Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Tà đạo! Tà đạo! Không thích thì ra khỏi đây, không gây war, không KY!

OOC!!! OOC!!!

Viết nối tiếp tác giả bên Trung, văn vẻ dĩ nhiên không bằng, vì đã có trước 3 chương, bố cục tình huống không theo ý mình nên có chút lủng củng, vô lý. Nhưng fanfic vốn là vô lý mà phải hem.

Người viết tiếp có tính cà khịa cực mạnh nha, không hợp xin đừng nói lời cay đắng.

_______

Lam Trạm có chút ngạc nhiên, nhưng gương mặt lãnh đạm nhiều năm không vẽ ra gợn sóng.

Giang Trừng khó khăn chống đỡ người ngồi dậy, cũng không nhìn Lam Trạm, tiếp tục nói "Ơn cứu mạng lần này, tại hạ nhất định sẽ đền đáp. Hiện tại phiền ân công tránh đi nơi khác."

Hai hàng lông mày của Lam Trạm hơi nhíu lại, nhìn người kia thân thể run rẩy không khắc chế được, mặc dù biết y đang bị tình tấn tra tấn, nhưng ngữ khí "tiễn khách" người vừa cứu giúp mình chung quy vẫn khiến Lam Trạm có chút bất mãn.

"Ngươi tự lo liệu." Dứt lời, Lam Trạm liền phất áo rời đi.

Giang Trừng nghiến răng chịu đựng dục vọng đang kêu gào mãnh liệt cùng với thân thể đau đớn do vết thương gây ra, y cố gắng lết đến bờ suối, khó khăn từ trong ngực lấy ra một bình dược, đổ ra hai viên dược màu đen, không chút do dự đem dược nuốt vào.

Dược đắng theo yết hầu lăn xuống, tức khắc, một trận đau đớn từ dạ dày kéo tới khiến Giang Trừng nằm vật ra đất. Y thống khổ co người lại, dùng hết toàn lực cắn nát môi.

Dược ức chế tình tấn nếu dùng trước khi kỳ phát tình chỉ khiến cơ thể có chút mệt mỏi, nhưng nếu dùng trong lúc kỳ phát tình đang xảy ra, sẽ làm cho người ta đau đớn đến mức muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Lúc này, Giang Trừng cảm thấy trong bụng mình như đứt từng khúc ruột, cơn nhiệt hỏa bùng cháy rất nhanh lan ra khắp thân thể, lục phủ ngũ tạng như bị người rạch nát, đau thấu tận tâm can.

"A...a... a" Không gian núi rừng yên tĩnh chỉ truyền đến tiếng kêu rên của Giang Trừng, y cầm chặt chuông bạc mới có thể duy trì sự thanh tỉnh cho bản thân, hi vọng giữ lại chút ý thức. Tại đây, chỉ có duy nhất một mình y, ngoại trừ thống khổ đau đớn đang dằn vặt ra, cái gì cũng đều không có.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đến lúc Giang Trừng từ trong hôn mê tỉnh lại, nhìn bóng đêm dày đặc bủa vây, y thật muốn cám ơn vì trong lúc khống chế tình tấn không có bất cứ ai xuất hiện ở nơi này.

Linh lực miễn cưỡng khôi phục được một ít, Giang Trừng dịch người ngồi dậy, đến bên bờ suối vốc nước rửa mặt, nước lạnh xâm nhập vào da thịt khiến bản thân y tỉnh táo không ít. Lặng lẽ trút xuống khăn vải đang trùm trên đầu, vết thương sau gáy máu đã ngưng chảy, khô cứng dính vào da thịt. Giang Trừng hơi dùng sức, khăn vải lập tức bứt ra, bị y ném sang một bên.

Đưa tay sờ sờ sau gáy, vị trí tuyến thể chứng minh thân phận Địa Khôn hiện tại chỉ là một vết thương hõm sâu huyết nhục mơ hồ, Giang Trừng "Ha..." một tiếng, không biết nên khóc hay nên cười.

