Chương 3
"Ngươi nói gì cũng đều vô dụng, ta không đi." Giang Trừng cất kỹ sách, đứng dậy sửa sang lại vạt áo. "Ăn xong uống xong thì nhanh đi tắm rửa, bẩn muốn chết."
"Đợi đã! Giang Trừng!" Ngụy Vô Tiện hệt như nàng dâu nhỏ bị phu quân bỏ rơi, ôm lấy cánh cửa rú lên thảm thiết, trêu đến nhóm môn sinh đi ngang qua đều nhao nhao ghé mắt vào hóng chuyện. "Ta đi rồi ngươi chỉ có Phi Phi Hoa Nhài Tiểu Ái chơi cùng! Ngươi không tịch mịch sao!! Bọn chúng cho dù tốt thật, nhưng cũng có tốt được như ta không!!!"
Giang Trừng bước chân cứng đờ.
Ngụy Vô Tiện, ta thao cả nhà ngươi!
...
Nhìn cánh cổng bằng đá cẩm thạch của Lam gia, Giang Trừng cảm giác trong cổ họng có một cục nghẹn nuốt sao cũng không trôi còn khiến cho hắn tức đến sượng cả mặt, thật muốn giết người.
Không, phải nói là muốn mổ heo. Ngụy Vô Tiện tên kia căn bản không phải người, hắn là một con heo, một con heo to tướng!
Giang Trừng bình thường gặp chuồng chó đều phải đi đường vòng, chỉ nói Ngụy Anh thích chó, hắn đi theo xem là được, không muốn tham gia náo nhiệt lăn lộn cùng chó với Ngụy Anh. Nhiều năm thoái thác như vậy cũng không để ai biết hắn sợ chó, chỉ coi như hắn đối với chó không có hứng thú. Hiện tại nếu thật để hắn ở nhà một mình, a tỷ thời điểm cho chó ăn rất có khả năng sẽ gọi hắn đi cùng để hắn cùng chó bồi dưỡng tình cảm. Hắn đời này làm sao còn dám cùng chó bồi dưỡng tình cảm.
... Ngụy Vô Tiện vẫn nên đi chết đi!
Giang Trừng lại bắt đầu mài răng, bên cạnh Giang Phong Miên thấy vậy liền lo lắng lại gần: "A Trừng, thế nào, thân thể không thoải mái? Không có việc gì, chúng ta bây giờ về nhà cũng được."
Ngụy Anh ở bên cạnh đầy mặt sầu khổ: "Giang thúc thúc, con..."
"Ngươi phải nghe học cho thật tốt." Giang Phong Miên đầy mặt ôn hòa. "Lam gia chính là lễ giáo vọng tộc, các đại thế gia đến Lam gia nghe học đã là lệ cũ trăm năm, đệ tử nội môn Giang gia ta vậy mà lại không đến Lam thị nghe học, việc này lộ ra khó tránh khỏi bị người ngoài nói lời khó nghe."
Mặt Ngụy Anh lập tức càng sầu khổ hơn.
"A Trừng?" Giang Phong Miên lại vỗ nhẹ lên lưng Giang Trừng.
"... Con không sao, cha." Giang Trừng ngẩng đầu đối với phụ thân cười cười. "Đều đã tới rồi, nhi tử cũng đối với tàng thư các của Lam thị cảm thấy hứng thú."
Từ sau khi Giang Trừng bị thất lạc mấy năm, từ trên xuống dưới Giang gia đều cẩn cẩn thận thận chăm sóc hắn, chỉ sợ lại xảy ra sự việc như năm xưa. Ngụy Vô Tiện bình thường hay trèo tường trốn ra ngoài cũng cơ hồ không dám mang theo Giang Trừng, hay như ra ngoài chơi hoặc đi xem hội chùa hội đèn lồng gì đó cũng sẽ có Giang Phong Miên Ngu phu nhân hoặc ít nhất là một trong hai người họ đi cùng, đều một mực nắm tay Giang Trừng. Giang Trừng cảm thấy việc này rất không cần thiết, chưa nói tới hắn đã lớn như vậy, coi như thật sự chỉ mới có mười mấy tuổi, ra ngay trước cửa nhà mình chơi cũng sẽ không thể bị lạc mất. Nhưng tâm tư muốn bảo vệ của phụ mẫu hắn tự nhiên cũng rất hưởng thụ, tuy rằng là mười phần uất ức.
Từ đó đến giờ, cha mẹ a tỷ và Ngụy Anh đối với hắn lo lắng vẫn hoàn toàn không bởi vì tuổi tác trưởng thành mà biến mất, lần này đến Lam thị nghe học cũng là Giang Phong Miên mang theo môn sinh tự mình hộ tống. Những ngày qua con cháu các gia tộc khác tới Lam thị nghe học đều lần lượt đến, lúc đi ngang qua nhìn thấy Giang Phong Miên mặc phục sức của Tông chủ đều có phần ngạc nhiên, không nén được nhìn trên dưới Giang Trừng dò xét một phen.
Loại cảm giác này tựa như là đi tới trường vào trong lớp học rồi người lớn trong nhà vẫn còn muốn theo giúp ngươi bày biện nghiên mực. Tuyệt đối sẽ bị đồng môn chế giễu.
Giang Trừng trong lòng có chút dở khóc dở cười, nhưng hắn đã trưởng thành, đương nhiên sẽ không cùng phụ thân giận dỗi, để phụ mẫu cùng tỷ tỷ an tâm vẫn quan trọng hơn. Mắt thấy đã đến trước sơn môn, cũng trông thấy nhóm đệ tử Lam thị đang đứng tiếp đón, Giang Trừng đối với phụ thân thi lễ: "Cha, đưa đến nơi này là được rồi, phía trước liền tiến vào Lam gia, sẽ không có việc gì."
