Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương thứ chín: Kiếp trước

Giang Nam có một mảnh vườn trà, luôn luôn nở ra hoa trà.

Hoa trà thời kỳ nở hoa rất dài,

Chăm sóc tốt, trong một năm có sáu tháng đều có thể nhìn thấy.

Kim Hanbin cùng Kim Jiwon từ nhỏ đã ở nơi này lớn lên.

Vườn trà buôn bán không tốt, thường xuyên là nhập không đủ xuất.

Cha Kim Hanbin nói đi lên thành phố làm công kiếm tiền

Chưa đến ba năm đã cắt đứt liên lạc.

Kim Hanbin nói với Kim Jiwon, cậu đi tìm ba ba

Đến thành phố, nhìn thấy ba ba đã có nhà mới.

Trước kia ở nông thôn kết hôn không có thủ tục gì, pháp luật bên trên cũng không công nhận,

Cậu cùng mẹ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn.

Kim Hanbin thành tích tốt, thi đậu đại học.

Thế nhưng là Kim Hanbin không đi, nói không muốn rời đi vườn trà.

Kim Jiwon biết, Kim Hanbin là bởi vì không gánh nổi học phí mới không đi.

Kim Jiwon đi vận chuyển than đá cho người ta.

Thời điểm Kim Hanbin chạy đi tìm hắn,

Kim Jiwon trên người cọ tất cả đều là muội than đen sì.

"Làm sao lại đi làm cái này, bị thương thì làm sao bây giờ?"

"Anh muốn tạo điều kiện cho em đọc sách."

Kim Jiwon híp mắt, hướng Kim Hanbin cười ngây ngô

Nghiêng người, ra hiệu Kim Hanbin móc túi của hắn.

Kim Hanbin đem đồ bên trong lấy ra.

Là một chồng tiền giấy chỉnh tề.

10 đồng, 20 đồng, 50 đồng, còn có mấy tờ 100.

"Kim Jiwon, em đã nói em không đi. Anh đừng làm nữa, cùng em về nhà."

Kim Hanbin lôi kéo Kim Jiwon muốn đi,

Thế nhưng là Kim Jiwon bất động.

"Hanbin a, anh muốn cho em đi.

Đến lúc đó, em sống tốt, rồi dẫn anh tới, anh cũng muốn đi bên ngoài nhìn xem."

Kia là Kim Hanbin lần đầu tiên ngồi xe lửa,

Kim Jiwon càng muốn tiêu mấy khối tiền mua vé đứng tại sân ga tiễn cậu.

Kim Hanbin trong xe lửa, Kim Jiwon bên ngoài xe.

Hai người cách cửa kính đối bàn tay.

Kim Hanbin bảo Kim Jiwon trở về, Kim Jiwon lắc đầu.

Hai người đều cứng đầu, cũng không nói thêm lời nào,

Giống như sợ mở miệng ra, nước mắt liền rơi xuống.

Sau đó xe lửa chuyển động, Kim Jiwon ở phía sau theo một hồi lâu,

Thẳng đến khi cái bóng đều không thấy được mới dừng lại.

Hắn xoay người, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển,

Trên mặt lại là hề hề cười ngây ngô.

Kim Jiwon bình thường đều là trực tiếp chuyển tiền cho Kim Hanbin.

Chỉ có một lần, hắn cõng một giỏ đặc sản quê, ngồi xe lửa đi.

Còn mang theo một chùm hoa trà.

Bởi vì nhiều năm phơi gió phơi nắng

So với Kim Hanbin, Kim Jiwon lộ ra già hơn rất nhiều.

Có người hỏi quan hệ của hai người bọn hắn là như thế nào,

Kim Jiwon liền cười nói mình là anh họ Kim Hanbin.

Về sau, Kim Hanbin thành đạt.

Cậu tới làm bác sĩ trong bệnh viện lớn ở thành phố, có thu nhập cố định,

Liền nghĩ muốn để Kim Jiwon cũng chuyển tới.

Thế nhưng là Kim Jiwon ở quê nhà đã kết hôn.

Kim Hanbin hỏi hắn vì sao,

Kim Jiwon chỉ nói là, đến tuổi rồi.

Qua mấy năm, Kim Hanbin cũng kết hôn.

Là người quen đồng nghiệp giới thiệu, trình độ, điều kiện đều thật thích hợp.

Bác sĩ công việc bề bộn nhiều việc,

Kim Hanbin luôn luôn không nghe được Kim Jiwon gọi điện tới

Có đôi khi thực sự quá mệt mỏi, cũng lười nhác gọi lại.

Thời gian dài về sau, Kim Jiwon gọi điện càng ngày càng ít.

Dù cho ngẫu nhiên liên hệ, cũng chỉ là hàn huyên vài câu.

Hai người không còn giống như trước, trò chuyện mãi không hết chủ đề.

Trò chuyện bên trong phần lớn thời gian, đều là trầm mặc.

Có một lần, Kim Hanbin nhớ tới Kim Jiwon, muốn gọi điện thoại,

Lại phát hiện mình đã không nhớ rõ số của hắn.

Cứ như vậy, hai người phai nhạt ra khỏi cuộc sống đối phương,

Thậm chí không lưu lại dấu vết.

Rất nhiều năm sau, Kim Hanbin lật xem hình cũ,

Có một tấm cậu cùng Kim Jiwon chụp ảnh chung

Kia là tháng hai, vừa vặn thời điểm hoa trà nở.

Trong tấm ảnh, Kim Jiwon ôm bờ vai của cậu, cười đặc biệt vui vẻ.

-----------

"Kim Jiwon, em có phải đang lừa anh không?"

"Sao lại nói như vậy?"

"Anh cho em nhiều như vậy, em lại cái gì cũng không trả cho anh."

"Anh cũng không cần em trả."

"Thế nhưng mà em cảm thấy áy náy."

"Vậy liền để lại đến kiếp sau đi,

Kiếp sau nếu như vô tình gặp anh, nhớ kỹ đối tốt với anh một chút."

-----------

"Kim Hanbin, cậu nếu muốn giữ lại ký ức đời này, phải dùng toàn bộ số mệnh cả đời làm trao đổi, cậu có nguyện ý hay không?"

"Nguyện ý."

____________

Đọc đến lần thứ n vẫn khóc huhu TTTTTT^TTTTTT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com