Vương Linh a Vương Linh, cũng thật là ác độc, xuống tay loại bỏ tuyến thể trên người Địa Khôn. Dù sau này có đến kỳ phát tình, Thiên Càn cũng không thể nào đánh dấu tạm thời thông qua việc cắn vào tuyến thể được nữa, cho nên Địa Khôn bắt buộc đành phải dưới thân Thiên Càn cầu hoan mới thoát khỏi tra tấn. Vương Linh là muốn, Giang Trừng y vạn kiếp bất phục!

A, cũng tốt, không còn tuyến thể, ít nhất y không còn sợ tín hương đột ngột truyền ra sẽ bại lộ thân phận. Nếu không may để tình tấn xảy ra, chỉ cần trốn thật kỹ, uống dược ức chế, chịu khó chịu đau đớn một hồi, mọi việc coi như xong.

Từ đó trở về sau, cổ áo của Giang Trừng liền cao hơn một chút.

Giang Trừng qua loa xử lý vết thương trên người, rồi trở vào sơn động tìm kiếm Tam Độc. Lại nghĩ đến người vừa cứu mình trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, khóe môi khinh bạc hiếm thấy hiện lên một mạt cười ôn nhu.

Lam Trạm...

Nhưng vạn lần Giang Trừng không nghĩ tới, Vương Linh lại nặc danh đem thư phát hết khắp các bách gia tiên môn ở Tu Chân giới, nói về thân phận Địa Khôn của y.

Một hồi náo loạn xảy ra, Giang Trừng lúc đó muốn phủ nhận cũng không thể. Những gia môn có Thiên Càn lần lượt tìm tới cửa, miệng thì nói muốn kết thông gia, Càn Khôn kết hợp là ý thiên hợp địa, nhưng dã tâm là muốn vị Tam Độc Thánh Thủ này quy phục bọn họ, cùng với tiền đồ không đếm xuể của Giang gia.

Giang Trừng một bên cười lạnh, một bên triệu Tử Điện đánh đuổi các tiên môn bách gia ra khỏi Liên Hoa Ổ. Nhưng chung quy một mình y cũng không thể mãi mãi chống lại bọn họ, lại không muốn Giang gia vì thân phận của mình mà chịu sự công kích từ bên ngoài. Trăm mối ngỗn ngang suy nghĩ, lúc này, trong tâm trí bỗng hiện lên thân ảnh nam tử vận bạch y, lưng đeo huyền cầm, tay cầm Trị Trần, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc cùng đôi mắt lưu ly sáng bóng trong đêm tối kia.

Ba ngày sau, Giang Trừng liền ngự kiếm đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, hướng Lam Khải Nhân cầu thân với Lam Trạm.

.

Nháy mắt đã qua năm năm.

Y một thân một mình vực dậy Giang gia, Ngụy Vô Tiện được hiến xá trở về. Kim Quang Dao bại lộ tội ác, chôn cùng Nhiếp Minh Quyết, thanh danh bị người đời thóa mạ, Lam Hi Thần bế quan, Tam tôn Tu chân giới cũng vì thế mà biến mất. Ngụy Vô Tiện cũng không theo y trở lại Liên Hoa Ổ, mà cùng Lam Trạm rời đi, bỏ lại Giang Trừng tiếp tục một mình gánh vác Giang gia, còn vì Kim Lăng xử lý tốt vị trí Tông chủ của Lan Lăng Kim thị.

Điểm qua một chút chuyện xưa, Giang Trừng có chút tự giễu cười cười. Đúng là thế sự vô thường, lần đầu tiên đem chân tâm đối đãi một người, cuối cùng nhận về là một thân thương tích. Độc lai độc vãng suốt mười ba năm, chân tình gửi đi hóa ra cũng chỉ là giấc mộng. Hiện tại đã đến lúc tỉnh giấc đi.