Giang Phong Miên lo lắng: "A Trừng, Lam gia nghiêm cẩn nghiên cứu học vấn, trọng nhất lễ nghi, cha cũng không thể cầu tiên sinh đối với ngươi chú ý một chút... Ngươi tại Lam gia ngàn lần vạn lần phải cẩn thận, đừng chọc vào chuyện gì, Lam gia hình phạt rất nặng, nếu là bị thương..."
Giang Trừng buồn cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe Giang Phong Miên dông dài nói xong, chỉ ôn nhu đáp lời: "Nhi tử biết, nhất định sẽ không chọc vào sự tình có thể khiến tiên sinh trách phạt... Vâng, đúng đúng, nhi tử biết... Vâng vâng vâng, sẽ không... Kỳ thực con cũng rất thích ăn đậu hũ, không thể ăn mặn liền ăn thêm chút điểm tâm là được... Vâng, được ạ, có việc nhất định sẽ viết thư gửi cha."
Ngụy Anh ở bên cạnh, nghe mà sâu sắc cảm thấy hắn sống đã không còn cái gì luyến tiếc nữa.
Những năm nay hắn cùng tiểu sư đệ của hắn cùng ăn cùng ở sớm đã hiểu rõ. Sư đệ nhà hắn nhìn bên ngoài thì ôn hòa lễ độ dễ đối phó, tựa như thanh lãnh liên hương động lòng người, kỳ thực chính là một đóa hoa hồng có gai. Hắn chỉ ôn hòa đối với người nhà, ra bên ngoài không chỉnh người ta khóc đến chết đi sống lại đã rất không tệ rồi, còn lo lắng hắn bị bắt nạt?
Cũng chỉ có ba vị trưởng bối bị sắc đẹp của nhi tử cùng đệ đệ mình mê hoặc đến thất điên bát đảo mới không phát giác ra được thôi.
Bất quá, mặc dù đã hiểu rõ bản tính của Giang Trừng, nhưng vẫn có một điều mà Ngụy Anh tuyệt đối sẽ không bao giờ thay đổi.
Bất cứ lúc nào cũng phải bảo vệ cho hắn chu toàn.
Hắn đối với Giang thúc thúc hứa hẹn, đối với Ngu phu nhân hứa hẹn, đối với sư tỷ hứa hẹn —
Cũng là đối với chính mình hứa hẹn.
Ngụy Anh nhìn sư đệ bên cạnh, hắn đang cùng phụ thân nói chuyện, thần sắc nghiêm túc, bờ môi giương ra chút độ cong nho nhỏ, ánh mắt ôn nhu, ngẫu nhiên sẽ vì bất đắc dĩ mà nhẹ nhàng nhăn nhăn cái mũi một cái. Gương mặt này của hắn, vô luận là chỗ nào hay làm ra biểu tình gì cũng đều đẹp cực kỳ.
Cũng khiến cho Ngụy Anh thích cực kỳ.
...
Cuối cùng Giang Phong Miên vẫn là theo bọn hắn tiến vào Lam gia, còn cùng Thanh Hành Quân và Lam Khải Nhân đánh tiếng chào hỏi.
Đối với vị này quen biết đã lâu hôm nay nói chuyện cứ hàm hàm hồ hồ, dù không dám nói ra cũng vẫn nghĩ muốn cố gắng biểu đạt ra đến chút ý tứ gì đó, Lam gia tuy trọng lễ giáo tuân theo gia pháp, nhưng một phương tiên thủ đâu có ngốc. Thanh Hành Quân cùng Lam Khải Nhân đều nghe ra được Giang Phong Miên đây là muốn bọn họ để ý chiếu cố tới Giang Trừng nhiều hơn mấy phần, nhưng vì biết Lam gia trọng lễ nên mới không thể nói rõ một lời.
Việc này bọn họ tất nhiên không thể đáp ứng, cũng lấy bốn lạng đẩy nghìn cân khách khí đáp lại. Sau khi Giang Phong Miên trở về, Thanh Hành Quân nhìn thấy trên mặt bào đệ lộ ra chút bất mãn, cũng nhẹ nhàng cười cười.
Sự tình của Giang gia tiểu nhi tử, đối với các thế gia khác cũng không phải bí mật gì. Giang tiểu công tử sau khi thất lạc trở về chính là được Giang Tông chủ cùng phu nhân dùng yêu thương cùng sủng ái nuôi lớn, nghe nói tài năng võ học và sáng tạo đều tầm thường, tướng mạo cũng không tính quá nổi bật, trong bảng xếp hạng các thế gia công tử đứng thứ năm. Chỉ là bảng xếp hàng này làm ra cho vui, không ai sẽ thực sự coi trọng. Con trai ruột tuổi tác xấp xỉ, nhưng Giang gia lại cố ý đem vị trí Tông chủ truyền cho một đại đệ tử khác họ, đối với các gia tộc khác cũng không phải chưa từng lấy việc này ra làm chuyện cười để mà bàn tán. Lam gia không thích nói sau lưng người khác, nhưng trong đáy lòng không thích vẫn là khó tránh khỏi. Lam Khải Nhân đảm nhận việc dạy học, không nhìn nổi nhất chính là kiểu công tử ca được chiều chuộng nâng niu như thế này, nếu không phải Giang gia cùng Lam gia tương giao khẩn yếu, hắn liền muốn đem đứa học sinh này trả về Vân Mộng.
"Đối với tiểu hài tử Giang gia, tự nhiên không cần thiên vị." Thanh Hành Quân nói. "Chỉ cần đừng nghiêm khắc quá mức là được."
