Chap 4
Edit: (wattpad) Akatenina
--------------------------------------
Quá tối.
Giang Trừng đứng trong bóng tối du đãng.
Hơn mười đôi tay đang lôi hắn. Giang Trừng bị kéo ngẩng đầu lên, là tỷ và cha mẹ, ánh mắt hận rèn sắt không thành thép mà nhìn hắn.
"A Trừng, đệ làm tỷ quá thất vọng rồi."
"Giang Trừng! Ngươi thật làm Giang gia xấu hổ!"
Giang Trừng mê mang dùng tay ôm đầu, chậm rãi ngồi xuống. Bỗng nhiên một lực đạo mạnh mẽ một phen kéo tay áo Giang Trừng.
Hắn không thể không theo lực đạo kia mà xoay người.
Sau đó, Giang Trừng thấy chính hắn.
Khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc lạnh nhạt nhìn hắn, môi không ngừng khép mở.
Giang Trừng không nghe nổi cái gì, chỉ trước một khắc ngất xỉu, hắn nghe thấy một câu cuối cùng.
"Vì sao ngươi lại là một Địa Khôn?!"
Đúng, vì sao ngươi lại là một Địa Khôn?
Giang Trừng lập tức bừng tỉnh, mắt hạnh mở lớn, kinh hoảng thất thố nhìn người trước mặt. Hắn hô hấp dồn dập, giơ tay che lại ngực phập phồng.
Có chút đau.
"Làm sao vậy?"
Tiếng nói ôn nhu bỗng vang lên làm Giang Trừng giảm bớt chút khó chịu, hắn theo bản năng thấp giọng nói, "Đau."
"Đau ở đâu?" Lam Hi Thần còn có chút mơ mơ màng màng chưa tỉnh, thuận tay ôm Giang Trừng vào trong lòng.
Giang Trừng tỉnh táo không ít, bên tai truyền đến tiếng tim đập của người nọ. Tim hắn, đập càng nhanh.
Giang Trừng đỏ ửng mặt, chỉ muốn tham luyến giờ khắc ôn nhu này.
"Ta là một người có lòng tham."
Giang Trừng đưa tay ôm lại y, trầm mặc nhìn khuôn mặt ôn nhu của Lam Hi Thần.
Như vậy một hồi, được không?
Lam Hi Thần nhẹ nhàng thở một hồi, mới chậm rãi mở mắt. Thấy Giang Trừng ôm y ngủ ngon lành. Lam Hi Thần cả người cứng đờ, thật cẩn thận dỡ tay Giang Trừng khỏi người mình.
Giang Trừng rụt tay, từ từ chuyển tỉnh.
"Giang tông chủ, sớm......"
"Sớm." Giang Trừng ngáp một cái, cử động một chút, nhưng nháy mắt khuôn mặt liền xanh mét .
Đêm qua xuân sắc kiều diễm rành mạch hiện lại trong đầu.
Khuôn mặt tuấn tú của Lam Hi Thần đỏ lên , cúi đầu nhẹ giọng xin lỗi, "Xin lỗi, Giang tông chủ, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Giang Trừng nháy mắt chui vào một góc, hắn lạnh giọng quát, "Một khắc trước còn nói chỉ bên ngoài ân ái, khắc tiếp theo đã đánh dấu ta, quy phạm của Lam tông chủ ngươi bị Tiên Tử ăn rồi phải không ?!"
"Giang tông chủ, xin lỗi, đêm qua ta không khống chế mình cho tốt......"
Giang tông chủ Giang tông chủ! Một câu một chữ Giang tông chủ! Không có tình cảm mà đánh dấu sẽ chỉ làm cho cuộc liên hôn đơn phương tương tư này càng không xong.
Giang Trừng che ngực, nơi đó đau đến lợi hại.
Hắn tự giễu cười cười, khi nào trở nên yếu ớt như vậy?
"...... Không sao," Giang Trừng làm bộ không sao cả rồi tái nhợt cười, "Dù sao ta kết nhân với ngươi, chỉ vì Giang gia mà thôi. Bất quá do bản năng mà thôi, ta không để bụng."
Quá đau, mình rốt cuộc đang nói cái gì?
Giang Trừng xoay người, thoát khỏi Lam Hi Thần, vội vội vàng vàng xuống giường. Tàn lưu hoan ái đêm qua theo đường cong cơ bắp trượt xuống đùi.
Quá mất mặt.
"Hàn Thất quẹo phải một trăm thước có ôn trì, Giang tông chủ đi tắm rửa một chút."
"...... Được." Giang Trừng sau bình phong hoảng loạn mặc y phục, xông ra ngoài như muốn chạy trốn.
Trong ôn trì ấm áp ngâm mình, cuối cùng làm đại não hỗn hỗn độn độn của Giang Trừng tỉnh lại.
Hắn ngâm sâu dưới nước ấm, nhắm mắt lại an tĩnh.
"Hôm nay thúc phụ thiết hạ kết giới bên ôn trì, trừ bỏ hai người chúng ta, những người khác không được vào."
Giang Trừng cười nhạo một tiếng, xem ra Lam lão tiên sinh sớm đã tính toán tốt rồi, huân hương kia chín phần mười cũng do lão đặt ở Hàn Thất. Bất quá trong khoảng thời gian này xác thật là đến kỳ tình tấn, nếu là bình thường, đại để có thể chống đỡ được.
Giang Trừng chậm rãi nổi lên mặt nước, ngồi bên người Lam Hi Thần. Hai người trầm mặc không nói, Lam Hi Thần lại yên lặng cách xa Giang Trừng một chút.
Giang Trừng cũng không tính toán lại ngồi gần vào, nếu Lam Hi Thần lại cách xa một chút, hắn chính là tự chuốc nhục.