Thở dài một tiếng, Giang Trừng cầm lên Tam Độc, bước ra cửa, ngự kiếm đi về hướng Tô Châu.

Tịch dương chạng vạng, chậm rãi len lỏi vào từng ngóc ngách của sơn lâm, điểu nhi về tổ, tứ phía an tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh khinh phong khẽ lướt.

Giang Trừng đem một thân huyết tinh nhìn về phía đối diện, đã trải qua quá nhiều trận ác đấu với đám tẩu thi dưới chân núi, kẻ trước mắt chính là kẻ cuối cùng.

Vương Linh cười ha hả nhìn Giang Trừng "Giang Tông chủ, biệt lai vô dạng a."

Giang Trừng cười lạnh một tiếng "Miệng cẩu sủa bậy chớ sủa nhiều, Lam Trạm đâu?"

"A, Giang Tông chủ đối với Hàm Quang Quân đúng là phu thê tình thâm." Vương Linh dùng ngữ khí chế giễu cùng ánh mắt thương hại nhìn Giang Trừng "Nhưng ta thấy Hàm Quang Quân đối với ngài dường như không được như vậy nha. Nếu không phải sao lại có thể vì Di Lăng Lão Tổ mà không quản thân mình như vậy."

Giang Trừng ninh mi, ánh mắt rét lạnh "Ngụy Vô Tiện? Ngươi đã làm gì hắn?"

"Ha hả. Ta nào có dám làm gì." Vương Linh tỏ vẻ vô tội nói "Danh tiếng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện vang dội như vậy, ma đạo tu sĩ như bọn ta hận còn chưa được bưng trà đối hắn bày tỏ lòng thành kính, nào có dám đắc tội."

"Chớ nhiều lời." Giang Trừng cảm thấy không thể dùng lời đối với kẻ đê hèn như Vương Linh, liền triệu Tử Điện, vung một roi tới trước mặt gã.

Roi này rót bảy phần linh lực, mặt Vương Linh biến sắc, nhanh nhẹn né tránh. Năm năm trước gã vì ăn một roi mà chịu thương hồi lâu mới có thể khôi phục, lần này không thể để sơ suất trong quá khứ có dịp lặp lại.

"Ai nha, Giang Tông chủ, ra tay thẳng thắn như vậy, ngươi đã quên trong tay ta còn giữ hai mạng người sao?" Vương Linh khinh khỉnh cười cười "Nếu như ngươi tại chỗ này giết chết ta, nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện nhặt xác bọn họ."

Đôi mắt Giang Trừng nhíu lại, hạnh mâu một dáng vẻ ác liệt, hận không thể lột da rút xương kẻ trước mắt này "Ngươi, rốt cục muốn làm gì." Từng chữ đay nghiến mà thốt ra.

"Ta đang chờ Giang Tông chủ hỏi câu này đây." Vương Linh nheo mắt, vẻ mặt cực kỳ âm hiểm "Thỉnh Giang Tông chủ bỏ xuống Tam Độc rồi tự phong bế linh lực của chính mình."

Giang Trừng tỏ vẻ như mình vừa nghe thấy một chuyện gì đó thật buồn cười.

"Nếu Giang Tông chủ chịu làm vậy. Vương Linh ta sẽ lập tức thả Hàm Quang Quân và Ngụy công tử." Ngừng một chút, gã lại nói "Giang Tông chủ nên biết, người ta muốn nhắm đến cũng chỉ có ngươi."

Giang Trừng hừ lạnh một tiếng "Làm sao ta biết lời ngươi nói có mấy phần đáng tin."

Vương Linh mỉm cười, phất tay một cái, hai kẻ phía sau gã lập tức từ trong sơn động mang ra hai người, một hắc một bạch, còn ai khác ngoài Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ và Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng nhìn hai người bọn họ, cười càng thêm bình tĩnh, đối với yêu cầu ngang ngược của Vương Linh hoàn toàn không có phản ứng.

