Chương 2
Thật ra mà nói, Giang Trừng hắn không chút nào muốn quản Lam Vong Cơ.
Hắn từ thời điểm tới Cô Tô cầu học đã không vừa mắt gia hỏa này, tên này đôi mắt lạnh lẽo, gương mặt đơ, tính tình lại cay nghiệt, bắt cóc huynh đệ của hắn, bản thân là đoạn tụ thì thôi đi, lại còn mang Ngụy Vô Tiện cũng biến thành đoạn tụ. Đối với Giang Trừng, Lam Vong Cơ thằng này cùng Ngụy Vô Tiện giống hệt nhau, đều là loại tai họa ngàn năm.
Thế nhưng Giang Trừng cũng biết lúc này hắn không thể mặc kệ y, dù gì thì cái mạng này cũng là do người ta cứu, nếu không có Lam Vong Cơ, hắn hiện tại đã sớm chôn thân trong bụng Huyền Vũ kia. Giang Trừng đành phải thành thành thật thật đem ngoại y xé thành từng mảnh vải nhỏ, cẩn thận băng bó cho người này, tránh cho miệng vết thương của y lại nặng thêm. Hắn cũng không dám động vào mạt ngạch của Lam Vong Cơ, khi ấy vừa mới ngồi lên vị trí gia chủ, hắn bắt đầu tìm hiểu rõ các gia tộc khác mới biết được sự tích đằng sau mạt ngạch của Lam gia. Cho nên hiện tại hắn không muốn Lam Vong Cơ tỉnh lại liền phát hiện mạt ngạch không thấy đâu, lại bày ra dáng vẻ đại cô nương mất trinh giống như năm xưa khi bị Ngụy Vô Tiện giật xuống mạt ngạch, nếu hiện tại y lại bày ra biểu tình đó, hắn nhất định sẽ đập chết y...
Lam Vong Cơ lúc này nghiêm trọng nhất là vết thủng ở chân, vừa nãy lại cấp tốc chạy khiến cho vết thương toác ra rất rộng, máu chảy không ngừng, Giang Trừng băng bó tới đâu máu lại thấm đẫm lớp vải tới đó, đến cuối cùng gần như sắp dùng hết vải thì máu mới tạm ngừng lại.
Thật vất vả mới có thể đem vết thương dữ tợn kia băng bó kỹ, Giang Trừng lúc này mới đen mặt ngồi xuống gần chỗ Lam Vong Cơ đang nằm.
Hừ... thật không nghĩ tới mình thế mà lại thành người thay thế Ngụy Vô Tiện ở lại trong Huyền Vũ Động cùng với Lam Vong Cơ...
Ánh lửa lập lòe phản chiếu lên gương mặt ảm đạm của Giang Trừng.
Giang Trừng cẩn thận nhớ lại những giây phút cuối cùng tại kiếp trước kia.
Hắn nhớ rõ trước lúc ý thức của hắn trở nên mơ hồ, Tử Điện chợt phát ra ánh sáng chói mắt.
Tử Điện là tiên khí, có thể cảm giác được tình huống của chủ nhân. Giang Trừng kiếp trước chưa từng để Tử Điện nhận chủ nhân khác, vì thế nên khi đó Tử Điện cảm giác được...
Trong đầu hắn chợt hiện lên mấy dòng chữ tối nghĩa viết trên cuốn sách cũ kỹ ố vàng từng đọc.
"Tử điện, vì là thượng cổ tiên khí... nếu như tới lúc chủ nhân chết vẫn không nhận chủ mới, thì sẽ dẫn Thiên Lôi đánh xuống..."
Cho nên, lúc ấy khi ý thức của hắn vừa tiến vào thời khắc hấp hối, Tử Điện... dẫn Thiên Lôi đánh xuống sao? Mà trời xui đất khiến thế nào lại dẫn linh hồn hắn trở về chính thân thể hắn năm mười bảy tuổi?
Tạm thời cũng không có câu trả lời nào cho vấn đề này.
Nếu hắn đã biết vì sao mình xuyên tới đây, thì cũng nên cẩn thận suy nghĩ ngày sau nên ứng phó thế nào.
Giang Trừng quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy, tên kia cho tới giờ vẫn là một bộ dáng như sắp chết.
