Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Mưa phùn khẽ lướt, kéo dài như sương như khói, bao phủ toàn bộ Liên Hoa Ổ, lãnh phong khẽ vuốt, mang theo hàm ý trời thu, thấm nhập tận tâm can.

Giang Trừng đứng trong mưa, không hề che ô. Mưa phùn đơn bạc thấm ướt y phục của y, khiến y liêu mỏng manh như muốn dính sát vào cơ thể, mơ hồ lộ ra làn da tinh tế bên trong. Gương mặt góc cạnh ngày thường mang dáng vẻ ác liệt nay trở nên nhu hòa thanh tú, trên người vô ý tỏa ra nồng đậm bi ai, khiến người khác muốn thương tiếc, muốn che chở.

"Tông chủ." Tiếng Giang Cửu truyền đến từ xa, Giang Trừng xoay người, nhìn về phía nữ tử đang chạy hướng về mình. Nhãn thần lại dần lộ ra tổn thương bất tận.

"Tông chủ, người tại sao lại đứng ngoài mưa nữa rồi." Giang Cửu vội chạy đến bên cạnh Giang Trừng, gấp rút che ô cho y, đồng thời choàng áo khoác lên người y, lo lắng nói "Người không vì bản thân người cũng nên vì hài tử trong bụng chứ. Trẻ nhỏ đâu có tội tình gì. Huống chi..."

"Huống chi hiện tại ta không còn linh lực hộ thân. Ngươi muốn nói như vậy phải không?" Giang Trừng nhàn nhạt nói, xong lại tiếp tục đi về phía trước "Yên tâm, mặc dù không còn linh lực, ta cũng không suy yếu đến nỗi chỉ dầm mưa liền không ổn."

"Người...! A, ta không thể nói đạo lý với người mà. Cứ như vậy, Giang Mạc lại trách cứ ta không chăm lo tốt cho người." Giang Cửu đi theo Giang Trừng, chỉ hận rèn sắt không thành thép bắt người này trở về phòng, an an ổn ổn mà nghỉ ngơi.

Ngày đến Tô Châu cứu Hàm Quang Quân, Tông chủ bị thương không nhẹ, còn bất chấp sử dụng cấm pháp của Giang gia, gây phản hệ ngược lại nội đan, dẫn đến tiêu tán linh lực. Vả lại, Tông chủ thân mang thai còn cản giúp Hàm Quang Quân một đòn tấn công từ hung thi, thân thể vốn đã chịu không nổi càng suy kiệt nghiêm trọng. Nhìn máu không ngừng tuôn ra từ ngực Giang Trừng, Giang Cửu sợ đến mất hồn, nhanh chóng điểm huyệt cầm máu cho y, cùng các môn sinh thay nhau truyền linh lực để làm dịu đi vết thương, rồi ngự kiếm không ngừng nghỉ trở về Liên Hoa Ổ gặp Giang Mạc.

Giang Mạc hoảng hốt bắt mạch cho Giang Trừng đã lâm vào hôn mê, sau đó sắc mặt tối tăm nói với bọn họ. Tông chủ thương thế quá nặng, lại chịu một đòn trí mạng, thi độc bám vào cơ thể, vì để bảo vệ hài tử trong bụng nên y đã dùng hết linh lực trong nội đan. Bất hạnh, Giang Trừng đã từng bị Ôn Trục Lưu hóa đan một lần, lại được Ngụy Vô Tiện hiến đan, có thể trong quá trình phẫu ghép xảy ra chút sự cố, vị trí kim đan không đúng, lần này vừa vặn có thể bảo vệ hài tử không có việc gì, nhưng cũng vì vậy mà kim đan bị tễ nát, linh lực vĩnh viễn không thể phục hồi, thân thể cũng vô pháp chịu lạnh.

Một tu sĩ thành danh, một Tông chủ đứng đầu, không có kim đan, chẳng khác nào cừu non bị quẳng vào bầy sói, tự bảo vệ mình cũng không thể, huống chi bảo vệ Giang gia.