Lam Trạm lúc này trong vô cùng chật vật, bạch y phẳng phiêu trong sạch nhuốm đầy bùn đất, trên cánh tay trái không ngừng tràn ra máu tươi nhưng vẫn gắt gao ôm lấy Ngụy Vô Tiện. Mà người trong lòng hắn kia đang hôn mê bất tỉnh, khóe miệng còn vương lại sợi máu tươi. Tị Trần và Trần Tình đều bị ném sang một bên.

Đẩy hai người có năng lực không tồi này vào tình huống bất kham như vậy, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, tên Vương Linh này lại sử dụng thủ đoạn đê tiện gì rồi.

"Giang Tông chủ đã thấy người. Thế nào, có quyết định của mình chưa?" Vương Linh biểu tình khinh miệt không hề che giấu.

"À..." Giang Trừng cười cười, sâu sắc nhìn về phía Lam Trạm.

Mà đối phương cũng đồng dạng nhìn về phía y, trong cặp lưu ly kia dấy lên một tia không thể tin tại sao Giang Trừng lại xuất hiện ở đây. Sau sự kiện ở từ đường Giang gia và Quan Âm Miếu, Lam Trạm vốn đã không hòa hoãn được với Giang Trừng ngày càng trở nên đối y chán ghét, nhất là khi chuyện hiến đan của Ngụy Vô Tiện bại lộ, hắn đã không ngần ngại yêu cầu hòa ly cùng Giang Trừng. Từ ngày đoạn tuyệt ấy trở đi, hắn và y tựa hồ cũng chưa từng gặp lại, không biết vì cái gì giờ khắc này y lại đến đây. Chợt nhớ đến Vương Linh của Dĩnh Xuyên Vương thị, Lam Trạm minh bạch tất cả.

Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, Giang Trừng một đường huyết tẩy Vương thị, đây xem ra là dư nghiệt Vương thị muốn trả thù Giang gia.

"Giang Vãn Ngâm." Lam Trạm đột nhiên gọi một tiếng, Giang Trừng chuyển tầm mắt nhìn hắn, lại nghe hắn nói "Ân oán của ngươi như thế nào ta không cần biết, chúng ta đã hòa ly, ngươi cùng Ngụy Anh cũng không liên quan. Ta hi vọng những chuyện này không tính lên đầu bọn ta."

"Ồ!" Giang Trừng khóe môi vẫn là ý cười, nhưng trong mắt đã có chút bất đồng. Kiềm lại nơi ngực trái đang run rẩy vì đau đớn, y không trả lời Lam Trạm mà nhìn về phía Vương Linh, trầm ổn lên tiếng "Nghe thấy chưa? Ta và Hàm Quang Quân cùng Ngụy công tử đã không quan hệ, cho nên về sau không cần làm khó dễ bọn họ để uy hiếp ta."

"Các ngươi...!" Vương Linh nghiến răng, tại nơi sâu nhất trong đáy mắt lóe ra huyết quang, lập tức cầm kiếm đặt trước cổ Lam Trạm "Bọn hắn hiện tại đã mất đi linh lực, nếu Giang Tông chủ không quan tâm, ta đành trước mặt ngươi đại khai sát giới a."

Tiếu ý nơi khóe môi Giang Trừng càng lúc càng quỷ dị, như muốn nuốt chửng người đối diện, Vương Linh nhịn không được thoáng rùng mình. Y khinh miệt cười gằn một tiếng, quanh thân tản mát ra một cỗ thanh hương, theo không khí lan tràn "Dám trước mặt ta đàm điều kiện, mặt mũi cũng quá lớn rồi đi. Ngươi có nghe người trong thiên hạ nói, đắc tội nhà nào cũng đừng đắc tội Giang gia, đắc tội ai cũng đừng đắc tội Tam Độc Thánh Thủ?"

