt.

"Kim Như Lan, ngươi chỉ là một tiểu hài tử, cũng dám đến bảo hộ cữu cữu ngươi? Thực sự là cười chết ta!" Trần Tử Tiễn khinh thường cười.

"A, thật không?" Kim Lăng cười nhạt, như vậy cực kỳ giống Giang Trừng thời niên thiếu, nói, "Ta thấy ngươi không dám tiến lên đúng hơn."

"Ta không dám? Hiện tại ta sẽ giết ngươi!" Đột nhiên, Trần Tử Tiễn xuất kiếm nhưng cổ tay lại bị một bàn tay trắng noãn cầm chặt.

"Ta khuyên Trần tông chủ đừng gây chuyện là tốt nhất, " Lam Hi Thần ôn hòa cười nói, "Vạn nhất chọc đến ba nhà Lam Kim Giang. . sẽ không có tốt."

"Hừ, ngươi cho rằng chỉ cần dựa ba nhà các ngươi sao? Cũng không biết có bao nhiêu tông chủ môn phái mơ ước Giang Vãn Ngâm, " Hai mắt Trần Tử Tiễn đỏ lên vì tức, "Cũng là song tu khiến linh lực tăng nhiều!"

"Nếu ngươi tiếp tục nhục mạ chủ mẫu Lam thị, tự gánh lấy hậu quả." Lam Hi Thần thu hồi khuôn mặt tươi cười, đưa tay đặt lên chuôi kiếm Sóc Nguyệt.

Trần Tử Tiễn thấy sự tình không ổn, tông chủ bên cạnh cũng kéo ống tay áo của gã ý bảo gã đi mau. Trần Tử Tiễn không thể làm gì khác hơn, khẽ cắn môi, "Nhưng mà Giang tông chủ, ta nhắc nhở ngươi, Địa Khôn như ngươi thì làm tông chủ cái gì, không bằng an tĩnh hầu hạ dưới thân Thiên Càn là đủ rồi!"

Lam Hi Thần không nghe lọt nhất chính là lời nói phân biệt Địa Khôn với Thiên Càn như vậy, liền nói, "Ta cũng không thấy Trần tông chủ lợi hại bằng Giang tông chủ."

Trần Tử Tiễn tự biết không bằng, tức giận vung tay áo ngự kiếm rời đi.

Giang Trừng thở dài một hơi, lại càng đau đầu, vô thức nắm thật chặt tay áo Ngụy Vô Tiện.

Thật là. . . Đều không nghe lời.

Giang Trừng nhìn thân ảnh ba người kia, khóe miệng lơ đãng nở nụ cười, cảm thấy đầu càng ngày càng nặng.

"Giang Trừng? ! Giang Trừng!" Ngụy Vô Tiện sốt ruột gọi hắn. Kim Lăng vội vã tiến lên, cẩn thận cõng Giang Trừng bất tỉnh trong lòng Ngụy Vô Tiện, tiến vào cửa Liên Hoa Ổ.

Giang Trừng đặt một kết giới ở Liên Hoa Ổ, trừ phi đánh vỡ kết giới này, nếu không đi cửa, vào không được.

Lam Hi Thần cất bội kiếm, nhận lấy Giang Trừng từ tay Kim Lăng, cẩn thận ôm hắn vào trong ngực.

Trần Tử Tiễn nói gì y đều hiểu, bây giờ tu tiên giới có bao nhiêu Thiên Càn mơ ước Giang Trừng, y đếm cũng đếm không hết.

Đơn giản là mơ ước linh lực mạnh mẽ trong cơ thể Giang Trừng và tài phú hùng hậu sau lưng hắn, thực lực cường hãn của Giang gia.

Lam Hi Thần không muốn Giang Trừng vì thân phận Địa Khôn mà tự ti, càng muốn khiến Giang Trừng khí phách đứng ở Liên Hoa Ổ, tuyên bố với toàn thiên hạ, Giang tông chủ hắn lợi hại nhất.

"Sao ngươi cứ ngốc như vậy. . ." Lam Hi Thần nắm tay Giang Trừng, chuyển vận linh lực cho hắn, "Vì sao, ngươi không thể tin tưởng ta?"

Linh lực nhu hòa đi vào linh mạch của Giang Trừng, nhưng đến một nơi bỗng nhiên dừng lại không tiến lên, thậm chí bị bắn ngược lại.

Lam Hi Thần bị dòng lực lượng bá đạo này ép thu tay về, sắc mặt đại biến. Y ngưng trọng nói, "Không tốt, đã xảy ra chuyện, linh lực của hắn đang tiêu tán. Vô Tiện, Như Lan, các ngươi để mắt hắn, ta quay về Lam thị tìm thúc phụ qua đây."

"Có phải do Trần Tử Tiễn. . . ?"

"Rõ ràng không phải hắn." Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ đầu Kim Lăng, "Tuy rằng gã bỉ ổi, nhưng gã rõ ràng chỉ là đầu óc rễ cây mà thôi."

"Khó mà nói, " Lam Hi Thần lắc đầu, "Có thể gã thực sự không biết chuyện gì; cũng có thể, gã chỉ là một quân cờ."

"Hôm nay thế đạo quá loạn, vẫn nên đề phòng lòng người nhiều hơn chút thì tốt hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com