Chương 6
"Những đứa trẻ này có thiên phú rất cao và lòng chấp nhất, nhiệt tình yêu thương với cờ vây, biểu tình nghiêm túc như vậy, bầu không khí chơi cờ như vậy, giống như thời đại của Shusaku vậy." Sai thông qua cửa kính trong suốt nhìn đến bọn nhỏ đánh cờ trong phòng, nhìn thấy người tới ta đi trên bàn cờ tranh đoạt vận số, "Cách đã nhiều năm như vậy, chỉ có điều này là không thay đổi."
"Khụ...... Kỳ thật cũng không sai biệt lắm, nhưng điều này cũng không phải là 'duy nhất'." Hikaru trong đầu trả lời Sai, trong thực tế lại theo Akari biểu hiện ra biểu tình kinh ngạc.
"Nga?" Ogata đẩy mắt kình, "Cậu chính là đứa nhỏ lần trước đã thắng Akira."
"Ách...... Anh chính là người lần trước... trong thang máy?" Tuy rằng vài đời đã quen thuộc người này đến không thể quen hơn, nhưng Hikaru hiện tại lại giả bộ như xa lạ, không hề áp lực.
"A, thật đúng là đứa nhỏ kỳ quái." Ogata thấy câu nói đối phương hoàn toàn không trọng điểm với đề tài của mình, nghĩ đến đây mới là phương thức độc nhất tự hỏi của đứa nhỏ, cũng không phải mọi đứa trẻ đều giống như Akira, có lẽ lần trước cậu ta chỉ may mắn thắng Akira? Hừ, mặc kệ như thế nào, hôm nãy khiến cho anh tới kiểm tra một chút, thực lực của đứa nhỏ này đi!
"Cùng tôi đánh một ván đi." Thời điểm Ogata nói lời này, nhìn chằm chằm vào Hikaru.
"Được, được! Hikaru, cùng hạ anh ta nào! Làm anh hung hăng thắng anh ta một phen!" Sai kiến thức qua thực lực của Akira một lần, đối với kỳ lực "Sư huynh Akira Touya" trong miệng Hikaru càng thêm tò mò, nhưng lại có tin tưởng tất thắng cường đại!
Tuy rằng lời Sai chính là sự thật, nhưng Hikaru nghe như vậy trong lòng ít nhiều đều có điểm đau lòng cho Ogata. Nếu cùng Sai chơi cờ mà nói, không chừng con đường cờ vây của Ogata sẽ bị quấy rầy......
Thảm bại trên tay học sinh tiểu học.
Hikaru yên lặng trong lòng cấp chính mình bổ sung một tư thế che mặt. Lấy tính cách cao ngạo của Ogata, đối với yêu thương nhiệt tình cờ vây mà nói, điều này thật sự sẽ là một đả kích làm cho anh mất tinh thần trong một đoạn thời gian dài.
"Làm sao vậy? Không dám ứng chiến?" Ogata nhìn Hikaru, rất lâu không thấy đối phương đáp lại, càng xác nhận suy đoán phía trước cảu mình.
"Hikaru! Làm chúng ta hung hăng tước khí thế của anh ta!" Bên trong hai mắt Sai xuất hiện tràn đầy chiến ý như sắp hóa thành ngọn lửa, anh hiện tại đối mặt với Ogata, không quên thúc giục Hikaru đồng ý khiêu chiến.
"Hôm nay em chỉ là mang bạn đến xem, thực nhanh phải về nhà, cũng không tính toán ở lâu bên ngoài." Hikaru chú ý đến Akari đang sầu lo, liền mở miệng nói, uyển chuyển từ chối yêu cầu của Ogata.
Ogata nhìn thoáng qua Akari, cũng không có đối với Hikaru cự tuyệt chính mình biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, "Như thế, liền chỉ có thể lại hẹn ngày khác."
Hikaru gật gật đầu, trong lòng lại không có tính toán trong thời gian này cùng Ogata đánh cờ, "Nếu như có cơ hội, Akari, chúng ta về thôi."
"Hikaru đáng ghét!!!!!!!" Sai liền kém một chút cùng Ogata chém giết, không nghĩ tới Hikaru thế nhưng lại cự tuyệt khiêu chiến của đối phương!
Ogata nghe vậy nhăn mày lại, đối phương đây là ý tứ không nghĩ cùng mình đánh cờ?
Akari không biết "quan hệ" giữa Ogata và Hikaru, nhưng giác quan của con gái nói cho cô bé, Hikaru đối với người đàn ông rất đẹp trai thoạt nhìn không tốt ở chung có tình cảm đặc biệt, nhưng mà đặc biệt ở nơi nào, cô bé lại không nghĩ ra được.
"Hikaru, người vừa rồi thoạt nhìn rất hung dữ, cậu quen biết à?" Akari đi lên tàu điện ngầm, mới cảm thấy tìm về ý nghĩ của mình, hậu tri bất giác dò hỏi Hikaru.
