Chương 3
Kim Lăng ở Liên Hoa Ổ ngốc mấy ngày, cả ngày chạy quanh Giang Trừng, kể với y thành quả săn đêm của mình, lại thao thao bất tuyệt tài bắn cung của mình tiến bộ như thế nào "Cữu cữu, con bắn một phát, tên bay cách xa mấy chục trượng, lập tức trúng chết một con độc mãng, người lúc đó không có mặt ở đó nha, con hận không thể cho người nhìn thấy, người khẳng định sẽ khen con!"
"Xa có mấy chục trượng liền dám khoe khoang? Còn muốn ta khen ngươi? Ta thấy ngươi chắc chưa từng chứng kiến tu sĩ bắn cung thế nào, mới dám mạnh miệng nói gàn như vậy." Giang Trừng ngoài miệng cay nghiệt, nhưng trong lòng cảm thấy rất vui mừng.
"Cữu cữu người nói chuyện luôn khó nghe như vậy, làm suy yếu ý chí tiến thủ của người ta." Kim Lăng nguýt miệng, mặt không vui.
"Ngươi là đại tiểu thư sao? Còn phải chờ người an ủi khuyên bảo mới chịu tu luyện? Được rồi, ngươi cũng đừng ở Liên Hoa Ổ lười biếng, ta xem khí trời hôm nay, ngươi nên trở về Kim Lân Đài tiếp tục công khóa đi."
"Nào có thể đem người ta đuổi đi a, người đối với Hàm Quang Quân cũng làm vậy phải không?" Kim Lăng không phục cãi lại.
"Kim Lăng, ngươi ngứa đòn sao?" Giang Trừng giơ tay lên, Tử Điện đùng đùng bốc lên điện quang.
Giang Trừng phái vài môn sinh hộ tống Kim Lăng về Kim Lân Đài.
Y rất muốn Kim Lăng ở lại cùng mình, nhưng ai cũng có việc cần phải làm. Giang Trừng không muốn chuyện giữa mình và Lam Trạm ảnh hưởng đến bọn tiểu bối.
Kim Lăng đi rồi, Giang Trừng quay lại thư phòng, xử lý tông vụ mấy ngày nay. Vân Mộng Giang thị chính là đại tu tiên thế gia, công việc bề bộn, mỗi ngày sổ sách cần Giang Trừng xem qua nhiều vô số kể. Làm một Tông chủ, Giang Trừng cần quan tâm đến tình hình tu luyện của đệ tử, duy trì quan hệ với các gia tộc to nhỏ, an bài thỏa đáng các hạng mục sản nghiệp của Liên Hoa Ổ, còn phải tham gia săn đêm, diệt trừ tai họa, đảm bảo dân chúng một phương bình an. Trừ những việc lớn nhỏ này, y còn phải chú tâm tu luyện, bảo vệ Giang giang, làm gương cho hết thảy đệ tử.
Giang Trừng đã quen nhiều năm bị tông vụ làm phiền. Y rất bận, quan trọng hơn, lúc bận rộn sẽ không có thời gian suy nghĩ những chuyện vẩn vơ.
Bút son trên sổ sách không ngừng đánh dấu, chỉ là thân thể hiện tại không thể so với lúc trước, Giang Trừng ngồi gần một canh giờ, liền cảm thấy mỏi eo, là tiểu tử trong bụng muốn nhắc nhở y nghỉ ngơi.
Giang Trừng liền đứng lên, ra khỏi phòng đi dạo thư giãn.
"Việc này làm sao có thể báo cho Tông chủ a..."
"Tông chủ luôn luôn căm hận Dĩnh Xuyên Vương thị, bây giờ bọn họ tới cửa khiêu khích... Huống hồ còn liên quan đến Hàm Quang Quân..."
"Cũng bởi vì liên quan đến Hàm Quang Quân mới khó nói..." Giang Cửu nhỏ giọng.
Ngươi tu tiên tai rất thính, Giang Cửu cùng một môn sinh khác nhỏ giọng nói chuyện, toàn bộ đều bị Giang Trừng nghe đến rõ ràng.
"Ta còn chưa buông tay mặc kệ đâu, các ngươi có chuyện liền muốn giấu ta sao?" Giang Trừng lập tức đẩy cửa ra "Nói, Dĩnh Xuyên Vương thị làm sao?"
Môn sinh lập tức quỳ trên mặt đất, hướng Giang Cửu ném ánh mắt cầu trợ.
Giang Cửu lúc này thấy cuộc sống thật khó khăn, nói "Tông chủ bớt giận, hôm nay Liên Hoa Ổ nhận được một phong thư. Trong phong thư nói, Dĩnh Xuyên Vương thị muốn cùng Liên Hoa Ổ tính nợ cũ, mời Giang Tông chủ một mình đến Tô Châu."