"Giang Vãn Ngâm, ngươi giở trò gì!" Vương Linh hít sâu một hơi, cùng hai kẻ phía sau nhanh chóng vận khí tới đan điền, phòng ngừa thanh hương có độc tới gần.

Giang Trừng thấy gã nới lỏng thanh kiếm đặt trước cổ Lam Trạm, lập tức triệu ra Tử Điện, vận dụng mười phần linh lực đánh về phía trước.

Đối phương lập tức lôi kiếm ra đỡ, tránh được một đòn, ai ngờ Tam Độc lại cùng lúc lao tới công kích, luống cuống lăn người trên mặt đất, chật vật tránh thoát lần thứ hai. Nhưng Tử Điện và Tam Độc của Giang Trừng như nghe hiểu ý chủ nhân, không ngừng trái phải công kích trí mạng, hiển nhiên là muốn tốc chiến tốc thẳng lấy mạng gã.

"Giang Vãn Ngâm! Ngươi cho rằng có thể ép chết ta sao? Quá ngây thơ rồi! Chỉ cần ta có thể cảm thụ được khí tức của ngươi, ngươi nhất định phải chết!" Vương Linh quát lớn, tu vi của gã không cao, đấu trực diện như thế này hiển nhiên không thắng nổi Giang Trừng. Gã hừ lạnh một tiếng, lấy kiếm rạch tay mình, cho máu nhiễu xuống vài lá bùa, sau đó niệm một chú quyết.

Ngay lập tức, một đạo kình phong đánh về phía Giang Trừng, đi kèm là quỷ khí với ý niệm truy đuổi khí tức của Giang Trừng. Phía dưới tẩu thi cũng phá đất chui ra, nghe theo sự điều khiển của Vương Linh không ngừng tấn công về phía bọn họ.

Giang Trừng thấy tình thế không ổn, dùng Tam Độc không ngừng chém tẩu thi chắn trước mặt, nhanh chóng chạy tới chỗ Lam Trạm và Ngụy Vô Tiện, đem hai người ném ra xa, rồi lại dùng lực hất Tị Trần và Trần Tình về phía bọn họ, sau đó từ trong ngực lấy ra pháo truyền tin, bắn lên trời.

Lam Trạm tạm thời bị mất linh lực, nếu dùng Tị Trần cũng có thể an toàn thoát khỏi đây, nhưng lúc này bên người còn có Ngụy Anh đang hôn mê bất tỉnh, dĩ nhiên tình huống hết sức khó khăn.

Giang Trừng nhìn cũng không nhìn bọn họ, lạnh lùng cất tiếng "Cút ra xa một chút, đừng vướng bận ta."

Nói xong lại dùng Tử Điện và Tam Độc vây quét đàn tẩu thi.

Khí tức của y đã bị yểm trên bùa, bất kể có lẫn trốn ở đâu, cũng dễ dàng bị đám yêu ma quỷ quái này đánh hơi được, tình thế cứ kéo dài như vậy thật không tốt. Chém đứt đầu một tẩu thi trước mắt, Giang Trừng cắn răng, nhớ đến cấm pháp của Giang gia, lập tức lùi ra xa, vận dụng hết linh lực có trong cơ thể, niệm một hồi chú quyết.

Đúng lúc này, Vương Linh đang dương dương tự đắc bỗng nhiên trợn tròn mắt, cuống họng dâng lên một vị tinh điềm, lập tức phun ra một búng máu lớn. Toàn thân gã co quắp, hai tay gắt gao ôm chặt lấy ngực. Đôi môi dính tiên huyết hé ra đóng lại, không kịp nói điều gì, đã ngã xuống, không dậy nổi. Chỉ là tiên huyết vẫn không ngừng từ trong thi thể đi ra, dần dần hép éo, cuối cùng chỉ để lại một cái xác trống rỗng.

