Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 29

Giang trừng nhàn rỗi quá không có việc gì làm liền quyết định sửa sang lại phòng. Hắn ôm một đống lớn lẫn lộn đồ vật chạy tới chạy lui. Người mang thai so với người thường đã yếu hơn rất nhiều, mà hắn hiện tại còn đang không ngừng nghỉ tra tấn chính mình.

"Chờ một chút" Lam Hi Thần vừa đặt chân đến Vân Mộng liền chạy tới ngăn hắn lại, còn đau lòng đem loạn đồ vật ở trong tay của hắn đều đoạt lấy "Ngươi nhìn ngươi xem, đều mang thai còn chạy tới chạy lui, cũng không biết được tự đau lòng chính mình."

"Người đừng có như ông lão đòi quản ta. Ta cũng không phải thiếu cánh tay cánh chân gì đó, chỉ mang thai một chút liền thành tàn phế sao."

Lam H Thần thở dài "Ngươi không để ý sức khỏe của chính mình như thế nào thì cũng nên nghĩ cho đứa nhỏ. Có chuyện gì ta làm không được sao?"

".   . . . . . Ta không thích phiền toái người khác." Giang trừng cau mày nói.

"Vậy ngươi cũng đừng xem ta thành người khác " Lam Hi Thần nói, sau khi nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Giang Trừng y lại bồi thêm một câu "Ngươi đem ta trở thành nữ tì của ngươi cũng được."

Giang Trừng cười lạnh một tiếng, tựa hồ như Lam Hi Thần đã khiến tâm tình của hắn trở nên tốt hơn một chút. Hắn đem tất cả đồ vật đang ôm trong lồng ngực đều đưa cho Lam Hi Thần "Vậy ngươi đến làm đi, Lam đại quản gia."

Lam Hi Thần giả bộ làm vẻ mặt đau khổ ôm đồ vật đi theo phía sau lưng Giang Trừng, hỏi "Giang tông chủ, bữa trưa hôm nay ngươi muốn ăn món gì?"

Giang Trừng khẽ nhướn chân mày, hừ lạnh "Lam Hi Thần, ngươi thực sự đem chính mình trở thành quản gia? Ngươi thật sự có thể nấu cơm?"

"Không thể " Lam Hi Thần cười cười "Nhưng mà ta có thể học. Nếu Vãn Ngâm   muốn chỉ cần nói một lời."

"Thôi quên đi " Giang Trừng trào phúng "Nếu như ngươi nấu cơm, ngươi liền lấy cách làm cơm của Lam gia để nấu, có phải hay không ngươi chỉ cần đem cải trắng bỏ vào nước ấm trần qua một chút là xong?"

"Vãn Ngâm hiện tại là nên ăn chút đồ nhẹ một chút, không thể suốt ngày thịt cá." Lam Hi Thần ôn hòa nói "Cũng nên kiêng cay kiêng rượu."

Giang Trừng khó chịu vì sự mè nheo của y, có chút tức giận nói "Ta đây quá vài ngày nữa có phải hay không còn phải cấm dục luôn?!"

"Chuyện đó" Khuôn mặt của Lam Hi Thần nóng lên, y nhẹ giọng nói "Ngươi hiện tại đã mang thai tới tháng thứ tư, theo lý mà nói, động tác của ta nhẹ một chút, sẽ không xảy ra vấn đề."

Giang Trừng khựng lại, hai má nóng giống như bị lửa đốt. Hắn mới nhớ tới hiện tại "dục" của hắn là ám chỉ Lam Hi Thần.

"Tự mình đa tình." Cuối cùng Giang Trừng lạnh lùng trừng y một cái, tăng tốc độ bước đi giống như đang che dấu cái gì đó, tránh xa xa khỏi Lam Hi Thần.

Giang Trừng trốn vào phòng, ôm lại trái tim như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn vô ý thức bắt đâu lưu luyến sự ôn nhu của Lam Hi Thần. Cứ nghĩ rằng chỉ cần ở xa xa nhìn thấy y, được làm bạn với y, cuộc đời này chỉ như vậy sẽ không còn gì phải hối hận. Nhưng vận mệnh lại tình cờ cho Giang Trừng cơ hội này, có điều hắn lại giống như một kẻ nhát gan, ngay cả trong hạnh phúc hắn cũng sợ hãi, chỉ sợ đụng phải cây bông cũng sợ gây nên vết thương.

Hắn không thể tin được Lam Hi Thần sẽ yêu thương hắn, giống như khi còn nhỏ sẽ không thể tin được có người khác sẽ thương hắn. Nhưng sự thật chứng minh quả thật có người yêu hắn, đó chính là tình yêu thầm lặng mà mạnh mẽ của mẫu thân hắn. Cho dù đó là ở phút cuối cùng chỉ dừng lại ở cái ôm ngắn ngủi nhưng Giang Trừng cảm nhận được điều đó.