Hơn một tuần mê man, lúc Giang Trừng tỉnh dậy, Giang Mạc cùng Giang Cửu vì sợ ảnh hưởng đến tinh thần y nên một chữ cũng không dám nhắc đến. Nhưng Giang Trừng là người kiêu ngạo như thế nào, thân thể mình ra sao y đương nhiên biết rõ, chỉ là Giang Cửu không ngờ tới, phản ứng đầu tiên của y chính là mỉm cười lắc đầu và nói.

"Số mệnh do trời a."

Lúc đó, Giang Cửu không kìm được nước mắt mà khóc rống lên. Tông chủ của nàng, có thể vì bản thân mà suy nghĩ một chút, vì bản thân mà đòi hỏi một chút được không. Mất đan là sự việc như thế nào hệ trọng, đả kích như thế nào lớn, nhưng người này lại thảnh thơi xem như không có việc gì như vậy, thật khiến cho người khác đau lòng.

Kỳ thực, Giang Cửu không biết. Giang Trừng sao lại không để tâm, chẳng qua y đã từng trải qua nhiều chuyện đau thương hơn nữa. Liên Hoa Ổ bị diệt, bị Ôn Trục Lưu hóa đan, Ngụy Vô Tiện tu ma, Giang Yếm Ly chết trong ngực mình, rồi Ngụy Vô Tiện bị vạn quỷ cắn xé, một mình gánh vác Giang gia và nuôi lớn Kim Lăng. Đến khi thân phận Địa Khôn bị phát hiện, cùng người tâm duyệt thành hôn, tâm can ngập sâu trong ái tình tuyệt vọng mà vô pháp giãy dụa, nhưng cũng chẳng thể nào khiến người vì ta mà liếc nhìn lấy một lần.

Y sao có thể không mệt mỏi, nhưng có ai nguyện vì y mà gánh thay?

Y sao có thể không đau lòng, nhưng có ai nguyện vì y mà an ủi?

Y sao có thể không muốn khóc, nhưng có ai nguyện vì y mà khóc theo?

Chính là không có. Vì là không có, cho nên y đem những đau khổ này cất thật sâu vào trong lòng, bất cứ giá nào cũng không nói ra, vĩnh viễn không cho bất luận người nào biết.

Mưa Vân Mộng, bỗng nhiên thành lớn, đánh vào thân người, thực lạnh...

...

Việc Giang Trừng thất đan, chỉ có Giang Cửu và Giang Mạc biết. Việc y mang thai, ngoại trừ Kim Lăng, cũng phong tỏa toàn bộ tin tức. Đồng thời, bố cáo ra bên ngoài, Tam Độc Thánh Thủ Giang Vãn Ngâm cùng Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ chính thức hòa ly, từ đây về sau, Vân Mộng Giang thị cùng Cô Tô Lam thị không còn bất cứ quan hệ gì.

Dĩ nhiên, tin tức này gây chấn động toàn bộ Tu Chân giới. Có người nhao nhao hiếu kỳ đoán già đoán non, có người âm thầm điều tra nguyên do tại sao. Nhưng khi thấy Hàm Quang Quân cùng Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện sánh vai, mọi người rốt cục minh bạch.

Từ đó trong giang hồ lưu truyền, Hàm Quang Quân thời niên thiếu nhất kiến chung tình với Di Lăng Lão Tổ, nhưng lúc đó cả hai đều là Thiên Càn, gặp rào cản của gia đình nên không thể đến với nhau. Sau này khi Di Lăng Lão Tổ thành danh bỏ mạng, dưới sức ép của gia tộc, Hàm Quang Quân đành cắn răng thành thân cùng Vân Mộng Giang Tông chủ, nhưng vì cả hai tâm không duyệt đối phương, rốt cục trở thành một đôi oán ngẫu. Ngày Di Lăng Lão Tổ được hiến xá trở về, Hàm Quang Quân liền đối người bày tỏ lòng trung trinh ái liệt, Di Lăng Lão Tổ cũng vì chân tình sâu nặng của y mà bị cảm hóa. Giang Tông chủ vì lẽ đó chấp nhận hòa ly, tác thành cho hai người bọn họ. Từ nay Liên Hoa Ổ và Vân Thâm Bất Tri Xứ, nước sông không phạm nước giếng.