Ngụy Vô Tiện lúc ấy là bởi vì Lam Vong Cơ, mới hợp lực tàn sát Huyền Vũ, danh tiếng vang dội chọc giận Ôn gia khiến Giang gia gặp họa. Thế nhưng lúc nãy Lam Vong Cơ quay lại cứu hắn, cho nên hắn không thể vứt bỏ Lam Vong Cơ một mình chạy trốn. Cơ mà, Lam Vong Cơ kiếp trước cùng Ngụy Vô Tiện chém giết Huyền Vũ, vì sao tình huống hiện tại không giống như vậy? Hắn bây giờ phải làm gì để không lặp lại sai lầm của kiếp trước, lại có thể cứu tên mặt đơ mặc đồ tang này ra ngoài đây?...
Ngẫm nghĩ một hồi, Lam Vong Cơ liền tỉnh.
"Ngươi tại sao phải quay lại?"
Nghe xong câu hỏi này, Lam Trạm ánh mắt lấp lóe, ngập ngừng một chút mới nói: "Bọn ta tại thời điểm chuẩn bị chạy ra ngoài... nghe được yêu thú kia đột nhiên phát cuồng, chờ mãi mà ngươi vẫn chưa chạy tới... Ngụy Anh liền muốn quay trở lại tìm ngươi, thế nhưng hắn lúc đó đã ở bên ngoài, không thể nửa đường trở lại, ta liền trở lại."
Cái này chắc hẳn là thời điểm hắn vì muốn giữ chân yêu thú, kéo dài thời gian mà chọc mù một mắt của nó.
Thế nhưng, hóa ra là liên quan đến Ngụy Vô Tiện... chẳng trách hiếm khi thấy Lam Vong Cơ một lần nói nhiều lời như vậy.
Hừ, đoạn tụ chết tiệt.
Giang Trừng liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ, cười nhạo nói: "Vậy nhưng đa tạ Lam nhị công tử ngươi trượng nghĩa ra tay cứu Giang Vãn Ngâm ta một mạng."
Lam Vong Cơ nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm chân mình lúc này đã bị bó thành củ cải, nửa ngày sau mới nói: "... Đa tạ."
"Không cần, dù gì thì cũng vì ta nên vết thương của ngươi mới nặng thêm." Giang Trừng ngẩn ra một lúc mới hiểu được Lam Vong Cơ là cảm ơn hắn đã băng bó, có chút lơ đễnh khoát khoát tay.
Trong lửa thỉnh thoảng vang lên tiếng lách tách, hai người lại một lần nữa rơi vào trầm mặc thật lâu.
Giang Trừng không phải là người có thể ngồi im lặng suy nghĩ, đến cùng là hắn mở miệng trước, đánh vỡ cục diện bế tắc.
"Lam Vong Cơ, ngươi thấy yêu thú kia thế nào?"
Lam Vong Cơ nghiêng đầu dò xét hắn một chút, chậm rãi nói: "Huyền Vũ."
Cần ngươi nói thì lão tử mới biết tên nó sao? Giang Trừng chửi thầm trong lòng.
Bất quá, nếu là ai trong lúc này cũng đều sẽ dùng chiến thuật, hắn không thể ỷ lại mình biết nhiều mà im lặng không nói, lại thêm tên Lam Vong Cơ kia vốn trầm mặc ít lời, nếu cả hai cùng không nói gì thì không phải liền trở thành hai khúc gỗ sao?
Giang Trừng sờ sờ vũ tiễn trong tay một hồi, sau đó dùng giọng điệu thăm dò nói: "... con quái vật này hóa yêu nửa đường thất bại, biến thành quái thai, là một con Huyền Vũ thần thú dị dạng?"
Lam Vong Cơ gật đầu nói: "Ta đọc sách cổ có ghi chép qua, bốn trăm năm trước, tại Kỳ Sơn từng xuất hiện một con Huyền Vũ giả làm loạn. Hình thể khổng lồ, thích ăn thịt người sống, có tu sĩ gọi nó là Đồ Lục Huyền Vũ (Huyền Vũ tàn sát)."
Giang Trừng phất tay nói: "Ôn Triều này cũng thật là, mang chúng ta đi săn Đồ Lục Huyền Vũ hơn bốn trăm tuổi, quả nhiên là xem trọng chúng ta. Yêu thú này vì sao trước kia chưa bị ai giết?"
Lam Vong Cơ nói: "Có. Từng có một nhóm tu sĩ chuẩn bị giết nó, thế nhưng năm đó vào đông, vừa lúc rơi xuống trận tuyết lớn, giá lạnh dị thường, Đồ Lục Huyền Vũ kia liền biến mất, từ đó tới giờ chưa từng xuất hiện."
Rải rác nói vài câu, hai người lại trầm mặc xuống.