Giang Cửu lấy ra phong thư, đưa cho Giang Trừng.
Trong thư chữ viết ngoáy rất khó nhìn ra bút tích, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra.
Người viết thư còn nói, hắn uy hiếp Lam Trạm, cũng dùng cách này, yêu cầu Giang Trừng không được báo cho những nhà khác, đặc biệt là Cô Tô Lam thị cùng Lan Lăng Kim thị, bằng không sẽ để Vân Thâm Bất Tri Xứ giống như mười ba năm trước, một mồi lửa thiêu sạch, Hàm Quang Quân ắt phải cùng Giang Trừng bất hòa.
Giang Trừng dốc ngược phong thư, bên trong rơi ra một đoàn dây đàn. Giang Trừng nhận ra, là bảy dây đàn của Vong Cơ cầm.
Tin Giang Trừng và Lam Trạm hòa ly vẫn chưa bố cáo ra ngoài, người kia lợi dụng Giang Trừng và Lam Trạm là đạo lữ, mới có thể làm loại chuyện cưỡng ép Lam Vong Cơ để nhục nhã Giang Trừng. Không muốn để những tiên môn gia tộc khác biết, ngụ ý chuyện này là hướng về phía Giang Trừng.
Lam Vong Cơ tu vi cực cao, là tu sĩ tiên môn thanh danh truyền xa, nếu trực tiếp đối đầu, không mấy ai có thể thắng được hắn, nếu là mấy việc tiểu nhân bỉ ổi, thì lại rất khó đề phòng.
Năm năm trước, Giang Trừng cũng là bị mấy thủ đoạn đê hèn của dư nghiệt Dĩnh Xuyên Vương thị mà bại lộ thân phận Địa Khôn.
Mặc kệ việc này có liên quan đến Lam Trạm hay không, Giang Trừng đều hận không thể đâm chết đám rác rưởi quỷ kế kia.
"Rất tốt, đám buồn nôn này dĩ nhiên sống sót, còn có gan uy hiếp ta. Món nợ này nên tính một chút rồi." Giang Trừng bị chọc giận, cảm giác này giống như có con bọ bò lên đầu y.
Giang Cửu nói "Tông chủ, chẳng lẽ ngài muốn đi thật sao?"
"Đi, sao lại không đi." Giang Trừng rủ mắt xuống, cười gằn.
Dĩnh Xuyên Vương thị ở tu tiên giới chỉ là một gia tộc không đáng nhắc tới. Giang Trừng nhớ đến, cũng chỉ có một Vương Linh Kiều.
Dĩnh Xuyên Vương thị vì nữ nhân đó, liền dựa vào Kỳ Sơn Ôn thị, vẽ đường cho hươu chạy. Sau đó Giang Trừng vì báo thù cho mẫu thân, trùng kiến xong Liên Hoa Ổ, đem những tu sĩ từng làm xằng làm bậy của Dĩnh Xuyên Vương thị giết sạch sành sanh.
Cho tới bảy tám năm sau, khi Giang Trừng đều quên những chuyện này, y lại bị hạ độc thủ.
Lúc đó Vân Mộng xuất hiện tà túy tên "Quỷ Xa Điểu". Quỷ Xa Điểu thân có chính đầu, khó tìm dấu vết, máu lại mang theo kịch độc. Tu sĩ tu vi thấp căn bản không dám đối đầu. Giang Trừng dùng Tử Điện cùng chuông bạc Giang gia chuyên khắc yêu tà, dựa vào sức một người đi chém giết. Khi linh lực bị tiêu hao hết, bị thương kịch liệt, y đột nhiên bị người dùng khăn tay có mê hương bịt miệng mũi lại, Giang Trừng nhanh chóng mất đi ý thức.
Đến khi y tỉnh lại, phát hiện mình bị vây ở một sơn động tối đen, tay chân cũng bị trói, Tam Độc không thấy, áo bào Tông chủ cũng bị đổi. Chỉ có Tử Điện trên tay người ngoài không cách nào lấy xuống vẫn còn ở đó. Không có sánh sáng, y cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách.
"Không nghĩ tới Giang Tông chủ bá đạo ác liệt như vậy mà lại là Địa Khôn." Thanh âm trào phúng khinh thường truyền đến. Giang Trừng nhất thời trong lòng tức giận.
"Ngươi là ai?"
"Vương Linh. Giang Tông chủ có còn nhớ, Dĩnh Xuyên Vương thị?"
Giang Trừng mắng "Là cái gì? Không xứng để bản Tông chủ nhớ tới."
"Giang Tông chủ năm đó không đem người nhà Vương thị giết sạch, lại không nghĩ sẽ có ngày hôm nay."