Lam Khải Nhân hừ nhẹ một tiếng, cũng không nói sẽ không làm theo.
Phòng của đệ tử là hai người một gian, Giang Trừng tự nhiên cùng với Ngụy Anh chung một phòng. Ngụy Anh đem đồ đạc quăng bừa xong liền muốn nhào tới lăn lên giường, bị Giang Trừng sống chết xách dậy, một cước đá văng ra bắt đi thu dọn.
Ngụy Anh an vị ngồi bên cạnh, nâng má thưởng thức vòng eo tinh tế của sư đệ hắn lộ ra lúc sắp xếp đồ đạc, một chút tự giác giúp đỡ người ta cũng không có: "Ai, thật là nhàm chán mà, vài ngày nữa mới bắt đầu chính thức nghe học. Giang Trừng, hay chúng ta ra ngoài uống rượu đi? Cô Tô Thiên Tử Tiếu ta đã sớm nghĩ muốn nếm thử!"
Giang Trừng từng trải qua một lần, nay nghe hắn nói lại có chút đau đầu. Hắn vốn định ngăn cản, nhưng nghĩ tới lần này tựa hồ là lần đầu tiên Ngụy Anh cùng Lam Vong Cơ gặp mặt, không biết mình ngăn cản liệu có tính là làm xấu mất nhân duyên của người ta hay không. Suy nghĩ một chút rồi nói: "Thiên Tử Tiếu là thứ rượu mạnh, ngươi uống xong kiểu gì cũng mang một thân mùi rượu trở về, bị bắt sẽ không tốt. Ngày mai làm lễ bái sư xong sẽ có nửa ngày nhàn hạ, ngược lại có thể xuống núi mua rượu. Ngươi sau này là bộ mặt của Giang gia, làm việc... vẫn là nên chú ý thể diện. Dù vậy, nếu ngươi thực sự muốn uống thì ta cũng theo ngươi."
Ngụy Anh nhíu mày, chuyện này là hai người bọn hắn lần đầu tiên đề cập tới: "Ta biết những nhàn thoại kia ngươi khẳng định đều đã nghe được, nhưng ngươi không nên tin. Ngươi mới là con trai ruột của Giang thúc thúc, Giang gia Thiếu tông chủ tự nhiên là ngươi, cũng chỉ có thể là ngươi."
Giang Trừng có chút ngoài ý muốn, hắn còn tưởng rằng cha mẹ đã cùng Ngụy Anh nói qua: "Giang gia không quá chú trọng về vấn đề huyết thống giống các thế gia khác, huống chi ngươi cũng coi như một nửa người Giang gia, là ta hay ngươi thì có gì khác nhau?"
Lời này Ngụy Anh thích nghe, hắn thỏa mãn gật nhẹ đầu, nhưng vẫn kịp phản ứng lại: "Không đúng, mặc dù hai ta là nhất tâm đồng thể, nhưng vị trí Thiếu tông chủ này vẫn không thể thương lượng. Về sau ngươi làm Tông chủ, ta làm thuộc hạ của ngươi. Không phải nói Cô Tô có song bích sao? Kia chúng ta chính là Vân Mộng song kiệt, cho dù là song bích cũng đều phải bị chúng ta ép xuống dưới!"
Ngón tay Giang Trừng run lên bần bật.
Rất nhiều chuyện hắn đều có thể không thèm để ý, hắn cũng xác thực không nghĩ để ý. Nhưng khi hắn cho rằng bản thân đã buông xuống hết thảy... hắn lại phát hiện, có những đau nhức thực sự quá sâu quá khổ, hắn vẫn là không cách nào có thể buông xuống được.
Câu "Vân Mộng song kiệt" kia vĩnh viễn là cơn ác mộng của hắn, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, đau nhức không thể dừng, chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào thôi là sẽ lập tức đau đớn như khoét tim cạo xương.
"Giang Trừng, ngươi sao vậy?" Ngụy Anh không biết mình nói sai cái gì, nhìn Giang Trừng sắc mặt trắng bệch liền có chút hoảng, vội vàng chạy tới nắm chặt tay hắn. "Ngươi không thoải mái sao? Nhanh ngồi xuống, còn lại cứ để ta thu dọn nốt."
Giang Trừng rút tay về: "Không có gì. Hôm nay rảnh rỗi, làm xong sớm một chút rồi nghỉ ngơi thôi."
...
Sắc trời đã gần muộn, Giang Trừng cùng Ngụy Anh tới nhà ăn, lần đầu tiên trải nghiệm một bữa tối đậm chất Lam gia. Coi như đã sớm chuẩn bị tinh thần, Giang Trừng vẫn cảm giác cái lưỡi khó chịu, Ngụy Anh thì càng không phải nói, mặt so với đồ ăn trong chén còn muốn xanh hơn.
Trở về phòng cũng không ra ngoài đi dạo tiêu thực, hai người rửa mặt liền nằm xuống. Đồ ăn mới cho vào bụng chẳng có mấy dầu mỡ, coi như không cần tiêu cũng được.
Tắt đèn xong, Ngụy Vô Tiện quen cửa quen nẻo trèo lên giường sờ tới eo Giang Trừng liền đem hắn kéo vào trong lồng ngực, cọ xát mấy lần mới nhắm mắt lại: "Những ngày tháng tốt đẹp đã kết thúc rồi, ai."
Giang Trừng sống lại tại nơi này đã hơn bảy năm, sau khi trở về Liên Hoa Ổ, Ngụy Anh vẫn thích lúc đi ngủ liền kéo hắn vào ngực ôm ôm ấp ấp, đánh vô dụng, mắng càng vô dụng, lâu dần về sau Giang Trừng quen thuộc, cũng không lại cứng rắn đạp hắn ra.