"Nga, có chút nghe thấy, cũng không quen biết." Hikaru để sát vào Akari, dùng bản thân đem cô bé cùng những người chen chúc bên ngoài tách ra, "Hôm nay chỉ là muốn chứng minh cho cậu xem, cờ vây cũng không phải trò giải trí chỉ người già mới thích, những đứa nhỏ so với chúng ta còn nhỏ tuổi hơn, đối với cờ vây nhiệt tình yêu thương một chút cũng không thua kém bất luận kỳ thủ chuyên nghiệp nào."
"Kỳ thủ chuyên nghiệp? Chơi cờ vây cũng là một nghề nghiệp?" Akari cảm giác hôm nay nhận thức của chính mình bị đánh vào có chút lớn, hơn nữa không biết khi nào, Hikaru trở nên hiểu biết như vậy? Giống như là, bọn họ đột nhiên liền không phải người chung một thế giới.
"Tự nhiên." Hikaru kiên nhẫn giải thích, "Cũng giống như các môn thể thao vận động vậy, cờ vây cũng là một loại nghề nghiệp."
"Nga." Akari nghĩ đến vận động viên của các bộ môn thể thao đều là một loại nghề nghiệp, lại nghĩ tới cờ vây, tự nhiên cũng không khó lý giải, "Loại nghề nghiệp này có thể đủ nuôi sống chính mình sao?"
"Nếu cậu chơi cờ tốt." Hikaru nhìn thoáng qua Sai, thấy anh còn một bộ dáng cao lãnh, không khỏi bất đắc dĩ. Từ lúc cự tuyệt Ogata khiêu chiến, Sai liền không muốn để ý đến chính mình, cùng Ogata đánh cờ liền làm anh chấp nhất đến vậy sao?
Chơi thật tốt? Như thế nào mới tính là chơi thật tốt?
Akari cảm giác chính mình càng ngày càng không hiểu được Hikaru.
"Hikaru, em tính toán đi lên con đường kỳ thủ chuyên nghiệp?" Sai nghe được thiếu niên trước mắt nói ra lời nói như vậy, không khỏi nhớ đến Shusaku, từ khi nào hình ảnh thoáng hiện ở trước mắt, khiến cho Sai quên mất hành động "đào binh" vừa rồi của Hikaru.
"Ân, có suy xét qua, bất quá lấy thành tích hiện tại của em, vẫn là muốn thi đậu trường đại học lại nói, nếu có biện pháp thoả mãn em một bên học tập một bên chơi cờ tự nhiên là tốt nhất." Kỳ thật Hikaru sớm đã có biện pháp như vậy, nhưng mà cậu lại đang do dự.
Thời điểm Hikaru trả lời, phảng phất có một tầng hào quang lóa mắt, lời nói của cậu không lớn, nhưng lại làm người khác cảm giác được thái độ của cậu. Hikaru thực sự xem xét qua tiền đồ của chính mình, cũng là thực sự thích cờ vây. Ý thức được chính mình bị mấy câu nói của một đứa nhỏ trấn trụ, Sai nhẹ nhàng dùng quạt xếp che lại môi, thẳng đến khi đoàn tàu đến trạm dừng, trên đường đưa Akari về nhà, anh đều không nói qua một câu nào.
"Hikaru, gần nhất cậu thay đổi thực sự quá lớn, nếu không phải hôm nay cậu mang mình đi nhìn giải đấu hôm nay, mình thật đúng sẽ nghi ngờ cậu là Hikaru từ vài chục năm sau xuyên đến thân thể hiện tại đấy." Akari tuy rằng đối với cờ vây sinh không ra được hứng thú mãnh liệt như Hikaru, nhưng một màn hôm nay vẫn là đánh sâu vào nhận thức của cô bé, đối với cờ vây cũng không bài xích như vừa mới bắt đầu, chính mình từ nhỏ có sở thích, phát triển phương hướng tốt biến hóa rất nhiều, nói không chừng cũng là chuyện tốt đi.
"Ngạch, khoa trương như vậy sao?" Hikaru kỳ thật trong lòng yên lặng mà bổ sung, không phải là vài chục năm sau xuyên tới, mà là từ mấy trăm năm xuyên tới, cậu đến giờ cũng đã quên bản thân sống đã bao nhiêu lâu rồi.
"Bất quá nhìn cậu vui vẻ thì tốt rồi." Akari cười cười, đối Hikaru phất tay tạm biệt.
"Akari là cô gái tốt." Sai nhìn đến thiếu nữ đóng lại cửa nhà, mới đối với Hikaru nói.
Nghe được Sai đánh giá Akari, Hikaru nhịn không được cười ra một tiếng, trong đầu đáp lại, "Đúng vậy, về sau Akari sẽ càng thêm ưu tú."
"Xem ra Hikaru thực thích cô gái này." Sai một bộ dạng vẻ mặt hâm mộ nhìn Hikaru, có người mình thích thực sự là một việc thật hạnh phúc.
Ý thức được Sai hiểu nhầm cái gì, Hikaru lộ ra biểu tình cười như không cười, lại cái gì cũng đều không nói, yên lặng mà hướng đến đến đường về nhà mình.
