Chap 26
"A..." Giang Trừng hơi mở mắt ra, lại bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ đâm vào, liền dùng cánh tay chặn lại trước hai mắt.
Giang Trừng mơ mơ màng màng muốn tìm bội kiếm, nhưng chợt nhớ ra hắn tối hôm qua hình như bị té xỉu trên trấn .
Kim Lăng chạy, Lam Hi Thần cùng hắn trở mặt , ai sẽ đem hắn mang trở về?
Giang Trừng không tin vào khả năng có ai sẽ cứu một người không quen biết.
Giang Trừng ôm đầu vô cùng đau đớn, ngồi dậy một cách vô cùng khó khăn, sau khi đưa mắt nhìn quanh một vòng liền ngây người.
Không phải Liên Hoa Ổ, cũng không phải hàn thất, vậy nơi này là nơi nào?
Giang Trừng trong lòng phát sinh cảnh giác, hắn đè lại Tam Độc đang được đeo bên hông, nhẹ nhàng thả bộ đi tới cửa.
Giang Trừng từ lòng bàn tay bắn ra một tia yếu ớt linh lực, xuyên qua khe cửa ra bên ngoài tìm kiếm.
Cái kia tia linh lực đi một vòng xung quanh, sau khi tìm xong chu vi mấy dặm cũng không đụng vào người nào, hắn liền đem linh lực thu về.
Giang Trừng lấy tay thử một chút cửa, phát hiện là có thể mở ra. Nhưng hắn không có tùy tiện mở cửa, mà là quan sát một vòng toàn cảnh xung quanh.
Vừa nãy vì chỉ qua loa liếc mắt một cái nên không thấy, hiện tại nhìn kỹ, mới phát hiện trong gian phòng cách trang trí cùng đồ dùng đều rất trang trọng, nhã nhặn mà không kém phần xa hoa.
Có một bức thư còn chưa hoàn thành được đặt trên chiếc hộp làm bằng bạch ngọc, chữ viết cường tráng mạnh mẽ, vừa nhìn chính là chữ viết của nam nhân.
Giang Trừng cảm thấy nhìn lén người khác việc riêng tư không tốt lắm, liền yên lặng đem thư trả lại trên hộp bạch ngọc.
Hắn chưa kịp suy nghĩ gì thì chợt nghe một tiếng mở cửa nhẹ nhàng.
Giang Trừng trong nháy mắt vọt đến sau cửa ẩn núp, che dấu khí tức, chờ đợi người bên ngoài đi vào.
Cửa bị đẩy ra, vừa vặn che lại Giang Trừng đang trốn phía sau cửa.
Đó là một tiểu cô nương ăn mặc quần áo người hầu, đi vào còn mang theo một bát cháo hoa.
Giang Trừng có chút sửng sốt, không khỏi tự hỏi có phải thật hay không có người thật sự tới cứu hắn?
"Cô nương, thật xin lỗi."
Giang Trừng vọt đến phía sau nàng, giơ tay lên, một cái tát vỗ xuống, cô nương kia liền mềm nhũn thân thể, ngã vào trong lồng ngực của Giang Trừng.
Giang Trừng đưa nàng đặt lên giường, sau đó không một tiếng động từ cửa chạy ra ngoài.
Còn chưa kịp bình phục lại hơi thở, trước mặt đã đi đến một đám đệ tử. Trước khi bọn họ còn chưa tới gần, Giang Trừng đã nhanh chóng nấp sau gốc cây.
"Ủa, người vừa rồi đi đâu rồi?"
"Mọi người đều đã nói không có ai, nhất định đêm qua ngươi có quá nhiều mộng xuân nên hôm nay bị hoa mắt. Đi nhanh lên, tông chủ lệnh cho chúng ta phải đi nghênh tiếp khách quý đó."
Nghe âm thanh trêu đùa của đám đệ tử kia vọng lại, Giang Trừng trong lòng chỉ cảm thấy thật khó hiểu.
Hắn cảm thấy nơi này rất xa lạ, trong tiên môn cũng chưa nghe đến đệ tử của gia tộc nào cần đeo mặt nạ.
Còn nữa, hết thảy các gia tộc trong tu tiên giới đều biết hắn là Giang tông chủ, còn có cái tông chủ nào ở bên ngoài cứu hắn nhưng lại không đưa người về Liên Hoa Ổ?
Tuy nhiên Giang Trừng không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn cũng không muốn biết. Giang Trừng chỉ muốn thừa dịp thời điểm bọn họ nghênh tiếp cái gọi là khách quý liền lẻn chạy ra ngoài.
Đám đệ tử kia chân trước mới vừa đi, Giang Trừng chân sau liền hướng sau lưng bọn họ nhẹ chuồn.
