Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Hikaru liền ngay lúc Akari đang tiêu hóa lời nói vừa rồi của mình chuồn ra phòng học.

"Hikaru......" Akari từ trong tự hỏi hoàn hồn, trước mắt đã không thấy thân ảnh Hikaru, không khỏi nhìn xung quanh, cuối cùng sau khi xác định người không ở, không khỏi tức giận banh mặt, "Thế nhưng lại chạy mất! Hikaru thật là quá đáng mà!"

Sai tò mò đánh giá thiếu nữ đưa tiền cho Hikaru trước mặt, sau đó lại thấy Hikaru bộ dáng quái dị chậm rãi hướng cửa phòng học dời  đi, trong lòng cảm thấy quái dị, liền hướng đi theo.

Một đường này đi, liền tới cổng tàu điện ngầm.

Sai hiếu kì đánh giá xung quanh, nhìn mọi người thần sắc vội vàng nhanh chóng di chuyển vào trong tàu. Anh một lần nữa xuất hiện tại nhân gian, lại không hiểu biết một chút nào thế giới  này, chung quanh hết thảy đều không quen thuộc, không, chuẩn xác mà nói, đây là một thế giới chính mình chưa bao giờ nhìn thấy.

"Sai, đi thôi, theo sát em." Hikaru nhìn đến cửa tàu mở ra, liền nhắc nhở Sai, được đến anh trả lời mới chậm rãi bước vào đoàn tàu.

Cũng may mắn hiện tại không phải giờ cao điểm tan tầm, nếu không, cậu sợ là làm không tới "nhàn nhã" như vậy.

Hiện giờ một người một ma ngồi ở trên đoàn tàu, theo thời gian trôi qua, Sai cũng dần dần từ sự vật quái dị trước mắt chính mình lấy lại tinh thần, không khỏi liền nhớ tới hành vi chuồn êm ra ngoài của Hikaru vừa rồi, trong lòng có chút lo lắng, Hikaru trộm rời đi như vậy, cố ý không cùng người khác chào hỏi, kỳ thật là một cử chỉ không lễ phép, đặc biệt là đối với một thiếu nữ như vậy, càng là không thỏa đáng.

"Vừa rồi, đứa nhỏ kia......."

"Ân?" Hikaru đang tự hỏi, đột nhiên nghe được thanh âm của Sai, sửng sốt một chút, một lát sau mới phản ứng lại, "Anh nói là Akari sao?"

Akari? Sai chớp chớp mắt, minh bạch đây là tên của thiếu nữ kia, liền gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Hikaru là người hiểu Sai nhất, chẳng sợ cùng Sai cách ra thời gian lâu như vậy, giờ phút này vừa nghe Sai cùng chính mình nhắc đến một người vừa gặp mặt, liền biết vì sao. Tưởng tượng đến chính mình cố ý bỏ xuống Akari chuồn êm ra phòng học, trong lòng liền cảm thấy kỳ quái, về tình về lý hành vi như vậy đều thực không lễ phép, đặc biệt dưới tình huống là đối phương còn cho mình mượn tiền, aizz......

Lúc này đối mặt với Sai "nhắc nhở", không khỏi chột dạ, "Hôm nay tình huống đặc biệt nha...... Chúng ta không phải muốn đi chơi cờ vây sao? Hội quán cờ vây chính là có thời gian mở cửa, đi chậm nói không chừng chủ quán liền đóng cửa, đến lúc đó không thể chơi cờ vây." Nói tới đây, Hikaru còn bất đắc dĩ nhún vai, "Em biết anh vì cái gì đột nhiên nhắc tới cậu ấy, trộm trốn đi không chào hỏi xác thật là em sai, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể chờ đến ngày mai đi học, lại cấp Akari nhận lỗi."

Sai không nghĩ tới Hikaru có thể quan sát tinh tế như vậy, chính mình chỉ là nhắc tới một câu, em ấy liền nghĩ tới nhiều như vậy, lại còn cùng ý tưởng của mình không có khác biệt. Cảm giác này giống như là...... Giống như đối phương nhận thức chính mình thật lâu thật lâu. Nhưng là, điều này có khả năng sao? Sai lấy cây quạt che miệng, đối với việc này không nói một chữ.

Rốt cuộc một câu cuối cùng của Hikaru đã xác minh nói cho bản thân nguyên nhân.

Quả nhiên, nhắc tới khả năng không thể chơi cờ vây, Sai cũng không đề cập tới sự kiện vừa rồi. Hikaru không khỏi trộm nhẹ nhàng thở ra.

Thực nhanh đoàn tàu đã tới trạm dừng, Hikaru mới đi ra trạm chưa được mấy bước liền thấy được tòa nhà có biển hội quán cờ vây trong trí nhớ, "Chính là nơi này."

