Chap 19
"Đáng thương cho cái lưng lão này của ta" Giang Trừng đấm đấm phần eo mỏi nhừ, ngoài miệng không được địa oán giận "Bị dằn vặt đến chưa từng."
"Đến, để ta xoa bóp cho ngươi." Lam Hi Thần lấy tay che ở Giang Trừng trên eo, ôn nhu nói.
Lam Hi Thần không nặng không nhẹ xoa xoa một cái, vừa vặn nắm trúng phần đang mỏi nhừ trên eo của Giang Trừng, khiến cho hắn không ngừng run rẩy một trận, kiềm nén nơi cổ họng ngột một tiếng rên rỉ.
"Nhẹ, nhẹ chút..." Giang Trừng dúi đầu vào trong khuỷu tay, thỉnh thoảng hàm hồ gọi hai tiếng.
Lam Hi Thần tiện tay kéo tới một cái đệm mềm, lót ở Giang Trừng dưới thân, dứt khoát quay người leo lên người Giang Trừng giúp hắn xoa xoa phần eo.
Hai người đều không nhìn thấy đối phương hồng khuôn mặt, mang tâm sự riêng, rồi lại ăn ý nghĩ đến cùng một chỗ.
Tình cảnh ám muội lúc này, nhìn thế nào cũng giống không khí "mây mưa kịch liệt" của tối hôm qua.
Giang Trừng được y xoa nắn rất thoải mái, nghiêng đầu hừ hừ vài tiếng.
Lam Hi Thần ngay cả đuôi lông mày cũng đều treo đầy ý cười, hắn cúi đầu, hôn một cái Giang Trừng gò má.
"Ngươi lúc nào xuất phát?" Lam Hi Thần hỏi hắn.
Giang Trừng ngủ đến mơ mơ màng màng, trách móc y rườm ra vài tiếng rồi nói "Ngày hôm nay sẽ đi, chờ ta ngủ một chút rồi nói sau."
"Sớm một chút trở về." Lam Hi Thần nặn nặn Giang Trừng ngón tay gầy, sau đó xoay người xuống giường giúp hắn thu thập hành lý.
Ánh mặt trời mùa đông đều là ấm áp, Lam Hi Thần ngồi ở trên ghế đặt tại sân, tay nâng một chén trà nóng, tròng mắt lóe lên điểm thoải mái
Bỗng nhiên nghe thấy trong phòng bếp có tiếng vang, Lam Hi Thần đặt chén trà xuống, lặng lẽ đi xuống phòng bếp.
Chỉ thấy Giang Trừng đang thuần thục xé ra từng cái từng cái xanh nhạt đài sen, đem hạt sen bỏ vào trong nồi nước nóng đang sôi.
Hạt sen trong veo hương vị theo không khí che kín cả một góc. Rõ ràng là mùa đông giá rét, nhiệt khí nhưng hừng hực khiến cho Giang Trừng mồ hôi hột đầy mặt.
"Thơm quá" Lam Hi Thần không kìm nổi mà thốt lên.
Nghe được thanh âm của Lam Hi Thần, Giang Trừng lại có chút bối rối, vội vàng giấu đi đài sen đang cầm trong tay, rồi lại giả vờ bình tĩnh nói "Làm gì vụng trộm như thế?"
"Ngươi là đang nấu canh hạt sen sao?" Lam Hi Thần qua đi hỗ trợ bóc đài sen, tò mò hỏi.
Giang Trừng gật gật đầu, nửa thật nửa giả nói "Đài sen hái khi mùa hè còn lại một chút, ta chỉ là không muốn lãng phí thôi."
Hoàn toàn không có nói hắn chỉ là bởi vì muốn nấu cang hạt sen cho người hắn yêu thích.
Nghĩ tới đây, Giang Trừng nhịp tim liền có chút nhanh hơn.
Khi đó, mẫu thân cũng yêu thích ở sau bữa cơm chiều nấu mấy bát canh hạt sen thanh mát, người một nhà liền như vậy mỗi người nâng một bát canh hạt sen, ngồi ở dưới gốc cây vui vẻ hòa thuận vừa nói chuyện phiếm vừa ăn.
"Ai " Giang Trừng nhẹ giọng thở dài "Làm sao đều là nghĩ tới những thứ này."
"Không có chuyện gì" Lam Hi Thần đoán hắn lại đang mong nhớ cha mẹ, liền ôn nhu an ủi, "Chí ít ngươi đã học được không còn bi thương nữa, không phải sao?"
"Nói cũng đúng." Giang Trừng không nói rõ được trong lòng cảm giác. Không hẳn là bi thương, chỉ là có chút nhàn nhạt tiếc nuối.