Giang Trừng bỗng nhiên ý thức được, đã bảy năm rồi.
Kiếp trước những thương tổn đến khắc cốt ghi tâm kia vẫn còn, nhưng cuối cùng đã mờ nhạt đi, hiện tại hắn lại bắt đầu quen thuộc với việc ở bên cạnh có Ngụy Vô Tiện.
Giang Trừng cũng nhắm mắt, thân thể vô thức có chút cuộn tròn.
Cánh tay ôm trên lưng hắn thu chặt lại một chút, trên vai trầm xuống, cái cằm có chút nhọn của ai kia ghé vào vai hắn, khí tức nóng hầm hập quét vào bên tai: "Giang Trừng, tâm tình không tốt sao?"
Những lúc Giang Trừng trong lòng có việc, khi nằm xuống thân thể đều sẽ cuộn lại. Hắn từ trước đến nay có chuyện đều không nghĩ để lộ, động tác vô thức này cũng chỉ cuộn đến một biên độ cực nhỏ liền dừng, nhưng Ngụy Anh vẫn luôn phát giác được. Hắn có chút cường ngạnh đem sư đệ tách ra, mặt đối mặt kéo vào trong ngực, bàn tay chậm rãi vuốt vuốt lưng Giang Trừng.
"Không sao, sư huynh ở đây." Ngụy Anh nói khẽ. "Tuyệt đối sẽ không rời khỏi ngươi."
Giang Trừng há miệng, nhưng rốt cục vẫn là nhịn xuống, không nói chuyện.
Cùng Ngụy Anh một chỗ càng lâu hắn càng bị dao động. Có lúc nhoáng qua một khoảnh khắc, bởi vì được cha mẹ tỷ tỷ yêu chiều cùng với Ngụy Anh thân mật sẽ coi kiếp trước đủ loại thống khổ đều chỉ là một hồi ảc mộng, Ngụy Anh trước mặt trong mắt đều chỉ có hắn mới thực sự là thật.
Nhưng làm sao có thể.
Giang Trừng nhắm mắt lại, một lần nữa nằm trong lòng Ngụy Anh hưởng thụ hơi ấm từ bàn tay đang vỗ về mình mà chậm rãi buông lỏng.
Ngụy Anh mặc dù nhìn thì cà lơ phất phơ nhưng không hề ngốc. Không chỉ không ngốc mà hắn còn rất tinh minh, trên thực tế là một người tỉ mỉ đến mức có thể đọc vị người khác.
Hắn biết Giang Trừng trong lòng có việc, hơn nữa tâm tư thâm trầm này còn bị chôn giấu đã rất nhiều năm. Sư đệ hắn không nói với hắn, không nói với sư tỷ, lại càng không nói với Giang thúc thúc cùng Ngu phu nhân.
Hắn rất muốn dỗ cho Giang Trừng nói ra. Bất kể như thế nào, có chuyện giấu trong lòng luôn luôn khó chịu, nói ra không phải sẽ tốt hơn sao?
Nhưng nếu Giang Trừng thực sự không muốn nói, Ngụy Anh cũng tha cho hắn, chỉ là khi hắn khó chịu liền sẽ đem hắn ôm vào trong ngực, trấn an thật tốt.
Hi vọng có thể trấn an được.
...
Ngày kế tiếp là lễ bái sư, Thanh Hà Nhiếp thị Nhiếp Hoài Tang, Lan Lăng Kim thị Kim Tử Hiên lần lượt vào hành lễ, khi đến lượt Vân Mộng Giang thị, nhìn thấy người hành lễ là Ngụy Anh cùng Giang Trừng, những người xung quanh nhất thời có một trận xôn xao không nhỏ.
Xem ra việc Tông chủ tiếp theo của Giang gia không phải người họ Giang không phải giả.
Ngụy Anh là đại sư huynh, lễ là hắn nâng trong tay dâng lên. Lúc trước tại Liên Hoa Ổ, rất nhiều chuyện cũng là Ngụy Anh đứng trước Giang Trừng, Giang Trừng không ngại, vợ chồng Giang thị không nói gì, mà hắn lại là đại sư huynh, Giang Trừng là nhị sư huynh, cho nên Ngụy Anh tự mình không cảm giác thấy có gì không đúng. Lần này cũng giống mọi khi, nhưng lúc Ngụy Anh từ tay tiểu đệ tử tiếp nhận lễ vật bái sư chuẩn bị dâng lên thì nghe thấy bên dưới vang lên những thanh âm khiến hắn khẽ giật mình.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, việc này căn bản không đúng.
Vấn đề không phải ở thứ tự xếp hàng, Giang Trừng họ Giang, mình rốt cuộc vẫn là một người khác họ, thời điểm này sao có thể để mình vượt lên trên Thiếu chủ?
Nhưng lúc này đã không còn kịp, Giang Trừng quỳ phía sau hắn cách hơi xa một đoạn, hắn không thể đem lễ chuyển ra sau để Giang Trừng dâng lên. Quay đầu nhìn Giang Trừng một chút liền thấy Giang Trừng cũng đang trừng hắn, hạ giọng nói: "Đừng lo lắng, nhanh hành lễ đi!"
Ngụy Anh hành lễ bái sư, tay nâng lễ vật dâng lên thầy giáo, lại cảm giác như hai đầu gối đang quỳ trên bàn chông.
Những năm nay... giống như vẫn luôn có cái gì đó sai, nhưng bản thân hắn lại chưa bao giờ phát giác.
Lam Khải Nhân nhận lễ, nhìn Ngụy Anh một chút: "Giang Tông chủ có lòng."
Ngụy Anh hành lễ: "Học sinh thay gia chủ chào hỏi tiên sinh."
