Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


Anh rất nhớ em -- Tô Đả Lục (Sodagreen)

Nhớ chai Vodka đã khử trùng vết thương của Vương Nhất Bác, lẻ loi trong tủ, chẳng ra gì mà rơi vào tầm mắt. Giống như là cuộc sống của Tiêu Chiến, bình thường, quy củ đi trên đường, chợt lòi ra một Vương Nhất Bác kỳ quặc, bất ngờ như thế.

Bỗng nhiên đến, như thể bị chai Vodka kia bắt sống lý trí, cho rằng đó chính là số mệnh an bài.

Mà lúc này, chén đĩa trong cái tủ đó, biến thành bỗng nhiên rồi.

Ngôi nhà vuông vức chứa đầy những chai rượu rỗng. Trong phòng mở máy sưởi thời gian dài, cửa sổ không được đóng chặt nhưng không có hơi thở sạch sẽ nguyện ý tràn vào.

Tiêu Chiến không có ở đây, anh đang ngồi trong phòng vẽ của vị giáo sư già trong chiếc áo len đen mà anh đã mặc không biết bao nhiêu ngày, giống như một nghệ thuật gia chán chường, cũng giống một tên ăn mày hôi thối.

Nhà hàng đối diện nhà đột nhiên đóng cửa.

May mắn thay, giáo sư già đã mời anh làm trợ giảng.

Anh có lúc đến, có lúc không, vẫn có không ít tiền lương được chuyển vào thẻ của anh, không biết là thương hại hay là đồng tình.

Đã từng có một ngày, anh say rượu nằm trên giường đột nhiên tỉnh lại, trong lòng chợt thấy trống rỗng một lúc, như người bị mất trí nhớ quên đi cảm xúc của ngày hôm qua. Ngồi phắc dậy vừa ôm đầu đau dữ dội, vừa luống cuống tay chân mặc quần áo và cầm hoa cụ, chạy thẳng đến phòng vẽ rón rén mở cửa lớp lúc ngồi vào góc bắt đầu chạy nhuận bút mới tỉnh lại.

Anh đã không còn là sinh viên đại học phải lo lắng về việc nhận học bổng mỗi ngày.

Bất kể tuổi tác, giống như một chiếc xe lửa đã mất phanh, vẫn đi về phía trước, anh không thể quay lại thời điểm đó, thời điểm mà anh không biết mặt trái của tốt đẹp là cái gì.

Một chiếc cọ sạch gọn dừng bút trên vải hồi lâu, nhỏ ra một vệt nước đọng xấu xí. Giáo sư già kiểm tra đến đây, bàn tay dày rộng rơi xuống vai, nói một câu chúc mừng khó hiểu.

Sau đó lại là một câu tiếc nuối khó hiểu.

I am sorry kid.

Kể từ đó, anh thường đến phòng vẽ, chỉ cần tối hôm trước rượu không đến mức lấy đi ý thức của anh suốt cả ngày, anh liền lê bước đến đây. Bên cạnh có thể có người, hoặc chẳng có ai, bên cửa sổ có thể có ánh sáng rực rỡ, hoặc tối đen. Tóc mái của anh đã dài quá lông mày, mảnh nhỏ hơi rối chọc vào mắt, khuôn mặt sáng sủa và sạch sẽ có râu xanh đen tua tủa, là dáng vẻ của một nghệ thuật gia.

Anh đã từng rất thích chồng các loại màu sắc lên nhau, tỉ mỉ mô tả lại hình ảnh xinh đẹp trong đầu, thích để cái sáng sủa đập vào mặt, để cái rực rỡ xé rách nhãn cầu, để mọi người nhìn thấy bức tranh của anh cũng không nhịn được nở nụ cười, nói một câu thật đẹp.

Giờ đây anh lại thích đen trắng xám, thích từng chút mô tả những cảm xúc đã được biểu đạt, tấm vải bố mỏng được lát bằng màu sắc có độ dày khác nhau, ngay cả những cảnh trong truyện cổ tích cũng nhạt màu, để lộ một bầu không khí mục nát trầm lặng, người thấy anh vẽ, chỉ há hốc mồm chẳng nói được lời nào.

Giống như London, ánh sáng mặt trời rất quý giá, một năm bốn mùa đều mưa gió, giống như những bức ảnh cũ đã bị oxy hóa, màu sắc ban đầu biến mất theo từng ngày.

Anh vẽ xong không bao giờ mang về, giáo sư già đóng gói chúng lại gửi đến nhà anh. Anh cầm chai rượu về nhà sẽ đá vào hộp chuyển phát nhanh vào cửa, ngồi trên sàn nhà ngậm điếu thuốc lá, xem qua từng cái một sau đó lại ném xuống đất.

Đều là cùng một hình bóng, lật qua lật lại cũng chẳng có gì đáng xem.

Bức chân dung màu xám của Vương Nhất Bác được vẽ trên một nền đầy màu sắc rực rỡ khác nhau, anh xử lý sáng tối rất tốt, nhảy sinh động trên giấy, một đôi mắt, một nụ cười, như là sắp xuyên qua mặt giấy đến với hiện thực.