"Một Địa Khôn, cả đời chỉ có thể bị một Thiên Càn đánh dấu," Giang Trừng nâng mặt, vô lực hơi nhếch khóe miệng, "Mà một Thiên Càn, lại có thể đánh dấu nhiều Địa Khôn."
Lam Hi Thần nghe thấy hắn nói vậy, trong lòng áy náy, lại yên lặng dịch về.
"Địa Khôn a, chú định cả đời bi thảm," Giang Trừng bi ai mà nhìn y, "Đặc biệt là chúng ta này, nam tính Địa Khôn."
Lam Hi Thần bị ánh mắt của hắn nhìn đến trái tim đau đớn một trận, y vội vàng cầm tay Giang Trừng, nhẹ giọng an ủi nói, "Đừng hạ thấp chính mình như vậy, Địa Khôn là người, nam tính Địa Khôn cũng là người, không có gì khác nhau. Ngươi đã làm đủ tốt."
"Đừng chạm vào ta!" Giang Trừng rút tay ra, hung tợn nhìn chằm chằm y, "Không phải Địa Khôn là chỉ có thể dưới thân Thiên Càn hầu hạ sao?! Địa Khôn không phải công cụ sinh con cho Thiên Càn à?! Ngươi dựa vào cái gì, ngươi dựa vào cái gì......"
"Đừng nói nữa!" Lam Hi Thần một tay ôm Giang Trừng vào lòng, "Ta biết là ta không đúng. Dù giữa ngươi và ta không có tình cảm, nhưng ta cũng sẽ không đi tìm Địa Khôn khác. Một đời chỉ có một người, dù không yêu. Ta không biết Thiên Càn khác nghĩ thế nào, nhưng gia huấn Lam thị ta quyết không cho phép bội tình bạc nghĩa."
Giang Trừng cứng đờ, trầm mặc đẩy y ra, lạnh giọng nói, "Cha mẹ ta là một đôi oán ngẫu! Bọn họ không yêu nhau, nhưng vì lợi ích của gia tộc mà đến với nhau. Thậm chí còn sinh hạ một hài tử không thảo hỉ như ta!"
Giang Trừng bực bội loạn xạ dội nước một phen, loạn xạ rửa sạch thân mình, đạp nước đi lên bờ.
"Giang tông chủ, Hàn Thất không có phục sức của ngươi, ta đã chuẩn bị y phục chủ mẫu Lam thị cho ngươi."
Giang Trừng cầm y phục thêu văn vân tinh xảo, chậm rãi mặc lên người.
Cũng rất hợp.
Giang Trừng cười lạnh một tiếng, xoay người đi.
Lam Hi Thần thấy hắn đi xa, cũng vội vàng lên bờ mặc y phục.
Giang Trừng vốn định đến sau núi, khổ nỗi không biết đường, đi loạn một hồi, không biết đã đi tới nơi nào.
"Ha ha! Nhị ca ca, chúng ta xuống núi uống hai ly đi?"
Lúc Giang Trừng muốn xoay người đi thì đã không kịp rồi, bị người nọ nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Giang Trừng, sáng tốt lành."
"...... Sáng tốt lành." Giang Trừng cứng giọng nói.
"Vậy......"
"Chào buổi sáng Ngụy công tử, Vong Cơ," Lam Hi Thần vội vàng đi đến, yên lặng che giữa Giang Trừng và hai người Vong Tiện, ôn nhu cười nói, "Hôm nay thời tiết không tệ, Ngụy công tử cùng Vong Cơ đang muốn xuống núi du ngoạn sao?"
"A...... Đúng đúng!" Ngụy Vô Tiện vội kéo Lam Vong Cơ, vội vàng rời đi. Rồi lại nhịn không được quay đầu nhìn nhìn y phục chủ mẫu Lam thị mà Giang Trừng đang mặc.
Đẹp, thật sự đẹp.
Đại để tiên tử đứng đầu bảng cũng phải say Giang Trừng, chỉ là hắn quanh năm âm ngoan lạnh nhạt, làm các vị tiên tử mỹ mạo sợ tới mức không dám theo đuổi. Nếu hắn có thể cười một cái, nhất định càng đẹp hơn.
Đáng tiếc, không có cười.
Ngụy Vô Tiện tiếc nuối lắc đầu.
Đúng vậy, không về được. Không chỉ có thiếu niên ngày xưa vô ưu vô lự, ngay cả hai người bọn họ, cũng không trở về được.
"Giang tông chủ và Ngụy công tử, tựa hồ không giương cung bạt kiếm như vậy?" Lam Hi Thần nhẹ giọng hỏi.
Giang Trừng rũ mi, tùy tay hất tóc đen, nói, "Ngụy Vô Tiện đã không còn là người Giang gia ta."
Lam Hi Thần không nói gì, trầm mặc đi bên người hắn.
"Dựa theo tập tục, ngày mai hẳn sẽ về Giang gia." Giang trừng nâng tay áo rộng, vuốt ve nhẫn trên ngón trỏ.
"Ta cần mang theo gì đây?" Lam Hi Thần ôn nhu mà cười hỏi.
Giang Trừng liếc y một cái, lạnh lùng nói, "Ngươi đem người tới là được, Giang gia ta có thiếu cái gì à."
Lam Hi Thần có chút sầu bực nói, "Nhưng ta nghe nói sau đại hôn về nhà ngoại, cần phải mang theo gì đó trở về......?"
"Lam Hi Thần," Giang Trừng buồn cười nói, "Về Giang gia chỉ có hai người chúng ta, không cần nhập diễn như thế."
Lam Hi Thần nhất thời á khẩu không trả lời được, nghiêng mặt nhìn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com