Toàn bộ quá trình Giang Trừng không nói một lời, chỉ cùng Ngụy Anh hành lễ.
Tựa như tiểu đệ tử nâng lễ vật bên cạnh.
...
Lam Trạm tự nhiên cũng nhìn thấy hết thảy.
Lam gia không bàn tán sau lưng người khác, Lam Trạm tự nhiên tuân thủ nghiêm ngặt gia quy. Mặc dù đã từng nghe mấy tiểu đệ tử tính tình hoạt bát nói qua, nhưng hắn xưa nay đều không để ý. Đối với tình huống đặc biệt của Giang gia hắn cũng biết được đôi chút, nhưng xưa nay không quản nhiều, mắt thấy đại đệ tử Giang gia hành lễ của Thiếu chủ, mới phát hiện những truyền ngôn kia vậy mà không phải giả, cũng không nhịn được nhìn hai thiếu niên kia nhiều thêm vài lần.
Người này rốt cuộc có bao nhiêu lười biếng mới khiến cho cha ruột phải bỏ gần tìm xa, không truyền vị trí cho con trai mà ngược lại truyền cho một đệ tử khác họ?
Trong vô thức, Lam Trạm bởi vậy mà đối với vị Giang gia tiểu công tử này có chút không thích.
...
Sau khi lễ nghi kết thúc, chúng học sinh được nghỉ liền đường ai nấy đi. Hôm nay chỉ có lễ bái sư, ngày mai mới là ngày đầu tiên lên lớp. Đây là nửa ngày nhàn rỗi cuối cùng trong quãng thời gian tới Cô Tô nghe giảng, đệ tử từ khắp các nơi đều phần nhiều dự định xuống núi đi dạo, thăm thú vùng sông nước Giang Nam giờ mới được thấy qua.
Giang Trừng nghĩ, đêm qua cái tên này vậy mà thực sự một đêm ngoan ngoãn không làm con thiêu thân, mình cũng đã đáp ứng nửa ngày hôm nay cùng hắn vào trong thành uống rượu, liền mang theo Ngụy Anh hòa vào đám người đi xuống núi.
Người Cô Tô nhu hòa uyển chuyển, rất khác so với Vân Mộng, Lan Lăng, Thanh Hà và các vùng khác. Mọi người đều là thiếu niên mười mấy tuổi, thời điểm hạ sơn liền lập tức chạy đi khắp đường khắp phố chơi đến vui vẻ. Nhiếp Hoài Tang cùng Ngụy Giang hai người đều đã quen biết, vốn định cùng đi, nhưng dường như Ngụy Anh hiện tại cảm xúc không tốt lắm, làm gì nhìn cũng đều mệt mỏi. Nhiếp Hoài Tang thấy vậy có chút mất hứng, liền dứt khoát quăng luôn hai người, mang theo gã sai vặt hướng sạp hàng bày bán thoại bản ở sâu trong ngõ đi qua.
Giang Trừng nhìn thấy một nhà bán rượu, giật giật tay áo Ngụy Anh: "Bên kia giống như có Thiên Tử Tiếu, đi xem một chút không?"
Ngụy Anh nhẫn nhịn hơn một canh giờ, bỗng nhiên trở tay nắm chặt lấy tay Giang Trừng: "Xin lỗi Giang Trừng, là ta cân nhắc không chu toàn."
Giang Trừng không hiểu: "Cái gì?"
Ngụy Anh có chút khó xử: "Vừa nãy khi hành lễ bái sư, để ngươi... Tóm lại là ngươi đừng hiểu lầm!"
Giang Trừng nhớ lại, cảm giác Ngụy Anh cũng không làm gì thất lễ, nhiều nhất tư thế quỳ không đạt được tiêu chuẩn giống như người nhà họ Lam thôi. "Ngươi làm rất tốt, sao vậy?"
Ngụy Anh khó có thể tin mà nhìn Giang Trừng: "Ngươi không ngại?"
Giang Trừng càng không giải thích được: "Ta ngại cái gì?"
"Ngươi mới là Thiếu chủ." Ngụy Anh cầm tay Giang Trừng nói, tay Giang Trừng bị lôi kéo nâng lên giữa hai người, tư thế này nhìn tựa như Ngụy Anh đang muốn hôn lên ngón tay hắn. Giang Trừng có chút không được tự nhiên, nghĩ muốn rút tay về nhưng Ngụy Anh lại nắm đến càng chặt chẽ. "Ngươi mới là Giang gia Thiếu chủ, về sau là người sẽ trở thành Tông chủ. Lúc trước là ta sơ ý, ngày sau vào thời điểm như vậy ta nhất định sẽ không đi lên phía trước ngươi."
"Ngươi bị bệnh à..." Giang Trừng cảm giác tâm mệt mỏi. "Ngươi là Vân Mộng đại sư huynh, cha mẹ coi ngươi cùng con ruột không có gì khác biệt, ở đây bày ra bộ dạng như người ngoài có phải đã quá phận rồi không."
"Ta không có ý muốn cùng ngươi xa lạ!" Ngụy Anh vội la lên. "Nhưng cái này không giống, thế gia rất coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, nếu việc ta làm vượt lên trước ngươi, chẳng phải sẽ để cho người khác xem nhẹ ngươi!"
Giang Trừng khẽ giật mình, trong lòng có chút ê ẩm.
... Ngươi còn biết việc mình làm quá ầm ĩ sẽ khiến cho ta khó xử?
Nghĩ đến kiếp trước, sau khi trở về từ Loạn Táng Cương, Ngụy Anh làm việc đều càng lúc càng khác người. Thanh Đàm Hội to như vậy mà nói tới là tới nói đi là đi, trước sau làm việc đều tùy tâm. Mình bởi vậy mỗi lần đều phải đi theo phía sau hắn, ép lửa giận xuống chịu nhục giải quyết tốt hậu quả, sống lưng cứ một lần lại một lần cong.
