Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 21


Giang Trừng đi vào một quán rượu, bên trong có ông lão đang phe phẩy quạt giấy kể chuyện, kể đến đoạn đặc sắc thì một loạt tiếng ủng hộ đồng thời vang lên.

Hắn đè thấp đấu bồng, ngồi ở góc bàn bên cạnh, tự hỏi bằng cách nào mới có thể tìm được vị yêu nữ của Tây Vực.

Giang Trừng đang uống trà, bỗng nhiên có người gõ gõ bàn của hắn. Hắn giương mắt, nhìn thấy một vị mang khăn che mặt, mặc áo choàng có đấu bồng đứng trước bàn, hỏi "Xin hỏi có thể ngồi chỗ này được không?"

Giang Trừng liếc nhìn quán rượu đang ngồi chật kín người, yên lặng mà gật gật đầu.

Giang Trừng không phải người yêu thích nói nhiều, chỉ là ngồi ở một bên uống trà nghe kể chuyện.

Nhưng là người kia cảm thấy có chút tẻ nhạt, liền tiếp lời nói "Công tử, ta xem ngươi lạ mặt cực kì, theo như ta thấy ngươi không phải người Tây Vực đi? Người Trung Nguyên?"

"Ừm" Giang Trừng giương mắt, đánh giá vị nam tử chỉ lộ ra một đôi mắt phượng này "Ta đi tìm người."

"Công tử nếu không ngại nói cho ta nghe một chút, đối với Tây Vực ta cực kì hiểu rõ." Nam tử cong lên mắt phượng, cong môi khẽ cười.

"Nghe nói Tây Vực có một vị yêu nữ tinh thông sâu độc thuật." Giang Trừng nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm người trước mặt.

"Chính xác" nam tử gật gù, giơ tay lấy xuống khăn che mặt, cười nói "Vị công tử này tìm ta có chuyện gì không?"

Đó là một khuôn mặt kiều diễm, xinh đẹp đến không phân biệt rõ được là nam hay nữ.

Giang Trừng trong nháy mắt đó cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng lại, có chút lúng túng liếc một cái hắn bằng phẳng lồng ngực, nghi hoặc mà hỏi "Có thể ngươi không phải..."

"Lời đồn thôi" hắn dửng dưng như không mà hất hất mái tóc  "Nếu là như vậy dễ dàng mà tin vào người khác, ta từ lâu không biết chết bao nhiêu lần rồi."

Giang Trừng cũng lúng túng đến không biết phải nói gì, giả như một lòng uống trà, nhìn 'Yêu nữ' đang lắng tai nghe kể chuyện.

"Nếu như là tâm sâu độc, ta cũng không thể ra sức." Bỗng nhiên, hắn thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Giang Trừng ngược lại vẫn còn trấn định tự nhiên, bưng trà, nói "Ta trước khi tới, cũng từng nghĩ tới kết quả như thế này."

"Tâm sâu độc, có giải, nhưng mỗi người phương pháp giải lại không giống nhau" hắn cười cợt "Bởi vì sự khúc mắc của mỗi người đều không giống nhau, ta vẫn là không có khả năng đi tìm hiểu sự khúc mắc của mỗi người đi?"

Giang Trừng không lời nào để nói, hắn biết nỗi khúc mắc của chính mình là cái gì.

Là hắn một tay nuôi nấng lớn lên Kim Lăng, là hắn một mình đẩy lên Giang gia, là sự nghiêm khắc của cha mẹ, là ôn nhu tỷ tỷ, là rơi vào Quỷ đạo bị thế nhân phỉ nhổ Ngụy Vô Tiện.

Còn có danh chính ngôn thuận phu quân của hắn, Lam Hi Thần.

Rất nhiều rất nhiều, hắn biết mình không thể thả xuống, hắn chỉ có thể nhắm hai mắt lựa chọn không nhìn, coi như không biết, đem tất cả những thứ này chôn sâu ở đáy lòng.

"Cần ta giúp ngươi đem hắn kêu đến đây sao?" Hắn nhìn trầm mặc Giang Trừng, thiện ý hỏi.

Giang Trừng kinh ngạc "Ngươi làm sao lại biết được?"

Hắn nháy mắt một cái, nói "Nếu ta đã được goi là 'Yêu nữ', tự nhiên cũng có 'Yêu' chỗ."

Giang Trừng buồn cười lắc lắc đầu "Hắn không biết ta phát hiện hắn theo đến."

Lại làm sao có khả năng không phát hiện ra đây?

Khi trọ tại nhà trọ ở Trung Nguyên thì, hắn đã có chút hoài nghi. Đến lúc tới Tây vực, hắn là hoàn toàn xác định .

"Thật sự không cho hắn lại đây sao? Hắn là một đường theo ngươi."

"Đây là chuyện của chính ta, không có quan hệ gì với hắn." Giang Trừng liếc mắt nhìn một bóng lưng màu lam nhạt đang ngồi bàn phía trước.

