Chương 4
Lãng phí --- Từ Giai Oánh
Tiêu Chiến trở mình qua sờ sờ chỗ bên cạnh, chỗ bên cạnh lạnh lẽo, trong phòng khách đèn không mở, cửa sổ mở thấy một chiếc xe chạy ra, đèn xe thoáng vụt qua soi sáng cả căn phòng.Điện thoại mạnh trong quần áo, Vương Nhất Bác quỳ trước bàn trà gỗ đỏ cắn chặt răng.
"Con muốn đi?" Ông lão ngồi trên chiếc khế khắc rồng bằng gỗ đỏ vuốt ly trà, hỏi cậu nhưng không ngẩng đầu lên. Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ nghiêm túc gật đầu.
Ông từ từ uống cạn ly trà, sau đó ném mạnh ly trà vào đầu Vương Nhất Bác "Con nghĩ rằng chỗ của ta là nơi để làm việc bán thời gian sao?!" Máu chảy dọc từ thái dương xuống, kẹt ở khóe mắt, cậu siết chặt nắm đấm nhẫn nhịn, nhưng lại quật cường.
"Ta thấy con là người Trung Quốc, lại sống gian nan, thu nhận con, cho con công việc cho con tiền tiêu. Con là người thông minh, ta cũng thích người thông minh, mới để cho con ba chọn bốn từ chối công việc. Bây giờ con nói với ta muốn hỏi Vương đại thiếu, là ta làm gì sai nên con muốn đi sao?"
"Sư phụ" Vương Nhất Bác cúi thấp đầu "Nhất Bác không dám"
"Con không dám? Con có cái gì mà không dám! Kiếm đủ tiền rồi thì muốn chạy! Con có để ta đây vào trong mắt sao!"
"Thật sự vẫn muốn đi?"
"Dạ"
"Được, vậy theo luật cũ, chặt một tay, hoặc mù một mắt, tự con chọn"
Vương Nhất Bác nhìn con dao được đưa tới cho cậu, giọng run run khẩn cầu: "Sư phụ, người xem con chưa từng phạm lỗi gì, bỏ qua cho con đi" Dứt lời, cậu nhìn ông lão một lúc, cúi người xuống, dập đầu.
"Cũng bởi vì con chưa từng phạm lỗi, con ưu tú đến vậy, con dựa vào ta để đi, con cái gì cũng biết. Nu như con đến nơi khác, băng đảng này của ta còn có thể hoạt động sao?"
"Sư phụ con bảo đảm..."
"Chỗ của ta thứ không đáng tiền nhất chính là bảo đảm!"
"Sư phụ" hai huynh đệ bên cạnh Vương Nhất Bác cũng quỳ xuống"Sư phụ, anh dạy chúng con rất nhiều, anh ấy, cho dù anh ấy thật sự muốn đi, chúng con vẫn có thể gánh nổi...Sư phụ, ngài..."
"Nhìn đi! Nhìn các ngươi đi! Ta còn chưa chết! Đã có người bênh vực hắn!" Ông lão quát to, lại bị ho ra máu, vội vàng cầm khăn ho hồi lâu, nhuộm chiếc khăn không còn hình dạng.
"Nhất Bác à..." Ông dịu giọng xuống, như già đi mười tuổi: "Ta chỉ còn không đến một năm...Ta chỉ là muốn để lại chút tiền cho con gái mình. Con thông minh, đến bây giờ ta chưa từng thu nhận một đứa trẻ thông minh như thế, nhưng con không động vào ma túy, lại không buôn bán người...Dù con thông minh, giúp ta bảo vệ vài người xuất nhập, nhưng có thể kiếm cho ta bao nhiêu tiền?"
"..."
"Con ở lại thêm môt năm nữa được không? Con ở lại một năm...Chờ ta chết đi...Có ai còn có thể được con đúng không? Con ở lại đây một năm kiếm thêm chút tiền, sau đó con muốn đi đâu thì đi, được không..."
Mắt Vương Nhất Bác giật giật, hai đứa trẻ quỳ gối bên cạnh kéo hắn: "Anh, một năm nữa thôi, chớp mắt là qua, đến lúc đó anh muốn làm gì thì làm!" Đè nén giọng bổ sung thêm một câu: "Tụi em đều đồng ý với anh..."
Một lúc sau, cậu mở to hai mắt, gật đầu.
"Được" Ông lão thu lại bộ dạng yếu ớt, thẳng lưng, vẫy tay bảo người bên cạnh cho Vương Nhất Bác ly trà: "Vậy một năm cuối, giúp sư phụ kiếm thật nhiều tiền. Bên trái là ma túy, bên phải là người, con chọn một đi?"
...
Ra khỏi phòng rồi đi đến phố người Hoa, anh em ở đầu phố quơ tay chào cậu, Vương Nhất Bác mới nhận điện thoại đã rung rất lâu: "Tiêu Chiến..."
"Nhất Bác, em ở đâu..."
"Tiêu Chiến...Anh đợi em một năm nữa...Đợi em một năm nữa thôi, sau đó em sẽ đưa anh đến Paris có được không?"
Trong ngỏ nhỏ có một bóng người, mở điện thoại gửi tin nhắn không biết cho ai: "Sư phụ, tên là Tiêu Chiến"
Ông lão ho hai tiếng, nhìn chằm chằm vào hai ly trà rỗng trên bàn, xua xua tay phân phó người theo dõi
...
Vương Nhất Bác lái motor thật nhanh, lúc đạp thắng thật mạnh dừng trước cửa. Tiêu Chiến ôm gối ngồi trên bậc thang trước cửa, cậu cởi mũ ra, không dám bước tới.