Giang Vãn Ngâm sinh ra đã một thân ngông nghênh, để hắn cúi mình so với việc giết hắn còn khó hơn, nhưng hắn vì Ngụy Vô Tiện, nhịn không biết bao nhiêu khuất nhục như vậy. Việc này cũng xác thực hữu hiệu, nhìn một thân ngông nghênh lẫm liệt Giang tiểu Tông chủ đứng trước mặt mình cúi đầu rũ mắt nói xin lỗi, so với thấy một mảnh tiên sơn linh khí còn muốn thống khoái hơn, những gia chủ kia hiển nhiên cũng nguyện ý bày ra bộ mặt rộng lượng, thừa cơ tàng đao giấu gậy nói vài câu châm chọc nhục nhã hắn liền xong.
Nhưng Giang Trừng cho tới bây giờ, chưa từng cùng Ngụy Vô Tiện nói qua những chuyện này.
Hắn chỉ còn lại Ngụy Anh cùng tỷ tỷ, có thể bảo vệ được hai người bọn họ liền tốt, những khuất nhục này hắn còn nhịn được.
Nhưng nhịn đến cuối cùng, lại chỉ nghe được từ hắn một câu "Bỏ qua ta."
Kỳ thực Giang Trừng đương nhiên biết, năm ấy Ngụy Vô Tiện mưu phản Giang gia là bởi vì mình. Thế nên hắn cùng Ngụy Vô Tiện diễn trò, một kiếm đâm vào trên thân người kia khiến cho ánh mắt hắn đều đỏ, đem bờ môi cắn tới chảy ra máu. Khi Ôn Ninh bẻ gãy của hắn một cánh tay, dù đau tới ngất đi nhưng trong lòng hắn lại thoải mái hơn nhiều, còn có thể tự an ủi mình rằng huynh đệ tốt hơn phân nửa chính là như vậy, ngươi đau ta cũng phải đau.
Hắn mang đồ dùng thức ăn tới Loạn Táng Cương để người kia sống không quá cực khổ, hắn mang theo a tỷ mặc giá y đến cho người kia nhìn, hắn để người kia lấy tên chữ cho cháu ngoại trai.
Lại về sau...
Đầy trời mưa máu nơi Bất Dạ Thiên đã rửa trôi đi hết thảy, những khuất nhục mà hắn chịu đựng qua đều đã không còn chút ý nghĩa nào nữa. Hắn ôm thân thể a tỷ đang dần dần lạnh ngắt, hắn trơ mắt nhìn Ngụy Vô Tiện vì bị vạn quỷ phản phệ cắn nuốt mà hôi phi yên diệt.
Giang Trừng ngẩng đầu, Ngụy Anh mười sáu tuổi lúc này đang khẩn trương nhìn mình, đôi mắt đào hoa hắc bạch phân minh kia rõ ràng đang phản chiểu lại hình bóng của mình.
"Không sao." Giang Trừng nói. "Chỉ cần ngươi có thể cẩn thận bảo vệ Giang gia, đừng lại bỏ Giang gia là được."
Ngụy Anh nhìn vào mắt Giang Trừng, trong đôi mắt hạnh kia đang ẩn giấu rất rất nhiều thứ mà hắn xem không hiểu.
Nhưng không đợi hắn nghĩ tiếp, Giang Trừng đã nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn: "Đi thôi, đi mua Thiên Tử Tiếu ngươi muốn."
Xác thực có rất nhiều thứ đã thay đổi.
Không chỉ có trạng thái trong nhà, thái độ của người nhà với hắn... Ngụy Anh cùng người mà Giang Trừng biết kiếp trước cũng đã không còn giống nhau.
Thiếu niên Ngụy Vô Tiện khi ấy cũng đối với hắn rất tốt, nhưng không giống như hiện tại. Lúc đó hai người bọn họ giống như một đôi bạn xấu, có thể cùng nhau trải qua sinh tử, cũng có thể ấn đối phương xuống đất đánh cho một trận đòn thật đau, nhưng Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ đối với hắn cẩn thận lại nâng niu trân quý tựa châu báu bảo vật như thế này. Trong ấn tượng của Giang Trừng, chỉ có sau khi Liên Hoa Ổ bị hủy, mình mất kim đan, thời điểm hai người chạy trốn sống nương tựa lẫn nhau Ngụy Vô Tiện mới cẩn thận chiếu cố hắn. Thế nhưng Ngụy Anh của hiện tại, từ nhỏ đã được chú ý bồi dưỡng, được xem như người thừa kế y bát đại đệ tử mà dạy bảo, mặc dù tính tình vẫn là thích nhảy nhót loi choi, nhưng so với Ngụy Vô Tiện kiếp trước đã ổn trọng hơn không ít, đặc biệt cái tính sủng ải Giang Trừng so với vợ chồng Giang thị cùng Giang Yếm Ly chỉ có hơn chứ không có kém.
Kiếp trước Ngụy Vô Tiện thích cùng Giang Trừng đùa giỡn, không có việc gì cũng dùng khuỷu tay chọc hắn, dùng vỏ kiếm đánh hắn. Mà Ngụy Anh hiện tại, đừng nói đánh, chỉ cần tay Giang Trừng va vào khung cửa một chút thôi cũng muốn kéo lấy tay hắn đưa lên môi thổi thổi, khiến cho Giang Trừng buồn nôn hết sức.