"Hôm nay như thế nào lại về nhà trễ như vậy, là có hoạt động câu lạc bộ sao?" Mitsuko nhìn thoáng qua Hikaru, lại nhìn về thời gian trên đồng hồ, không khỏi tò mò hỏi.
Hikaru nghe vậy, cũng không có chút nào giấu giếm, lập tức liền đem chân tướng sự tình đều cùng mẹ mình giải thích một lần.
Mitsuko biết được Hikaru là cùng Akari đi cùng một chỗ, liền cũng không lo lắng nhiều lắm. Akari là một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, Hikaru đi cùng với cô bé sẽ không có vấn đề gì cả.
Vì thế Mitsuko dưới tình huống không hiểu cờ vây một chút nào, xem nhẹ việc con trai khi nào thì thích chơi cờ vây. Cùng Hikaru ăn cơm chiều, sau đó Mitsuko nghe con trai mình nói chuyện sự tình phát sinh ở trường học, cảm thụ được Hikaru biến hóa. Cảm khái một câu, "Hikaru nhà mình trưởng thành rồi."
Hikaru bất đắc dĩ nhún vai một chút, cười cười. Kỳ thật cậu làm như vậy là có ý riêng của mình, nghĩ đến con đường sau này của bản thân, cùng mấy đời trước lựa chọn đều cho cha mẹ lưu lại tiếc nuối, chỉ có thể bây giờ bù lại khoảng thời gian đó, nhiều làm cha mẹ cảm nhận được kiêu ngạo khi nhìn thấy con trai tiến bộ.
Ban đêm ở nhà là thời gian có thể thả lỏng, thẳng đến khi Hikaru đã tắm rửa xong muốn nghỉ ngơi, Sai đều không giống như mọi ngày yêu cầu cậu cùng anh đánh cờ, Sai an tĩnh như vậy mới làm cho Hikaru cảm thấy kỳ quái, không khỏi tò mò hỏi: "Sai hôm nay anh đều trầm mặc như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thực hiển nhiên, Hikaru đã sớm đem chuyện cự tuyệt Ogata khiêu chiến quăng sau đầu.
Sai tức giận xoay về hướng khác, không muốn nhìn Hikaru.
Hikaru mê mang một hồi, cũng không nghĩ ra nguyên nhân là gì, không khỏi nhụt chí nói: "Anh không nói ra là chuyện gì, em liền đi ngủ?"
"Hikaru......" Sai nghe được Hikaru thái độ một chút cũng không thèm để ý, lại nghĩ đến cậu lúc tối cùng Mitsuko đối thoại, không khỏi cảm nhận được sự đối đãi khác biệt, rõ ràng mọi việc đều giống như đã từng ở bên cạnh Shusaku, nhưng không biết vì cái gì, từ lúc anh gặp gỡ được Hikaru liền trở nên bắt đầu so đo mọi việc.
"Chẳng lẽ em cứ muốn luôn trốn tránh như vậy sao?"
Hikaru bị hỏi trở nên mê mang, trốn tránh? Cậu trốn tránh cái gì?
"Nếu tiếp theo gặp được một kỳ thủ lợi hại hơn người gặp chiều nay yêu cầu cùng em đánh cờ, có phải em vẫn luôn sẽ cự tuyệt như vậy hay không?" Sai như là tìm được cách phát tiết, đúng, hết thảy tình cảm quái dị của anh biểu hiện ra đều bởi vì thiếu niên trước mắt sẽ từ chối người khác khiêu chiến, mà năm đó Shusaku sẽ không từ chối bất kỳ ai khiêu chiến, nguyên lai là như thế này, hết thảy cảm xúc của chính mình ngọn nguồn đều từ điều này mà ra.
Hikaru không khỏi dở khóc dở cười, đây là chuyện gì chứ? Cậu tự nhiên có nguyên nhân không muốn cùng Ogata chơi cờ, không phải về sau đều sẽ không, mà chỉ là hiện tại không thể mà thôi.
"Nguyên lai là chuyện này...... Vừa vặn ngày mai là ngày nghỉ, em mang anh đi tìm một có thể đánh cờ." Hikaru đè xuống tiếng cười, hạ quyết tâm muốn đem vài đời Sai không thể xuất hiện lại thấy ánh mặt trời.
"Nga?" Sai lập tức đã bị điều động cảm xúc, "Chơi cờ! Chơi cờ! Hikaru chúng ta lập tức liền đi thôi!"
"Hiện tại là nửa đêm......" Hikaru vốn định nói, ai sẽ tại nửa đêm cùng anh chơi cờ chứ, nhưng đảo mắt nghĩ lại, nếu là ở trên Internet, mặc kệ là thời gian nào cũng có người có thể đánh cờ, nhưng mà chính mình cũng không có khả năng nửa đêm chuồn ra ngoài đi tìm chỗ lên mạng, bất đắc dĩ nhún vai, "Anh liền kiên nhẫn chờ đến ngày mai đi, cũng không có bao nhiêu thời gian."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com