Không thể cứng rắn giết yêu thú này, vậy cũng chỉ có thể chờ cứu viện... kiếp trước hắn một hơi không ngừng chạy qua chạy lại giữa hai nơi, chạy bảy ngày liền. Lúc này linh lực của Ngụy Anh so với hắn mạnh hơn nhiều, vì thế có lẽ sẽ mất ít thời gian hơn hắn. Tuy hắn cùng Lam Vong Cơ cũng không kịp tích cốc, ba bốn ngày sau linh lực sẽ cạn xuống, thế nhưng chống cự qua bảy ngày chắc cũng không sao...
(Tích cốc: chắc là dự trữ thức ăn? Trong các đồng nhân hay nói vụ tích cốc này, mấy ngày không cần ăn. Này làm tui lại nhớ tới 2 con bò =)) Nuốt cỏ xong lúc sau lôi ra nhai lại.)
Hạ quyết tâm về sau, Giang Trừng nhắm mắt lại, dựa vào vách đá bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đang lúc chìm vào giấc ngủ, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng nghẹn ngào.
Từ nhiều năm về trước, Giang Trừng đã hình thành thói quen ngủ không sâu, cho nên khi vừa nghe thấy âm thanh này hắn liền mở mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Lam Vong Cơ đang khóc.
Mái tóc đen rất dài rủ xuống che đi thần sắc của y, thậm chí bóng lưng vẫn thẳng tắp, nhìn qua không khác lúc bình thường, thế nhưng âm thanh nghẹn ngào khóc không thành tiếng kia nói rõ, cảm xúc của y đã gần như sụp đổ.
Giang Trừng đối với cảm xúc này vô cùng quen thuộc.
Hắn từng tại vô số đêm dài, sau khi Liên Hoa Ổ bị diệt, sau khi tỷ tỷ mất đi,... sau khi Ngụy Vô Tiện chết, đã khóc như vậy. Hắn chỉ có thể chờ tới khi màn đêm yên tĩnh buông xuống, mới có thể khóc, nước mắt rơi đầy mặt, nhỏ xuống vạt áo, giải phóng tất cả những cảm xúc yếu mềm mà ban ngày hắn phải nỗ lực che giấu trước mặt người ngoài.
Hắn từng ngỡ trái tim mình đã hóa đá, thế nhưng rút cuộc con người cũng không phải cây cỏ.
Tính ra hắn cùng Lam Vong Cơ, đều giống nhau, mười bảy tuổi nhà tan cửa nát.
Dù sao cũng mới chỉ là hài tử choai choai, vậy mà ông trời lại tàn khốc giáng một đòn như thế xuống vận mệnh của bọn hắn, nơi ở từ nhỏ cho tới lớn bị đốt sạch sẽ, một người phụ mẫu đều mất, còn người kia mất đi phụ thân, huynh trưởng mất tích. Những vui vẻ hạnh phúc khi xưa đều tan vỡ, cuối cùng chỉ còn ký ức kia đọng lại, mong manh như bong bóng, hòa quyện với mùi khét phế tích của hiện thực.
Thiếu niên sao mà vô tội, vận mệnh sao mà tàn nhẫn.
Hắn yên lặng nhìn Lam Vong Cơ, nhìn thiếu niên bạch y kia khóc rất khẽ, nhìn bóng lưng nghẹn ngào giống hệt hắn trong vô số đêm dài kia.
Hắn biết rõ, hắn không thể, cũng không nên, đi quấy rầy Lam Vong Cơ lúc này.
Bởi vì hắn hiểu rõ, những đêm dài khóc một mình kia, hắn tuyệt đối không muốn bộ dáng của mình bị người khác nhìn thấy.
Một người lúc bình thường không dễ yếu đuối, một khi đã trở nên yếu đuối, tuyệt đối không thể bị người khác phát hiện, tuyệt đối phải giữ lại tự tôn.
Đó là bí mật tuyệt đối không thể nói cho người ngoài biết.
TBC
----------
Lời tác giả:
Kỳ thật ta cảm thấy nhìn từ góc độ này Lam nhị cùng Trừng muội rất giống nhau, bọn hắn trong mắt người ngoài đều rất cường, đều không dễ yếu mềm, một một khi rơi lệ nhất định là vì đau tới không chịu nổi.
Lúc này Vân Thâm Bất Tri Xử nhà Lam nhị ca ca nhà bị đốt, sau đó không lâu Liên Hoa Ổ cũng sẽ bị đồ, hai thiếu niên mới lớn liền nhận lấy mọi đau thương.
----------
Quên không nói, trong đồng nhân này, tác giả giả định Vân Mộng Song Kiệt không tan vỡ tới mức như trong nguyên tác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com