Giang Trừng cảm thấy bộ dạng này của Ngụy Anh hẳn là cùng việc hắn thất lạc khi còn bé có quan hệ, hắn tự xưng huynh trưởng, thế nên cũng giống cha mẹ và tỷ tỷ muốn sủng ái bảo hộ mình.
Kỳ thật, Giang Trừng cũng đã cùng với kiếp trước không đồng dạng.
Hắn sẽ không dễ dàng bị Ngụy Anh câu lên cảm xúc, sẽ không la hét ầm ĩ cùng Ngụy Anh đùa giỡn, vô luận trong mắt Ngụy Anh có hay không có hắn, trong tâm hắn cũng sẽ không vì thế mà gợn lên sóng lớn.
Hắn không biết đời này Ngụy Anh có lại chọc vào đại họa rồi rước thảm kịch tới trên đầu Giang gia hay không, có sẽ lại bỏ hắn hay không, nhưng...
Thôi.
Thiên Tử Tiểu đến cùng vẫn là uống, nhưng Ngụy Vô Tiện lại không giống như trước đây mê rượu, hai người mua một vò rượu nhỏ, phân ra uống xong cũng không mua thêm. Với tửu lượng của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng chắc chắn nửa vò ấy không có khả năng khiến hắn say rượu dẫn tới hỏng việc. Đối với Ngụy Anh thì từng ấy chỉ như khiến hắn dính chút vị rượu mà thôi. Giang Trừng thử thăm dò hỏi Ngụy Vô Tiện có muốn mua thêm một hai vò mang về Vân Thâm không, không nghĩ tới Ngụy Anh lại dùng chính ánh mắt đã vô cùng quen thuộc mà hắn vẫn hay dùng nhìn Ngụy Vô Tiện để nhìn mình: "... Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu đấy."
Xong lại còn bồi cho thêm một câu: "Nhưng mà nếu ngươi thực sự muốn uống, ta liền vụng trộm mang về một vò, ta giúp ngươi ôm."
Giang Trừng: "... Xì."
Mấy năm nay đều ở Liên Hoa Ổ, ngược lại nhìn không thấy tính tình của hắn so với Ngụy Vô Tiện kiếp trước có gì quá khác biệt, sau một màn này liền nhìn ra rõ ràng. Giang Trừng không thể không thừa nhận, tên Ngụy Anh hiện tại thật sự có được vài điểm phong phạm Thiếu chủ, trước mặt người khác liền sẽ bày ra thái độ khí khái của Giang thị, lời nói cũng cẩn trọng hơn rất nhiều.
"Bên kia sao lại xếp hàng đông như vậy... Hình như nơi đó bán bánh ngọt định thắng! Ngươi có muốn ăn không?"
... Vừa mới khen xong đã hiện nguyên hình.
Ngụy Anh cũng không đợi Giang Trừng trả lời liền nói: "Nhiều người như thế, ngươi đừng qua. Ở đây ngồi chờ ta, ta đi mua cho ngươi."
Giang Trừng gật gật đầu. Kỳ thực hắn biết không phải Ngụy Anh tham ăn mà đây là mua cho hắn. Ngụy Anh khẩu vị nặng, ăn điểm tâm cũng thích mấy món điểm tâm mặn hoặc có vị đậm, bánh ngọt trong veo như loại này là khẩu vị của mình.
Nhìn Ngụy Anh vui vẻ chạy đi, dây cột tóc màu đỏ thật dài cùng tóc đuôi ngựa cột cao một chỗ bay phất phới, mang theo một cỗ thiếu niên khí phách tùy tiện phong lưu, thực sự rất đẹp mắt.
Giang Trừng chính hắn cũng không ý thức được, bản thân khi nhìn theo bóng dáng Ngụy Anh lại nhẹ nhàng mỉm cười.
Giang Trừng quay người hướng đầu cầu đi tới, nghĩ lên cầu dựa vào lan can đợi Ngụy Anh, mới đi được một bước bỗng bị tiếng chó sủa vang dội làm cho cả người cứng đờ. Tay Giang Trừng run lên một cái, toàn bộ thân thể lập tức căng thẳng.
Là một con chó đen cao ngang nửa người trưởng thành, đang chạy tới hướng Giang Trừng sủa loạn.
Giang Trừng đứng vững chân, chịu đựng xúc động muốn né ra trừng mắt nhìn chó. Dù ngón tay phát run, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, thế nhưng trên mặt hắn vẫn không biểu hiện ra chút sợ hãi nào, ánh mắt sắc bén nhìn chòng chọc vào con chó đen to lớn kia.
Chó thông nhân tính, đặc biệt ác khuyển thạo nhất là lấn yếu sợ mạnh, mắt thấy người này không sợ nó liền đã có chút do dự. Bỗng nhiên một trận gió nhẹ thổi qua, một người áo trắng xuất hiện che phía trước người mặc áo tím, mắt sắc lạnh lùng, toàn thân tản mát ra một cỗ khí lạnh tựa như hàn băng. Chó đen kia bị dọa đến mức kẹp chặt cái đuôi, trong cổ họng chỉ phát ra được hai tiếng ư ử ai oán. Người áo trắng không sợ chút nào, ngược lại còn dứt khoát tiến lên mấy bước, chó đen coi là muốn đánh nó, liền quay đầu chạy thẳng.
Giang Trừng lúc này rốt cục mới nhẹ nhàng thở ra, cảm giác hai chân đều mềm nhũn.
Lam Trạm quay đầu nhìn xem Giang Trừng, nhíu nhíu mày, lại đưa tay muốn đỡ giúp hắn khỏi ngã.
Giang Trừng ngẩn người, bị hắn đưa tay đỡ liền biết việc mình cậy mạnh bị nhìn thấu, trên mặt có chút cứng ngắc, tận lực khách khí tránh khỏi tay hắn, tự mình đi tới bên cạnh lan can trên cầu rồi tựa vào.