"Xin chào, mời vào." Ichikawa đang chống tay ở bàn lễ tân, nhìn mọi người chơi cờ, nghe được tiếng cửa mở nhắc nhở, liền quay đầu hoan nghênh khách nhân đã đến, lúc nhìn thấy người tới là một đứa nhỏ, còn sửng sốt một chút.

Hikaru mới vừa vào cửa liền nhìn thấy mọi người đang nghiêm túc chơi cờ trong phòng, cảm xúc không khỏi dâng lên, sau đó nghe được thanh âm của chị Ichikawa, liền hướng tới chỗ chị nhìn lại.

"Lần đầu tiên em tới nơi này sao?" Ichikawa đánh giá đứa nhỏ trước mắt, đối với cậu bé cũng không có bất luận ấn tượng gì.

"Vâng, em lần đầu tiên tới." Hikaru ngoan ngoãn mở miệng trả lời.

"Vậy em điền tên mình ở chỗ này." Ichikawa chỉ vào bảng đơn đặt trên chỗ lễ tân.

"Vâng." Hikaru ở bảng đơn điền thông tin của mình, cuối cùng ở vị trí kỳ lực viết xuống một dòng kỳ thủ chuyên nghiệp.

Kỳ thủ chuyên nghiệp? Ichikawa sửng sốt, không khỏi nhìn đứa nhỏ trước mặt vài lần, một kỳ thủ chuyên nghiệp trẻ tuổi như vậy, vì cái gì chính mình một chút ấn tượng cũng không có? Chẳng lẽ lại điền loạn? Aizz...... Thật là, lại là đứa nhỏ cố ý tạo phiền toái cho người khác. Ichikawa lại không thể chọc thủng, đành phải bất đắc dĩ bổ sung nói: "Em hãy viết rõ trình độ."

Trình độ? Chẳng lẽ muốn Bản nhân phường sao? Hikaru cũng không có trung nhị như vậy, nhiều đời trọng sinh đều trải qua một màn này, liền buông bút, nói: "Em có thể chơi thắng kỳ thủ chuyên nghiệp sơ đẳng, nhưng là em cũng không biết là bao nhiêu đẳng, vừa nhìn đến chỗ trống này yêu cầu điền, em cứ vậy điền thôi."

"A, nguyên lai là như vậy a......." Ichikawa được đến giải thích, đột nhiên biểu tình nhẹ nhàng hẳn, xem ra đối phương cũng không phải một đứa nhỏ cố ý quấy rối, vì thế tâm tình tốt hơn liền khen miệng: "Có thể thắng được kỳ thủ sơ đẳng thật đúng là giỏi nha."

"Cái kia......Lệ phí là bao nhiêu?" Hikaru đối mặt với chị Ichikawa tán thưởng có vẻ có chút ngượng ngùng.

"Trẻ em là 500 yên nga." Ichikawa ở thời điểm nói ra giá, bộ dáng có vẻ đặc biệt nghịch ngợm.

Hikaru từ túi móc ra 500 yên đưa cho chị Ichikawa, sau đó lại liếc mắt nhìn trong phòng một cái, lúc này, tầm mắt cậu ở chỗ ngồi quen thuộc dừng lại một chút, nhìn chỗ ngồi trống trơn, lại nhìn chung quanh, xác nhận mình không có nhìn đến người kia, liền lại mở miệng hỏi: "Ở chỗ ngồi này, có thể ngồi sao?"

"A...... đương nhiên."

Hikaru được đến câu khẳng định, liền chọn một vị trí gần chỗ Touya Akira ngồi xuống. Lúc cậu mới vừa cầm lấy hộp cờ trên bàn cờ, mở ra, cầm lấy quân đen mượt mà kia, liền nhìn đến một giọt nước mắt không thể nhìn thấy rơi xuống nó, làm ướt quân cờ.

Hikaru cảm xúc phức tạp, trước kia bản thân căn bản không hiểu được tâm trạng của Sai. Cũng không cảm thấy Sai cùng mình có gì khác biệt, thậm chí cảm thấy thời gian của Sai có rất nhiều. Vô pháp lý giải tâm trạng của anh sau khi chết liền không có chạm qua quân cờ, cũng vô pháp lý giải tâm tình vui sướng có thể chơi cờ dù không chạm vào quân cờ, chẳng sợ chỉ là thông qua Shusaku giúp anh đặt cờ.

Chính mình không chạm qua quân cờ bất quá cũng là mấy ngày trước, khi nhìn đến một đám người chơi cờ là có thể dễ dàng gợi lên cảm xúc của bản thân, mà Sai đã từ 140 năm trước không có chơi cờ.......