Tiền lương trợ giảng không có cách nào hỗ trợ Vodka đổ vào họng anh như nước, anh tìm một công việc khác trong quán bar.

Thế nên anh phát hiện mình có một chất giọng tốt.

Cái bình thủy tinh để tiền bo đặt cách đó không xa, cho dù anh hát ca khúc có ngôn ngữ gì trên sân khấu, luôn có người hướng về phía anh với đuôi mắt đầy ẩn tình, miệng nói năng lỗ mãng ném các loại tiền mệnh giá khác nhau vào bên trong.

Anh cũng không keo kiệt nờ nụ cười tươi và đôi mắt quyến rũ, lười biếng chống trên ghế cao chân, hơi tỉnh táo đỡ micro tiếp nhận tiếng huýt sáo và những lời vui đùa không có chừng mực.

Bình thủy tinh luôn trống rỗng vào sáng sớm, tiền kiếm được từ quán bar đều tiêu hết vào quán bar.

Anh chưa bao giờ cảm thấy một năm lại dài thế, ơ, không đúng, anh nhớ nhầm, không chỉ một năm.

Từ ngày anh phát hiện cái T-shirt trắng đó, cũng đã một năm rồi.

22/6/2013

Tiêu Chiến vừa từ nhà hàng về, trở tay đóng cửa, tay tôi vẫn còn ướt nước từ bồn rửa chén nhà hàng, treo chìa khóa trước cửa lúc này mới phát hiện chén đĩa chất đống trong bồn rửa,

Vì vậy một đôi tay lại đưa vào trong nước.

Giống như một con nhộng không thành bướm, bên ngoài vẫn là chiếc túi tơ chật cứng yên lành, bên trong lại bọc một sinh mạng đã chết, thối rửa lại an tĩnh.

Nhà bên cạnh có người về, đóng cửa hơi mạnh tay, ầm một tiếng cửa nhà mình cũng run run. Tay Tiêu Chiến ngừng lại, vội vàng nhìn ra cửa.

Nó vẫn đóng chặt.

Anh hồi phục tinh thần, cúi đầu tiếp tục làm sạch vết dầu mỡ dính trên đĩa. Vòi đã đóng, nhưng vẫn có những giọt nước nhỏ tí tách trong bồn.

Vết bẩn bám chặt trên đĩa, nhưng anh đã không còn sức để chà xát, chỉ có thể chống đỡ trên cái bồn rửa xấu xí bả vai mới có thể ngừng run. Buồn đau cứ tới cuồn cuộn như thế, ngay cả đôi mắt đẹp cũng mất đi mỹ cảm, nước mắt trào ra khỏi ngực anh, dọc theo mũi và khuôn mặt rơi xuống, khiến các vết dầu loang trôi nổi rải rác trên mặt nước.

Sau đó ngay cả bồn rửa cũng không thể chịu nổi cảm xúc của anh.

Anh chỉ có thể từ từ ngồi xổm xuống ôm đầu gối.

Bên dưới bồn rửa chén gắn liền với hộc tủ, tay cầm dài của tủ đặt một miếng vải trắng, nó nhuộm màu ánh đèn đường ảm đạm trên con hẻm. Run tay trải nó ra, thực ra là một chiếc T-shirt trắng.

Vết máu đã được làm sạch, nhưng vẫn không sạch, giống như mép cánh khô héo của hoa, không có màu đỏ tươi, hiện lên màu vàng khô xấu xí, lan ra trên cổ áo và mép tay áo.

Vương Nhất Bác tay không bước đến, rồi lại tay không rời đi.

Kết quả là, chỉ còn lại chiếc áo trắng nhuốm máu này, giống như một món quà lưu niệm mua vội vàng, nó không đẹp nhưng nó có phần kỷ niệm đáng nhớ.

Mắt Tiêu Chiến tối sầm lại ngã xuống.

Áo trắng che đầu, anh cuộn mình lại thành một bán cầu. Xương lương nhô lên trên chiếc áo đen, khiến người khác không rõ là hóa thạch đã chết hay là bộ xương còn sống.

Màu đen thối rửa rốt cuộc hiện ra nhuộm dơ sợi tơ trắng mềm mại, người ta rốt cuộc cũng biết, đây là kén, đã chết hoàn toàn.

"Anh, hôm nay đã tròn một năm rồi haizzzz, vui chứ!"

"Ừm"

"Anh em mau nhanh lên đi! Đừng chậm trễ anh chúng ta!!!"

"Anh!!! Phía sau!!!"

"Anh!!!!!!!!!!!!!"

"Anh...anh, anh đừng nhắm mắt, anh nhìn em, đừng nhắm mắt...."

"Cứu thương!!! Gọi điện kêu xe cứu thương!!!"

"Kệ mẹ hàng đi!!! Mau gọi cứu thương có nghe không!!!"

"Anh, anh, anh đừng nhắm mắt, van anh đấy, anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com