Chân thật sự mềm nhũn, suýt nữa thì không đi nổi. Giang Trừng nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn một chút Lam Trạm, không được tự nhiên nói: "... Cảm ơn, Lam nhị công tử."
Lam Trạm vẫn là nhíu mày, tựa hồ có chút không dám tin: "... Ngươi sợ nó?"
Bị nhìn thấu rồi thì dù có tiếp tục che giấu cũng vô dụng, Giang Trừng dứt khoát thừa nhận: "Phải."
"Vì sao?"
"... Từng bị cắn. Đại khái là vậy." Giang Trừng không nghĩ tỉ mỉ nói ra.
Lam Trạm nhìn trán Giang Trừng đang ẩn ẩn chảy xuống mồ hôi lạnh, lại nói: "Nhưng ngươi chưa từng hiện ra vẻ sợ hãi."
Giang Trừng cười nhạo: "Chưa từng hiện ra không phải cũng đã bị ngươi nhìn thấu rồi à?"
"Vì sao?" Lam Trạm lại hỏi.
Ý tứ này của hắn Giang Trừng nghe hiểu. Chính là hỏi rõ ràng trong lòng sợ như vậy, vì cái gì trên mặt đều một điểm cũng không lộ ra?
Giang Trừng rũ mắt xuống: "Sợ thì có thể làm được gì, sẽ không có người giúp ta đuổi chó. Dù sợ cũng không thể tỏ ra rụt rè, sẽ bị súc sinh kia lấn át tới trên đầu."
Lam Trạm thực sự có chút kinh ngạc.
Tiểu công tử được cả Giang gia sủng ái, sao lại không có người giúp hắn đuổi chó?
Kỳ thực Lam Trạm đã sớm nhìn thấy Giang Trừng.
Hôm nay có nửa ngày nhàn rỗi, hắn cũng xuống núi chọn mua chút vật liệu gỗ dùng để chế tác đàn, tới bên ngoài quán rượu thì thấy hai vị thiếu niên Giang gia tay người này cầm tay người kia, mười phần không khéo đứng một chỗ nói chuyện, nói vài câu liền vào trong uống rượu. Nơi này không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ nên Lam Trạm cũng không xen vào, không thích nhìn vì vậy tránh mặt, đi lựa chọn vật liệu gỗ mình cần. Lúc chọn xong đi ra lại thấy Giang Trừng, nhưng lần này chỉ có một mình hắn.
Lam Trạm đúng lúc nhìn thấy hắn cười.
Mày mắt hơi cong, khóe môi cũng câu lên một độ cong hơi nhạt, giống như hương hoa sen tháng Tám, thanh đạm nhưng lại khiến cho lòng người say.
Nhưng nụ cười này chỉ thoáng qua rất nhanh liền biến mất.
Thời điểm trông thấy con chó đen nhào về phía Giang Trừng, phản ứng đầu tiên của Lam Trạm là muốn đi cứu chó. Bởi vì trong nháy mắt sau khi Giang Trừng thu lại nụ cười, trên người hắn lại tản ra loại khí tức bức người lạnh lẽo tới thấu xương vẫn thường thấy mọi ngày. Mặc dù hắn trước mặt người khác luôn biểu hiện khách khí lễ độ, nhưng cỗ khí thế bén nhọn trên thân vẫn luôn tự nhiên phát ra, khi chỉ có một mình lại càng rõ ràng hơn. Điều này khiến cho Lam Trạm vừa nhìn thấy nụ cười giống như liên hương kia tựa như bị giật mình tỉnh mộng, vì chớp mắt đã phải rời khỏi huyễn cảnh giữa thanh thiên bạch nhật mà trong tâm trống rỗng. Lam Trạm làm sao cũng không nghĩ đến việc một con chó có thể tổn thương được Giang Trừng, quả nhiên, chó đều bị hắn dọa đến bổ nhào vào một nửa liền không dám nhào tiếp.
Thẳng đến lúc hắn phát hiện, ngón tay Giang Trừng đang phát run.
Lam Trạm tập đàn, đối với động tác của ngón tay rất mẫn cảm, nếu không phải phát hiện biên độ run rẩy của ngón tay Giang Trừng hắn cũng không nhìn ra. Lại có chút không dám tin tưởng, sau đó xác nhận một hồi, quả nhiên là thật, Giang Trừng hắn thật sự đang sợ.
Lúc này mới vội vàng chạy tới, thay Giang Trừng đuổi con chó kia đi.
Nhưng Giang Trừng dù sợ như vậy vẫn cố gắng chống đỡ, không chịu lộ dù chỉ một chút khiếp ý để súc sinh kia nhìn thấy, bởi lẽ sẽ không có ai tới giúp hắn đuổi chó.
Vì cái gì?
Lam Trạm nhìn Giang Trừng, đôi mắt hạnh kia không còn nhìn hắn, lại đang toát ra nỗi thê lương cùng an tĩnh mà Lam Trạm chưa từng nhìn thấy.
Đó là một đôi mắt đã từng trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, đến mức đã rơi vào sâu trong trầm tĩnh vô biên.
Quỷ thần xui khiến, Lam Trạm lên tiếng: "Nếu lại gặp chó, ta sẽ giúp ngươi đuổi."
Giang Trừng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Đây là đời này... Không phải, là hai đời, lần đầu tiên Giang Trừng nghe được lời mà trước đây hắn đã từng nói với Ngụy Vô Tiện.
...
Lời editer muốn nói:
"Không sao, sư huynh ở đây." Ngụy Anh nói khẽ. "Tuyệt đối sẽ không rời khỏi ngươi."
(Ôm tim - ing) QwQ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com