Lam Hi Thần thấy hắn có chút thất lạc, không thể làm gì khác hơn là vắt hết óc nghĩ đến chút chuyện thú vị chọc hắn cười.
Vì vậy thời điểm Kim Lăng đến, nhìn thấy cậu của hắn cậu cười đến mức ngay cả thìa sứ trong tay cũng liền có cảm giác cầm không nổi .
Kim Lăng hoảng sợ hỏi "Cậu, ngươi làm sao?"
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì" Giang Trừng một giây liền khôi phục lại vẻ nghiêm túc của thường ngày nói "Lại đây ngồi đi, uống bát canh hạt sen ấm áp thân thể."
Kim Lăng liếc nhìn chính mình bởi vì lạnh mà xoa đến đỏ lên hai tay, không chút khách khí mà đặt mông ngồi ở trên ghế gỗ nhỏ.
"Chính mình đến cầm chén đi" Giang Trừng cau mày "Chẳng lẽ còn muốn ta giúp ngươi cầm tới?"
Kim Lăng ủy ủy khuất khuất "Cậu, ta ngay đến ghế còn đều ngồi chưa nóng đâu."
Lam Hi Thần âm thầm buồn cười, đem bát canh hạt sen đầy đẩy lên Kim Lăng trước mặt, ôn hòa nói "Như lan nhanh ăn đi, cậu của ngươi nấu ăn rất ngon miệng."
Kim Lăng không khách khí tiếp nhận , đồng thời lần đầu tiên cảm thấy Lam tông chủ có thể trở thành mợ của hắn quả đúng là quá tốt rồi.
"Lam Hi Thần, ta nói ngươi không được phép dung túng làm hư hắn." Giang Trừng khúc lên ngón trỏ, ở mặt bàn gõ .
Lam Hi Thần cong lên con mắt, cười nói, "Nói ta dung túng Như Lan, vậy ngươi cũng không phải đã từng ở trong rừng khắp nơi đặt võng tiên cho Như Lan đi săn sao?"
Giang Trừng trong lúc nhất thời bị nghẹn đến nói không ra lời, nhìn lại một chút Kim Lăng đang cúi đầu nỗ lực nhịn cười dáng dấp, hắn cũng không biết nên là tức giận hay là buồn cười .
Giang Trừng không thể làm gì khác hơn là điên cuồng đem hạt sen hướng về trong miệng mình mà nhét. Cắn cho hạt sen nhỏ trong miệng kêu rộp rộp, trong lòng hắn mới thoải mái chút, mới cảm thấy Lam Hi Thần mặt không có 'đáng ghét' như vậy .
Lam Hi Thần thấy thế, đem hạt sen trong bát của chính mình tất cả đều lấy ra cuối cùng đều trút hết hạt sen vào trong bát của Giang Trừng.
"Làm gì?" Giang Trừng sửng sốt một chút, mới tức giận nói "Ta không thích ăn hạt sen, lấy lại đi."
"Nhưng ta vừa nãy nhìn thấy ngươi vẫn ở ăn hạt sen..." Lam Hi Thần nhẹ giọng nói.
"Ngươi cái gì cũng không nhìn thấy." Giang Trừng lườm một cái.
"Tức rồi?" Lam Hi Thần thành khẩn nói "Xin lỗi."
Giang Trừng càng không thể nói ra lời, phẫn hận địa đẩy bàn một cái, phất tay áo nhanh chân rời đi.
Kim Lăng trợn mắt ngoác mồm" Cậu ngày hôm nay làm sao?"
Nói thật, chính Giang Trừng cũng không biết ngày hôm nay hắn bị làm sao , chẳng qua là nhịn không được nên muốn phát hỏa, lại không nhịn được cái mũi cay cay.
Hắn chỉ có thể chửi mình lập dị, chỉ có thể nhìn đưa tay là có thể chạm tới ấm áp nhưng cũng không dám đưa tay, lưu luyến ấm áp nhưng lại không dám dừng lại.
Nhiều phần giống một con con nhím. Đem gai nhọn vây bọc lấy toàn thân, như vậy bất kể là muốn thương tổn hắn hoặc là tới gần hắn đều sẽ bị đâm đến thương tích khắp người.
Trùng kiến Giang gia hơn mười năm sau, lạnh lùng vô tình Tam Độc thánh thủ lần đầu tiên bị đột nhiên xuất hiện cực nóng ấm áp đập cho ý thức tan thành từng chấm nhỏ, đồng thời cũng không biết nên làm gì bây giờ.
=============2020/07/04==============
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com