Giang Trừng vì sử dụng cấm pháp chuyển thiên nghịch địa mà biến thành thiên cổ hận, ngay lập tức bị phản hệ ngược lại. Y gắt gao cắn răng, ngăn cản một ngụm máu muốn trào ra từ cuống họng, cảm nhận được linh lực trong cơ thể đang không ngừng tiêu tán.

Hai tên môn đồ đi theo Vương Linh thấy chủ nhận đột nhiên tử vong, khiếp sợ muốn bỏ trốn, đúng lúc này, Tị Trần xé gió lao tới, chém ngang cổ hai người bọn họ.

Giang Trừng quay đầu nhìn Lam Trạm trên tay cầm Tị Trần, mặt không đổi sắc cũng đang nhìn y.

Những tưởng giết được Vương Linh mọi việc sẽ êm xuôi, nhưng không ngờ tiên huyết của gã tràn ra khắp mặt đất, dấy vào trong pháp trận, khiến lũ tẩu thi điên cuồng thét gào, mất hết dã tính mà tấn công về phía Giang Trừng và Lam Trạm.

Hai người dĩ nhiên không nói một lời, cầm kiếm chém tới.

Lũ tẩu thi vì được huyết dẫn nên càng lúc càng điên dại, tựa như biến thái lao vào muốn xé xác bọn họ.

Lam Trạm vừa chật vật chém giết vừa nhìn về phía Ngụy Vô Tiện xem xét, nhất thời không chú ý bị một tẩu thi đang nằm dưới chân đột nhiên vùng dậy phóng tới trước người hắn.

Trong màn đêm âm u, Giang Trừng thấy những móng tay tỏa ra sát khí xanh ngắt không chút chần chừ hướng ngực Lam Trạm đâm tới.

Lúc Lam Trạm phát hiện ra đã thấy Giang Trừng đứng chắn trước người hắn, mà những móng vuốt kia cũng vừa vặn xuyên vào da thịt. Đau đến không thể hít thở!

Giang Trừng liều mạng dùng kiếm chém chết tẩu thi kia, móng tay trong lồng ngực cũng vì thế mà bị kéo mạnh ra khỏi cơ thể. Cảm giác huyết nhục lìa thân thật sự quá mức chịu đựng, Giang Trừng cắn răng rất nhanh túm lấy Lam Trạm dùng chút sức lực còn lại ném hắn về phía Ngụy Anh, sau đó dùng Tam Độc liều chết mở đường máu xông ra.

"Giang Trừng!" Lam Trạm bị ném trở lại mới phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn về phía Giang Trừng, chỉ thấy người kia tóc tai tán loạn không ngừng ra sức chém giết.

Đúng lúc này, bầu trời nhanh chóng xuất hiện mấy đạo ánh sáng tím, Giang Cửu không yên lòng dẫn theo môn sinh Giang thị lén theo Giang Trừng, nhận được pháo hiệu của y liền nhanh chóng chạy tới.

Thế sự được nhanh chóng giải quyết, Giang Cửu đỡ lấy Giang Trừng đang muốn té xuống, không ngừng gọi "Tông chủ, Tông chủ, người thế nào rồi!"

Giang Trừng hiện tại muốn đáp cũng không thể đáp, trước ngực như bị lửa nung, cảm giác giống như bị hàng vạn côn trùng đua nhau cắn xé, linh lực trong kinh mạch hỗn độn không ngừng thoát ra ngoài, ngay cả ý thức cũng mơ hồ.

Y một tay ôm lấy lồng ngực thở hỗn hển, một tay bắt lấy tay Giang Cửu, nghiến răng nói "Đem ta... về Liên Hoa Ổ. Việc ta... mang thai... không được nói cho ai biết, nói Kim Lăng cũng vậy..."

Thân thể suy kiệt quá mức chịu đựng, liền ngất đi. Trước khi ngất, Giang Trừng nhợt nhạt nở nụ cười.

Cuối cùng cũng thanh toán xong món nợ ân tình kia...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com