Thông thường thiết một kết giới, kết giới xung quanh cửa lớn ra vào sẽ là nơi mạnh và ổn định nhất
Vì vậy Giang Trừng ẩn nấp khí tức, chọn đi những nơi hẻo lánh đường nhỏ.
Trên đường cơ bản không phát sinh đụng độ các đệ tử, tình cờ chỉ có mấy cái Thị nữ mặc quần áo người hầu đi qua.
Giang Trừng cảm thấy nơi này không giống là nơi ở của tu tiên gia tộc mà ngược lại giống nhà riêng của cá nhân nào đó hơn.
Đi được một lúc lâu, một tòa cao ốc sơn son thiếp vàng vô cùng tráng lệ lúc ẩn lúc hiện trước mặt Giang Trừng, về bề thế có thể sánh ngang với Kim gia
Vào lúc này Giang Trừng liền chẳng biết nói gì .
Rõ ràng gia tộc giàu có nhất được tu tiên giới công nhận chính là Giang gia, tại sao ở đây từng cái từng cái kiến trúc nhà so với Giang gia còn tốt hơn?
Giang Trừng nhìn một chút hai bên, chính lúc đang muốn đi vòng qua, bỗng nhiên bị người nào đó kéo cánh tay lại.
"Giang tông chủ, có khoẻ hay không?"
Giang Trừng sửng sốt, theo bản năng liền muốn rút ra Tam Độc đang đeo ở bên hông.
"Người đâu, đến nghênh tiếp khách quý."
Người kia âm thanh như nén cười, Giang Trừng lập tức liền thấy những đệ tử đeo mặt na lúc nãy toàn bộ cầm kiếm vây quanh hắn.
Giang Trừng giữ chặt kiếm, nhất thời cũng không dám làm bừa.
"Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?" Giang Trừng không chút khách khí quát lên.
"Giang tông chủ không ngại theo ta đi vào trong rồi nói." Hắn đứng ở bên ngoài đệ tử , tấm khăn che mặt theo gió đung đưa chập chờn.
Giang Trừng ngoan cố đứng tại chỗ không nhúc nhích, hắn sợ bên trong sẽ có cạm bẫy đang chờ hắn rơi vào, đứng trên đường nói "Ngươi cứ nói ngay ở nơi này."
Nam tử không còn cách nào đành giải thích "Ta nếu như muốn hại ngươi, tối hôm qua liền đem kiếm đâm ngươi một nhát."
Giang Trừng nghĩ cũng đúng, nhưng vẫn không có ý định thu hồi lại kiếm, lạnh lùng nói "Vạn nhất ngươi là muốn uy hiếp ta."
"Uy hiếp hay không không thể nói được" nam tử nheo lại một đôi mắt phượng hẹp dài, cười nói "Có điều ta hi vọng Giang tông chủ có thể tham gia cùng ta."
"Ta ngay ngươi là ai cũng không biết, tham gia cùng ngươi làm cái gì." Giang Trừng giễu cợt nói.
"Giang tông chủ là Địa Khôn phải không?" Hắn đánh giá một chút, hỏi.
"Là địa khôn thì như thế nào?" Giang Trừng không sợ hãi chút nào mà đáp.
"Ta muốn cùng Giang tông chủ liên thủ" nam nhân mở ra quạt giấy, nhẹ giọng cười nói "Giết sạch những tên Thiên Càn ghê tởm kia của tu tiên giới."
Giang Trừng cười nhạo nói "Không thể."
Nam tử ngược lại cũng không tức giận "Ngươi không làm thử, sao biết là không thể?"
"Có hai cái không thể" Giang Trừng dựng thẳng lên hai ngón tay, nói "Một, ta là không thể gia nhập cùng ngươi. Hai, coi như ta liên thủ với ngươi, cũng không đủ khả năng giết sạch Thiên Càn của tu tiên giới."
"Ta tự có biện pháp, chỉ cần Giang tông chủ đồng ý phối hợp cùng ta là được. Hay là, Giang tông chủ còn không nỡ một vị Thiên Càn?"
Giang Trừng cười lạnh, nói "Những việc này không phải việc ngươi có thể quản. Nói tóm lại, ta là không thể tham gia cùng ngươi."
"Được, được!" Nam tử thu hồi quạt giấy, nói "Ngươi đã nói như vậy, ta cũng không bắt buộc. Tiễn khách!"
Các đệ tử lập tức nhường ra một con đường.
Giang Trừng không có thu hồi bội kiếm, mà là cảnh giác nhẹ nhàng bước xuyên qua đám đệ tử.
Bỗng nhiên, người đàn ông kia ở phía sau cười lạnh nói, "Có điều, Giang tông chủ, rồi cũng sẽ đến một ngày, ngươi sẽ tham gia cùng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com