Thời gian thuộc về mình còn sẽ có rất nhiều...... Đúng không?

Hikaru yên lặng mà lâm vào tự hỏi.

"Cậu cũng thích chơi cờ vậy sao?"

Thanh âm thanh thúy gọi ý thức của Hikaru trở về, cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy thiếu niên mái tóc màu xanh lục, ôn nhuận, lễ phép, tuổi nhỏ đã có bóng dáng của "Quý công tử giới cờ vây" tương lai.

"Đúng vậy." Hikaru lên tiếng, sau đó cười nói: "Mình lần đầu tiên tới, vừa rồi còn đau đầu không quen người nào để đánh cờ, xem ra vận khí của mình hôm nay không tồi, có thể gặp được người xấp xỉ tuổi."

"Ha ha, phải không?" Touya Akira cười thực ôn hòa, cho người ta cảm giác rất là thoải mái, khí chất hồn nhiên, tương phản với khí chất của Hikaru đã nhiều lần trọng sinh, "Mình là Touya Akira, thật cao hứng có thể trở thành đối thủ hôm nay của cậu."

"Mình là Shindou Hikaru, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn." Hikaru nhìn đến Touya Akira đã ngồi xuống cũng cầm đi hộp cờ trắng.

"Cậu mạnh đến mức nào?" Touya Akira mở hộp cờ ra, thuận tiện hỏi.

"Mình không có làm kiểm tra chức nghiệp, cho nên cũng không rõ ràng lắm bản thân ở trình độ nào, nhưng...... mình chưa bao giờ thua." Hikaru châm chước nói lý do thoái thác.

"Cậu không biết, lại nói mình chưa bao giờ thua, ha ha ha! Như vậy mình sẽ chấp cậu 4, 5 quân đi!" Touya Akira không hề để ý lý do thoái thác của Hikaru.

"......" Hikaru mỗi lần đều cảm thấy vô lực khi nhìn Touya Akira đối với mình nói như vậy, có lẽ Touya không hề có ý xấu, nhưng làm những người khác nghe được, tổng cảm thấy không được thoải mái, "Không cần chấp cờ, liền đoán cờ đi?"

"Đoán cờ?" Sai nguyên bản còn đang rối rắm với nội dung nói chuyện giữa Hikaru cùng Touya Akira, anh giống như sờ soạng tới điều gì rồi, nhưng nghe đến Hikaru nói ra từ ngữ bản thân không quen thuộc, không khỏi nghi hoặc.

"Ân...... Bởi vì người đi quân đen sẽ có lợi thế hơn, cho nên trước khi đánh cờ, kỳ thủ yêu cầu thông qua hình thức đoán quân cờ trong tay đối phương là số lẻ hay số chẵn để quyết định một ván này ai cầm quân đen, mà bên cầm quân đen yêu cầu chấp bên đối thủ cầm quân trắng 5,5 mục, đó gọi là luật Komi." Hikaru ở trong đầu bổ sung tri thức cho Sai, "Nói cách khác, nếu cuối cùng số lượng quân trắng và quân đen trên bàn cờ tương đồng, như vậy quân trắng liền thắng 5,5 mục."

"Nga...... Chấp 5,5 mục a." Sai tự hỏi một chút, chậm rãi tiếp nhận chuyện này, nhưng...... "Nguyên lai Hikaru cũng sẽ chơi cờ vây." Hơn nữa....... Còn chưa bao giờ thua qua, đó là cảnh giới như thế nào? Chỉ mới suy nghĩ một chút, Sai hiện tại hận lập tức không thể lôi kéo Hikaru cùng nhau chơi cờ, xem cậu rốt cuộc mạnh đến mức nào!

"......Đúng vậy." Đối với Sai thất thần, Hikaru đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới ở trong đầu lên tiếng không được tự nhiên.

"5,5 mục áp lực vẫn là rất lớn, đặc biệt khi kỳ lực của đối thủ cùng anh ngang nhau." Hikaru một bên trong đầu cùng Sai nói chuyện với nhau, một bên hướng bàn cờ đặt 2 quân đen.

"2, 4, 6...... 13, a...... là số lẻ." Touya ngượng ngùng gãi mặt, thần sắc rất là xấu hổ.

"Mình cầm quân trắng." Hikaru đem hộp cờ của mình cùng Touya trao đổi, sau đó thi lễ nói: "Thỉnh chỉ giáo nhiều hơn."

"Thỉnh chỉ giáo nhiều hơn." Touya cũng thi lễ lại Hikaru.

Touya cầm quân đen, quân cơ rơi xuống, cả người đều nghiêm túc lên, không hề có miệng cười khi nói chuyện với chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com