Một ngày, Kim Lăng lại đến Liên Hoa Ổ.

Một đạo kiếm quang vàng óng phía chân trời nhanh chóng đáp xuống đất, thiếu niên một thân Kim Tinh Tuyết Lãng hai bước thành một hướng tới thư phòng chạy như bay.

"Cữu cữu! Cữu cữu! Con đến thăm người!"

Giang Trừng đỡ trán, ngoài mặt tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng trong mắt lại chứa đầy ý cười, y mắng "Kêu gào cái gì, ta lại không có điếc. Ngươi đã làm Tông chủ một môn, suốt ngày nháo thành như vậy, còn ra thể thống gì. Cẩn thận ta đánh gãy chân ngươi!"

Kim Lăng đối với lời trách mắng lặp đi lặp lại đến phát ngán của Giang Trừng liền để ngoài tai, tiến tới ngồi xổm dưới chân y, vươn tay vuốt ve bụng y "Cữu cữu! Tiểu bảo bảo khi nào mới lớn a!"

"Sờ mó cái gì, khi nào lớn tự nhiên sẽ lớn." Giang Trừng mang thai đến nay đã được bốn tháng, bụng vẫn chưa phát trướng, mặc y phục Tông chủ vẫn có thể miễn cưỡng che đậy, các môn sinh cũng không nhận thấy biến hóa từ y.

Trong ba tháng đầu, triệu chứng thai nghén khiến y ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng buồn nôn, thân thể vô cùng mệt mỏi. Giang Cửu nhìn Giang Trừng hao tâm khí lực xử lý tông vụ, đặt mạnh chén thuốc bổ xuống bàn, đay nghiến căm giận nói "Tông chủ, xin người hãy vì hài tử trong bụng mà yêu quý thân thể mình chút được không? Nhìn người như vậy, ta hận không thể trực tiếp đánh ngất người rồi mang lên giường."

Giang Trừng bật cười, đặt bút xuống bàn, bưng lên chén thuốc uống một hơi, lại nói "Giang Cửu, ta tự biết thân thể mình thế nào, nhưng Liên Hoa Ổ sự vụ chất đống, ta cũng không thể mặc kệ. Lại nói, vài tháng nữa ta sẽ quy ẩn, đến lúc đó, vị trí Tông chủ cùng Kim Lăng, phiền ngươi và Giang Mạc rồi."

Giang Cửu nghe vậy nhíu mày "Người đừng nghĩ sẽ đẩy hết trọng trách lên đầu ta. Ta sẽ quản Liên Hoa Ổ giúp người cho đến lúc người bình an sinh hài tử thôi."

"Giang Cửu. Ta không có kim đan, không thể bảo vệ Giang gia hết đời."

Đến đây cả người Giang Cửu cứng đờ, lại kiềm nén muốn rơi lệ.

Kim Lăng nhìn Giang Trừng trầm mặc không nói, sợ thân thể y không khỏe, vội lên tiếng "Cữu cữu, người sao vậy. Không ổn chỗ nào?"

Giang Trừng mỉm cười lắc đầu, ra hiệu Kim Lăng lấy ghế ngồi kế bên mình "A Lăng, có một số chuyện, cữu cữu cần nói cho ngươi biết."

Kim Lăng nhìn y, gật gật đầu.

Giang Trừng thở dài một hơi, nhìn cậu nói "Ngươi cũng biết ta không còn tu vi, không thể quản Liên Hoa Ổ, cũng không thể trông nom ngươi cả đời được."

Kim Lăng trợn mắt, đang muốn nói gì lại bị Giang Trừng ngăn lại.