"Thật sự không có quan hệ gì sao?" Hắn híp mắt, giảo hoạt cười cợt "Nỗi khúc mắc của ngươi, chẳng phải phần lớn đều có hắn sao? Tuy không phải toàn bộ."

"Đúng thế thì lại làm sao." Bị người lập tức đâm trúng rồi tâm sự, Giang Trừng ngược lại cũng đường đường chính chính mà thừa nhận "Ta biết kẻ thù của ta nhiều như nấm mọc sau mưa, có người muốn hại ta là rất bình thường. Nhưng ta không muốn hắn vì tiến vào chuyện của ta mà bị liên luỵ."

"Ta không muốn thấy có người lại vì ta mà mất mạng, không đáng."

"Vì sao lại không đáng chứ?" Hắn nhấp một ngụm trà thắm giọng, tiếp tục nói "Nếu hắn đồng ý mất mạng vì ngươi, vậy đã nói rõ hắn cho rằng ngươi đáng giá."

Giang Trừng bị nghẹn, còn không nghĩ tới nên nói gì thì, liền nhìn thấy hắn đứng dậy đi tới bên một vị tiểu nhị, không biết nói thao thao bất tuyệt gì đó đồng thời còn hướng về tiểu nhị trong tay nhét vào mấy lượng bạc.

Hắn đi trở về, vỗ tay cái độp, nói "Chờ xem."

Giang Trừng chính còn đang suy nghĩ xem hắn lại làm cái gì "quỷ quái" đây, liền thấy tiểu nhị kia bưng mấy bát rượu hướng về Lam Hi Thần bên kia đi đến, sau đó làm như vô ý bị va vào Lam Hi Thần.

Rượu đổ đầy bàn, tràn ra mùi thơm ngát. Tiểu nhị còn vô tình hay cố ý mà một cước đạp lăn bàn.

"A! Khách quan xin lỗi" tiểu nhị vội vã xin lỗi, nói "Khách quan, trước tiên ngài ngồi một bàn khác đi, ta đến dọn dẹp một chút."

"Không cần không cần ."

Liền Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần bị tiểu nhị kéo ở phía sau hướng về phía bàn của bọn họ..

Giang Trừng đỡ trán.

Có thể nghĩ ra một chiêu nát như vậy cũng thực sự là có thể xưng tụng 'Yêu nữ'?

Giang Trừng cúi đầu uống trà, sau khi nghe được tiếng vang mới chậm rãi giương mắt nhìn lại.

Sau đó hắn cương mặt xả ra một vẻ giật mình, biết rõ còn hỏi "Lam Hi Thần, ngươi sao lại ở đây?"

Lam Hi Thần lúng túng giơ tay sờ sờ sống mũi.

"Nát hành động." Ngồi ở phía đối diện 'Yêu nữ' yên lặng lời bình.

". . . Liền ngươi nói nhiều" Giang Trừng vỗ bàn một cái, cau mày nói "Lại đây ngồi xuống, đứng chướng mắt."

Lam Hi Thần ngoan ngoãn ngồi vào Giang Trừng bên người.

"Không nên tức giận, ta chỉ là..." Lam Hi Thần muốn nói lại thôi.

Đối diện xuất quỷ nhập thần 'Yêu nữ' không biết lúc nào rời đi, ngay một người có thể giảm bớt bầu không khí đều không ở.

"Câm miệng!" Giang Trừng hừ lạnh rên một tiếng.

"Ta sai rồi." Lam Hi Thần chân thành mà xin lỗi.

"Ngươi không sai, là ta sai rồi, trời quang trăng sáng Trạch Vu Quân làm sao có khả năng sẽ mắc sai lầm đây?" Giang Trừng một hơi cười lạnh trả lời.

Có mang thai người tính khí sẽ trở nên hỉ nộ vô thường, chớ đừng nói chi là Giang Trừng loại người tính khí vốn là rất nóng nảy. Hắn sau khi nóng giận, liền bắt đầu nói không biết lựa lời "Ngươi có phải là rất hối hận cùng ta thành thân?"

Bị hắn vừa nói như vậy, cho dù Lam Hi Thần là cái quân tử, cũng không nhịn được nổi lên một trận phát hỏa, y như chặt đinh chém sắt gật đầu "Phải."

Hối hận như vậy sớm cùng hắn thành thân, hối hận trước khi thành thân không có cùng hắn hảo hảo bồi đắp chuyện luyến ái ngọt ngào.

"Ta cũng vô cùng hối hận cùng ngươi thành thân!"

Nghe thấy ngữ khí của Giang Trừng tựa như muốn đoạn tuyệt, Lam Hi Thần không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Giang Trừng không còn một chút máu.

Lam Hi Thần không nhịn được thở dài một hơi, trái tim lúc trước còn đang không chịu thua kém lại mềm nhũn trở lại.

Hắn làm sao có thể quên, Giang Trừng chính là yêu thích nổi lên toàn thân gai, thà rằng đem đôi bên thương tổn đến thương tích khắp người, đều không cho người khác tới gần hắn một bước đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com