Chap 6
Edit: (wattpad) AKatenina
-----------------------------------
Giang Trừng khập khiễng chống quải trượng đi ra cửa, phía sau Lam Hi Thần đuổi theo muốn đỡ hắn, lại bị Giang Trừng một tay vung.
"... Chân ta không có gãy." Giang Trừng lạnh lùng nói.
"Đừng cậy mạnh." Lam Hi Thần lo lắng giơ tay đỡ hắn, "Cẩn thận chân đau."
Giang Trừng hơi nhướng mày, "Ngươi đang xem thường ta?"
"Hoán tất nhiên không dám." Lam Hi Thần đỡ hắn, từng bước một cẩn thận chậm rãi đưa hắn đi.
Giang Trừng lười cãi nhau với y, quay đầu đi, thấy một đạo lưu quang sắc vàng từ chân trời chiếu thẳng đến Liên Hoa Ổ.
Bên môi hắn hơi gợi lên một độ cong, dừng bước chân.
Lam Hi Thần cũng dừng lại, quay đầu nhìn Giang Trừng, thấy hắn nhìn lên không trung, hàng mi dài khẽ run, bên môi nhàn nhạt ý cười. Tóc mai rủ xuống bị gió thổi qua, lướt trên mặt hắn.
Lam Hi Thần bỗng có chút kiềm chế không được, y còn chưa suy nghĩ cẩn thận tại sao mình lại như vậy, liền phát hiện mình đã sấn người qua, hôn lên bên má hắn.
"Oa a a a a a a a!" Kim Lăng vừa hạ xuống đất bỗng dưng đỏ mặt, cậu hét lên, sau đó chạy như bay tới, vươn hai tay ôm lấy Giang Trừng.
Giang Trừng còn thất thần, tùy ý Kim Lăng kéo hắn ra.
"Buông cữu cữu ta ra!" Kim Lăng đỏ má, mắt phượng trợn to hung tợn mà nhìn chằm chằm Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần cả kinh lui ra sau một bước, đáy lòng hung hăng đánh mình hai bạt tai.
Giang Trừng còn không kịp nói gì, lại bị Kim Lăng chặn lại, cậu hô to gọi nhỏ chỉ vào chân Giang Trừng, kêu, "Cữu cữu người làm sao vậy?"
"Ồn muốn chết, ngã chút mà thôi." Giang Trừng đẩy cậu ra, xoay người tự mình đi về Liên Hoa Ổ.
Giang Trừng giơ tay chạm qua bên má mới vừa rồi bị Lam Hi Thần hôn qua, trong lòng đằng đằng nộ khí.
-----------
Bàn tay không khỏi gắt gao nắm lại, đốt ngón tay trắng bệch. Chén trà trong tay nứt ra.
"Tông chủ, cẩn thận."
Giang Nhiễm vội vã chạy tới, nâng Giang Trừng.
Giang Trừng thở dài, nói, "Một đám khi ta tàn phế hả? Giang Nhiễm ngươi không cần đỡ ta, ta tự đi được. Ngươi đi cùng Giang Yến chuẩn bị chút đồ qua mấy ngày Giang gia Thanh Đàm Hội cần chiêu đãi."
Nhìn Giang Nhiễm đi xa, Giang Trừng mới chậm rãi đến đình hóng gió bên hồ sen.
Giang Trừng xoa tay, thổi ngụm khí vào lòng bàn tay, hắn nắm lại cổ áo, ngồi trên ghế dài.
Hắn chậm rãi thở ra một ngụm khí trắng, nhìn khí trắng chậm rãi trôi đi trong không khí.
Bỗng nhiên, cổ Giang Trừng chợt lạnh, hắn nhướng mày, còn chưa quay đầu lại, liền nghe thấy đệ tử Giang gia kinh hoảng thất thố hô to, "Ném, ném phải tông chủ rồi! Chạy mau!"
Giang Trừng cười lạnh một tiếng, trong tay nắm chặt tuyết cầu, đột nhiên xoay người ném vào đám người, sau đó vỗ tay, nói, "Dám ném tông chủ ngươi hả? Lúc ta ném tuyết các ngươi còn chưa sinh ra đâu."
Không biết đệ tử nào gan lớn, nặn một nắm tuyết lại ném về phía Giang Trừng.
Tuyết cầu theo cổ áo Giang Trừng trượt xuống sống lưng, lạnh căm căm, làm hắn không khỏi co rúm lại một chút.
"...Tiểu tử thúi nào tìm chết!" Tuyết cầu trong tay Giang Trừng ném cao lại rơi xuống, hắn hét lớn một câu, tuyết cầu liền như mũi tên bay về phía đám người.
"Cữu cữu! Ta tới giúp người!"
Một thân ảnh màu vàng lao tới từ trong đệ tử Giang gia, trong tay cầm một tuyết cầu liền ném Giang Trừng.
Trán Giang Trừng nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi mắng, "Kim Lăng! Ngươi giúp ta hay là ném ta?"
Kim Lăng vươn đầu lưỡi, cợt nhả nói, "Ha ha, cữu cữu, đây gọi là giương đông kích tây..."
Kim Lăng còn chưa khoe khoang xong, bỗng ai da một tiếng, che ngực lại làm bộ bị thương nằm trên tuyết.