"Để ta nói xong. Ngươi từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, thật sự so với những đứa trẻ khác thập phần ủy khuất. Kim Quang Dao mất đi, trọng trách gánh vác Kim Lân Đài đặt nặng trên vai ngươi. Ta biết ngươi còn trẻ, tâm tính còn non dại, suy nghĩ có thể còn bốc đồng. Nhưng A Lăng, con người chung quy ai cũng phải trưởng thành, chỉ là sớm hay muộn. Ta xin lỗi vì không thể thay ngươi gánh vác đến lúc ngươi thật sự trưởng thành."

"Cữu cữu..." Kim Lăng nghẹn ngào, mắt loan loan ánh nước "Con không trách người. Người nuôi dạy con khôn lớn, người đã đủ cực khổ rồi. Con không trách người. Con chỉ hận Hàm Quang Quân, con hận Ngụy Vô Tiện, tại sao lại đối xử với người như vậy."

"A Lăng..." Giang Trừng đau lòng thay cậu lau đi nước mắt "Đừng nói như thế, ta không trách bọn họ. Cái này ban đầu là do ta gây ra, là do ta cưỡng ép chính mình và hắn."

"Cữu cữu!" Kim Lăng khóc rống, nhào vào ôm lấy Giang Trừng.

Giang Trừng ôm chặt cậu vào lòng, khẽ vuốt mái tóc cậu "A Lăng ngoan, trong lòng ta ngươi là đứa trẻ giỏi nhất. Có đôi khi ta hay trách mắng ngươi, nhưng ta luôn tự hào về ngươi. Là Tông chủ một môn, ngươi không được mềm yếu, không được nhẹ dạ cả tin, cũng không được dễ dàng giao chân tâm của mình cho người khác." Nước mắt y lăn dài trên má, thấm vào cổ áo Kim Lăng "Sau này có việc gì cứ tìm tới Giang Cửu và Giang Mạc, họ sẽ thay ta giúp ngươi xử lý."

"Cữu cữu, con biết, con đã biết..."

Giang Trừng nâng mặt cậu lên, xoa xoa gương mặt thiếu niên trong sáng, thật ôn nhu mỉm cười "Thật may, ngươi hiển chinh là Thiên Càn, thật may..."

Năm năm qua, y đã ngày qua ngày hèn mọn chờ Lam Trạm có thể bố thí cho y một chút ái tình, đến mức suýt đánh mất đi bản thân. Giang Trừng cũng có lúc vô pháp ngăn chặn oán hận, ngăn chặn đố kỵ tràn ngập cõi lòng, vô pháp ngăn cản bản thân không được căm hận Ngụy Vô Tiện. Tại sao từ nhỏ đến lớn người đó thế nào cũng tài giỏi hơn y, chiếm được tình cảm của cha, tình yêu của Lam Trạm. Cuối cùng, người y căm ghét nhất là chính bản thân mình, căm ghét chính mình tại sao không thể buông xuống được.

Nhưng ngày Lam Trạm đưa ra giấy hòa ly, từ thời khắc Giang Trừng điểm tay vào nó, y chợt nhận ra, buông bỏ cũng không thống khổ như y nghĩ.

Kết thúc, tuy đau đớn nhất thời, nhưng tránh được mệt mỏi triền miên, thật thanh thản.

Nước mắt hôm nay, đắng ngắt và mặn chát, sẽ là lần cuối cùng y vì hắn rơi lệ.

"A Lăng, ba tháng nữa ta sẽ quy ẩn." Giang Trừng nhàn nhạt nói "Kim Lân Đài trông cậy vào ngươi. Hãy làm một Tông chủ thật tốt, nếu không thể làm người ta kính nể ngươi, vậy hãy làm bọn họ kinh sợ ngươi."

Ba tháng sau, Vân Mộng Giang thị truyền tin, Giang Tông chủ quy ẩn, vị trí Tông chủ tạm thời truyền lại cho Giang Cửu, chủ sự do Giang Mạc tiếp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com