Đúng là năm đó, Dĩnh Xuyên Vương thị có một đứa nhỏ mười hai tuổi tên là Vương Linh, giả vờ làm người qua đường, trốn ra tới trả thù Giang Trừng. Giang Trừng kỳ thực có phát hiện, kể cả nó không trốn, Giang Trừng cũng không có ý định giết hài tử như vậy.
"A, là ta lòng dạ mềm yếu rồi."
"Giang Tông chủ, ngài chờ xem đi. Ta sẽ để ngài thân bại danh liệt."
Trên người Giang Trừng còn bị thương, cả người đều là máu đen, linh lực cũng không còn nhiều. Tinh hương hoa quế nhàn nhạt lẫn vào mùi máu, vừa ngọt vừa ngấy.
Vương Linh thắp Địa Khôn thúc tình hương, Giang Trừng đè nén hô hấp, nhưng thân thể càng ngày càng nóng, Vương Linh muốn làm gì, không cần nói cũng biết.
"Ngươi giết ta, ta còn xem ngươi là hảo hán có thù báo thù, có oán báo oán." Nói xong, Giang Trừng cắn môi áp chế bản thân, máu từ bên môi chảy xuống.
"Chết tính là cái gì, ta phải cho ngươi sống trong dằn vặt! Kẻ cao cao tại thượng như ngươi, ta phải làm nhục như vậy mới trả được thù."
Vương Linh cởi ra dây thừng quấn trên đùi Giang Trừng, đè lên Giang Trừng đang giãy dụa, ung dung thong thả mở vạt áo của y.
Giang Trừng dựa vào tiếng nước chảy, đem áo khoác dính đầy máu đá vào trong nước.
Hai chân thon dài bại lộ trong không khí, thêm một chút nữa Giang Trừng liền muốn cắn lưỡi tự sát.
Đột nhiên hòn đá chặn ngoài cửa động vỡ vụn ầm ầm nổ vang để Vương Linh dừng lại động tác, Giang Trừng rốt cục nhân cơ hội dùng Tử Điện mài dây trên tay cởi trói, tích tụ linh lực một chưởng đánh ra ngoài.
Lam Trạm vừa lúc ở chỗ này săn đêm cảm thấy xung quanh có sóng linh lực kỳ lạ. Tà khí rất nặng. Hắn ngửi trong không khí có mùi máu tanh, đến từ quần áo trôi nổi trên sông, trên áo dính đầy máu. Lam Trạm theo dòng suối đi lên, đến một sơn động, hắn lay động dây đàn, hòn đá chặn cửa nổ rơi vụn vỡ.
Một số hung thi bất ngờ nhào tới, ngón tay Lam Trạm chuyển động, dây đàn tranh một tiếng, tiếng đàn trừ tà đổ xuống, hung thi liền đứng im một chỗ bất động.
Sau đó hắn rút ra Tị Trần, dứt khoát chém chết hết thảy hung thi.
Vương Linh linh lực thấp kém, chịu không nổi đòn này của Giang Trừng, phun ra một ngụm máu lớn. Trên đời số tu sĩ muốn học theo Di Lăng Lão Tổ tu quỷ đạo nhiều vô kể, Vương Linh cũng là một trong số đó. Gã phẫn hận nhìn Lam Vong Cơ ngoài cửa động, dọc theo ám đạo trong hang mà chạy trốn.
Lam Trạm muốn tiếp tục đuổi theo, lại đột nhiên ngửi thấy được mùi thơm từ Địa Khôn cực kỳ nồng nặc.
Thời điểm hòn đá chặn động nổ tung, nguyệt hoa trút xuống, Giang Trừng theo ánh sáng vầng trăng, nhìn thấy bóng Lam Vong Cơ chiếu vào trong mắt.
Lam Trạm nghiêng người, chỉ thấy một người nằm lệch trên đất, người kia cầm khăn quấn quanh đầu, chỉ lộ ra đôi mắt, quần áo xộc xệch, vết thương chằng chịt. Xung quanh có mùi hương ngọt ngào nồng nặc như mật đường. Lam Trạm liền dập tắc thúc tình hương.
Xem ra là một Địa Khôn bị cướp tới.
Lam Trạm niệm Tĩnh Tâm chú, đè xuống cảm giác khô nóng bị tin hương làm nổi lên, đem Địa Khôn kia ôm ra khỏi hang động, thay y thu dọn tốt quần áo, xử lý qua loa ngoại thương một hồi, lại thấy có máu từ gáy không ngừng chảy xuống, liền muốn lấy xuống khăn vải trên đầu thay y cầm máu.
Tay người kia run run mà ngăn lại Lam Trạm, thanh âm vì khóc nức nở mà trở nên khàn khàn, y khẩn cầu nói.
"Ân công, đừng nhìn."
Là kinh sợ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com