Giang Trừng lau khô khóe mắt, trái tim tự nhủ chính là do mình mang thai nên tâm tình không ổn định gây nên.

Giang Trừng chỉnh đốn lại tâm trạng, ở bên dưới bàn tìm ra một hộp gỗ tinh xảo. Sau khi mở hộp ra, bên trong hộp gỗ còn đặt bốn cái hộp khác.

Đây chính là di vật của gia đình hắn.

Trước đây trong hòm này từng có một ống sáo mầu đen có thắt một tua màu đỏ, nhưng bây giờ đã sớm trở thành cảnh vẫn còn mà người đã đi mất.

Giang Trừng chưa bao giờ mở ra hộp của Giang Phong Miên. Hắn không muốn biết bên trong đựng là đồ vật gì, hắn tình nguyện cả đời đều ảo tưởng rằng Giang Phong Miên đối với hai mẹ con hắn là có tình cảm.

Cho nên, hắn sợ mở ra sẽ thất vọng.

Giang Trừng vuốt ve đồ vật được đặt bên trong hộp của Ngu Tử Diên đó là một tấm bùa hộ mệnh mẫu thân đã vì hắn đi xin ở trong Miếu, đôi mắt của hắn lại có chút ướt át.

Hắn rất nhớ phụ thân cùng mẫu thân.

Cuối cùng, Giang Trừng vẫn là không kiềm được lòng, mở ra chiếc hộp của Giang Phong Miên. Cho dù là thất vọng cũng được, đau lòng cũng không sao.

Nhưng đập vào mắt của hắn lại là một cây trâm. Một cây trâm ngọc nạm vàng của phụ nữ đã được sửa lại.

Giang Trừng cầm lên cây trâm đã được sửa lại rất cẩn thận kia, trong lòng vừa vui sướng vừa bi thương. Hắn nắm chặt cây trâm, nước mắt không kìm được cứ lăn dài trên má.

Hắn từng thấy phụ thân và mẫu thân tình cảm vô cùng lạnh lẽo. Từng thấy mẫu thân của hắn ở trước mặt phụ thân thì lạnh lùng nhưng lại lặng lẽ một mình trong phòng rơi nước mắt.

Tất cả đều nói cuộc hôn nhân này vì lợi ích của hai gia tộc, nhưng mẫu thân của hắn là thực sự động lòng.

Có lẽ phụ thân cũng để ý quan tâm đến hai mẹ con hắn, nhưng cuối cùng lại không giống như mẫu thân cho hắn duy nhất một lần ôm vào lòng.

Cho nên Giang Trừng không thể tin được người khác sẽ thương hắn. Hắn cảm thấy rằng thà ngay từ đầu luôn giữ tâm trạng này còn tốt hơn cảm giác bị thất vọng sau khi mong đợi hết lần này đến lần khác.

Giang Trừng lấy khăn tay muốn lau sạch vệt nước trên mặt, nhưng nước mắt lại càng thêm không thể kiềm chế được.

Hắn không khỏi suy nghĩ, thời kỳ mang thai tâm tình thực sự quá bất thường.

Lam Hi Thần mang theo đồ vật trở lại phòng, đẩy cửa ra lập tức đập vào mắt là hình ảnh Giang Trừng ngồi ngây ngốc ở mép giường nhìn chân chân vào một cái hộp gỗ.

Y hoảng sợ, vội vàng đi qua đem người ôm vào trong lồng ngực đau lòng nói "Ngươi làm sao vậy?"

Giang Trừng bị y gắt gao ôm vào trong lồng ngực, buồn bực ho lên hai tiếng, phát ra khàn khàn âm thanh nói "...Không có gì, chỉ là ta có chút khát nước."

Lam Hi Thần buông hắn ra, nhìn hai hốc mắt của hắn vẫn còn xưng đỏ, nhưng cuối cùng lựa chọn không hỏi thêm gì nữa, chỉ đưa người qua cẩn thận ôn nhu hôn lên đôi khóe mắt xưng đỏ của Giang Trừng.

Giang Trừng sửng sốt, sau đó quay mặt đi che dấu hai má đang dần đỏ lên. Không dám nhìn y, bối rối hỏi "Lại làm sao?"

"Không có gì." Lam Hi Thần nói

Giang Trừng nhịn không được cúi người đem Lam Hy Thần ôm vào trong ngực.

Đó là một cái ôm thầm lặng nhưng mạnh mẽ.

=========================================

Truyện đến đây là ngang nguồn với tác giả rồi đấy ạ T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com