Hai tay anh bắt đầu che mắt mình, sau đó lại chìm trong biển tình, chẳng còn sức để tranh luận với cậu tất cả các vết sẹo lớn nhỏ ở ngực, lưng và eo từ đâu có, tỉnh lại chỗ bên cạnh lại lạnh lẽo.
"Bây giờ em không về thì cả đời này em đừng có về nữa" Giọng nói của Tiêu Chiến qua mic theo dòng điện lưu rót vào tai, như đổ chút nước muối vào sữa đậu nành, cả người cậu như bị đông lại, tất cả đều nghẹn ở ngực.
Vương Nhất Bác đi đến quỳ một gối, tay ngừng giữa không trung, không biết phải làm hành động gì.
Tiêu Chiến từ từ ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng, vì khóc nên lông mi bị xoắn lại một chút, máu đỏ theo viền mắt bốn phía chảy vào trong con ngươi, nhìn chằm chằm vào vết thương vẫn còn chảy máu trên thái dương của cậu.
"Anh không muốn đi Paris, anh muốn em ở lại đây"
Vương Nhất Bác quên cả thở, tay run run giúp anh lau nước mắt. Nhưng một khi nước mắt đã chảy cứ như là dây châu bị đứt, không ngừng rơi xuống, cậu lau không hết liền hôn lên.
Cậu nâng mặt Tiêu Chiến, như đang hôn một món đồ sứ đắt giá.
Tất cả đều rơi vào ống kính phía xa.
"Nhưng em muốn dẫn anh đi...anh không nên chỉ ở trong căn phòng tám bước chân rưỡi này..."
"Nhưng anh không muốn đi, em nghe không hiểu sao Vương Nhất Bác..."
"Anh không muốn đi, anh không muốn. Anh không có cách một mình trải qua mùa đông..."
Nếu như biết sự xuất hiện của em, có thể khiến cho anh mất đi can đảm khiến đối mặt sự đời, anh sẽ hốt hoảng trong một khoảnh khắc, chỉ trong khoảnh khắc đó, anh hy vọng em không bảo giờ xuất hiện; khoảnh khắc đó qua đi dù cho vô cùng hối hận, anh vẫn không dám để em đi xa nửa bước, làm sao để bỏ đi từng chút ký ức ở cạnh em?
"Anh cuối cùng không phải tiết kiệm không mở máy sưởi nữa Tiêu Chiến, anh có thể mở tám tháng, ra ngoài cũng không cần tắt, cho dù nó có nổ tung cửa sổ cũng không quan trọng...anh sẽ không bị lạnh nữa..."
"Em hiểu không Vương Nhất Bác, anh nói anh không muốn đi"
Em vẫn chưa hiểu sao...Mỗi lần nghĩ đến chuyện em đi rồi sẽ không trở về, em không ở đây mỗi phút mỗi giây anh đều thấy lạnh thấu xương. Anh muốn cứ như thế này ở với em lãng phí hết quãng đời còn lại, vô nghĩa cũng không sao.
"Chỉ một năm nữa thôi, chớp mắt em sẽ về ngay mà..."
Vương Nhất Bác biết anh đã biết hết, giọng thả lỏng không thể lại dịu dàng dỗ.
"Có phải căn phòng tám bước rưỡi này khiến em ghét đến thế sao, vừa nghĩ đến tương lai chỉ có thể cùng anh vùi ở chỗ này cả đời thật sự khó chịu vậy ư? Đến nỗi em chỉ mong ra ngoài sao?"
Tiêu Chiến đã mất hết lý trí, chỉ trừng đôi mắt đỏ bừng, siết chặt tay áo Vương Nhất Bác, lớn tiếng nhấn mạnh từng chữ.
Vương Nhất Bác đau xót trong lòng, mở miệng muốn giải thích, nhưng khi nước mắt lăn dài lập tức nghĩ, anh ấy nghĩ vậy thực ra cũng tốt.
"Em coi anh là chó nhặt về sao?"
Sao em có thể không muốn ở cạnh anh...
"Ra vào đều phải được sự đồng ý của em sao?"
Chỉ cần là anh, quãng đời về sau, không còn cần những câu chuyện thăng trầm, chỉ muốn có cuộc sống bình thản.
"Em vất vả vì anh ba năm rồi, chưa đủ ư?"
Anh không nên bị nhốt ở đây, anh đáng giá toàn thế giới, lá rơi ở Paris, biển Caribbean, mặt trời lặn ở Thổ Nhĩ Kỳ, cực quang ở Na Uy, đều nên lọt vào mắt anh, hòa hợp với tay anh, thu vào tranh anh vẽ.
"Em chỉ giúp anh một cái hộ chiếu, lại muốn anh dùng một đời để trả sao?"
Lý do duy nhất em thích anh, vốn chẳng phải là vận mệnh sắp đặt, là sự lừa dối của anh. Là bản thân nhắm mắt lại, mặt dày ở bên em...
Làm thế nào mà vết thương nhỏ kia lại khiến cho anh ngã xuống hoàn toàn? Điều làm anh sẵn sàng rơi vào vòng tay của em, từ đầu đến cuối chỉ có em mà thôi...
Hãy để anh làm điều gì đó cho em, cho em một cái gì đó...
Cho em một cơ hội, hãy để em tạo nên một cái gì đó tốt hơn cho anh, yêu là lý do của em...
Cuối cùng trời dần hửng sáng, lại một ngày hai mươi hai tháng sau cứ thế mà trôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com