Lam Hi Thần tủm tỉm cười cầm tuyết cầu nhỏ, không lên tiếng đứng sau Giang Trừng.
"Các huynh đệ, ta, ta trúng chiêu, các ngươi lên..." Kim Lăng nói xong, mắt nhắm lại, làm bộ ngất đi.
Kim Lăng từ nhỏ được Giang Trừng nuôi lớn, khi còn nhỏ sống ở Liên Hoa Ổ, sớm đã cùng những thiếu niên Giang gia kề vai sát cánh.
"Kim Lăng tiểu tử ngốc ngươi, cẩn thận bị phong hàn." Giang Trừng cười, nắm tuyết trong tay ném về phía Kim Lăng.
Các thiếu niên còn chưa rút đi tính trẻ con, khuôn mặt bị lạnh mà đỏ lên, bọn họ hưng phấn mà ném tuyết cầu, đủ loại né mình đề phòng tuyết cầu của người khác bay tới.
"Giang Yến cẩn thận!" Kim Lăng nằm trên mặt đất giương mắt, thấy Lam Hi Thần cùng Giang Trừng trước sau công kích Giang Yến, vội vàng nhắc nhở.
Giang Yến chưa kịp tránh né, ôm đầu bị Giang Trừng cầm tuyết ném trúng. Y ủy ủy khuất ngồi xổm lên mặt đất bất động, nhìn Giang Trừng nặn tuyết cầu không có hảo ý từng bước đi tới.
"Oa oa oa oa oa oa! Cữu cữu người ăn ta một chiêu!" Kim Lăng phi thân bổ nhào đến Giang Trừng, đem từng đống tuyết trên mặt đất nhét vào y phục Giang Trừng.
"Kim Lăng!" Giang trừng xoay người, ngay sau đó liền ấn Kim Lăng lên đất, đôi tay bị lạnh đến đỏ lên nhét vào cổ Kim Lăng.
Kim Lăng bị lạnh oa oa kêu lên, còn muốn phản kháng, lại bị Lam Hi Thần mỗi tay một người kéo lên, y buồn cười nói, "Các ngươi vẫn là tiểu hài tử sao?"
Kim Lăng không phục nói, "Ta còn là tiểu hài tử! Cữu cữu không phải!"
"Kim Lăng ngươi tìm đánh đúng không?" Giang Trừng vung nắm đấm, quơ quơ trước mặt Kim Lăng.
"Hừ! Cữu cữu chỉ biết dùng vũ lực đe dọa!" Kim Lăng kéo Lam Hi Thần, đến chiến trường bên kia, "Trạch Vu Quân chúng ta qua bên kia!"
"Hô... Thật lạnh." Giang Trừng bước nhanh như bay, một bên xoa tay một bên né tránh mấy tuyết cầu bay tới, ngay sau đó thuận tay cầm tuyết cầu ném về phía Kim Lăng.
Bỗng nhiên, sau lưng ấm áp, Giang Trừng quay lại, thấy Lam Hi Thần khoác áo choàng sau lưng cho hắn.
"Không biết xấu hổ nói Như Lan, lại không nghĩ cho mình," Lam Hi Thần ôn hòa cười, rũ mắt, giơ tay gom lại áo choàng cho hắn, sau đó nhẹ chạm lên chóp mũi Giang Trừng, "Ăn mặc đơn bạc như thế, không sợ nhiễm bệnh à."
"Hừ," Giang Trừng hất tay y ra, xoay người cười lạnh nói, "Ta có nhiễm bệnh hay bị phong hàn, có quan hệ gì đến ngươi?"
Lam Hi Thần tiến lên một bước, đôi tay vòng qua ôm eo hắn, đầu đặt lên lưng hắn, thấp giọng nói, "Chúng ta tốt xấu cũng là phu thê..."
"Cho nên không có tình cảm cũng phải làm bộ ân ái? Có ý tứ gì?" Giang Trừng run lên, nhưng vẫn cứng ngắc lên tiếng, "Xin lỗi, ta không thích như vậy."
Lam Hi Thần ngửa đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi, "Có tình cảm hay không, thật sự quan trọng như vậy sao?"
"Không quan trọng," Giang Trừng nỗ lực khôi phục giọng nói bình tĩnh, nhưng vẫn không ổn mà run rẩy, "Ngươi và ta liên hôn bất quá là vì Lam thị và Giang gia thôi."
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không khỏi chảy xuống vài giọt nước mắt.
Lam Hi Thần giơ tay, muốn lau đi dòng nước không biết là nước mắt hay là tuyết hóa thành nước trên mặt hắn, "Mặc dù ngươi và ta không yêu, nhưng trên đời chắc chắn có người yêu thương ngươi muốn bên ngươi."
Giang Trừng thật sự rất muốn hỏi y, ngươi biết ta yêu ngươi không? Ngươi biết trên đời này người yêu thương ta đều không còn nữa không?
Y sao có thể biết? Y sao có thể biết! Giữa bọn họ bất quá là người xa lạ thành thân thôi!
Cuối cùng, hắn từ bỏ, cắn răng quát, "Ngươi thì biết cái gì? Ngươi cái gì cũng không biết!"
Giang Trừng chạy đi, tuyết mịn bay lả tả rơi quanh người hắn, hóa thành từng điểm tương tư ruột gan đứt từng khúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com