1
[Hy vọng cơn gió lướt qua em, có thể chạm đến ôm lấy anh.]
Giữa Bắc Kinh ung dung hoa quý, Vương Nhất Bác an tĩnh ngồi trên ghế treo ngoài ban công, đôi tay ôm đầu gối. Trước mắt là một mảnh yên tĩnh, chỉ có hoa viên trong biệt thự lóe lên vài tia sáng. Nơi cậu ở là khu biệt thự dành cho người giàu nằm ở ngoại thành Bắc Kinh, bốn bề quạnh quẽ, tự nhiên khó tránh khỏi cô độc.
Vương Nhất Bác đã từng sợ tối, sợ ma, sợ ngủ một mình, hiện giờ thế nhưng đã quen với cuộc sống như vậy.
"Nhất Bác, tối hôm nay anh không về được, lịch trình có chút gấp." Trong điện thoại là thanh âm Tiêu Chiến.
"Ừm, em biết." Vương Nhất Bác còn muốn nói thêm, người bên kia đã ngắt điện thoại.
Cũng tốt, miễn cho về nhà lại cãi nhau. Vương Nhất Bác cười khổ, người nọ quả nhiên là diễn viên, rõ ràng không hề để tâm dù một chút, lại vẫn muốn làm bộ quan tâm. Tiêu Chiến cần gì phải gọi điện. Vương Nhất Bác đã quen chuyện Tiêu Chiến thường xuyên không về nhà, thậm chí có thể chuẩn xác cảm giác được khi nào Tiêu Chiến sẽ trở về, nhưng có về cũng chỉ điên cuồng dày vò cậu. Cho nên không trở về, cũng thế.
Vương Nhất Bác vỗ vỗ gương mặt đã bị gió thổi đến lạnh lẽo. Thở dài vào phòng. Thuận tay lấy nước lạnh trên đầu giường uống xong một đống thuốc, sau đó lại cất bình thuốc lớn nhỏ vào ngăn tủ cẩn thận, nước mắt dần che phủ tầm nhìn. Trong phòng dù đã bật điều hoà, trái tim vẫn tựa như đang lạnh đến run rẩy.
Vương Nhất Bác nghĩ, bộ dạng của mình bây giờ chắc chắn rất chật vật. Đúng thế, Tiêu Chiến tốt như vậy, Tiêu Chiến được vạn người ngưỡng mộ, dựa vào cái gì phải bị cậu giam cầm. Thôi, xem như chính mình bạc mệnh đi.
Tâm tư Tiêu Chiến rốt cuộc thế nào, kỳ thật chính anh cũng không biết. Lúc đó Tiêu Chiến đang tham gia quay một bộ phim lớn. Xuất đạo từng ấy năm tới nay, Tiêu Chiến thật đúng là hồng thấu nửa bầu trời, nhưng sâu trong lòng lại cảm giác đã đánh mất cái gì, lại không thể nói rõ, như là có thứ gì chặn kín lồng ngực, khiến cho người hít thở không thông.
"Anh Chiến, tới anh rồi." Trợ lý Dương Tử đẩy cửa phòng nghỉ bước vào.
"Được." Tiêu Chiến gật gật đầu, lấy lại tinh thần đi theo trợ lý.
"Anh Chiến, anh gần đây có phải quá mệt mỏi hay không ?"
"Vẫn ổn." Tiêu Chiến nhéo nhéo mũi.
"Anh gần đây rất hay ngẩn người." Dương Tử quay đầu lại nhìn anh.
"Có lẽ vậy."
Tiêu Chiến không giống Vương Nhất Bác, sẽ không nhớ những khoảng thời gian hai người ở bên nhau chính xác đến như vậy. Anh dường như đã không nhớ rõ bao nhiêu ngày không đến gặp cậu, có lẽ mười ngày? Hoặc là nửa tháng? Dù sao cũng rất lâu. Nhưng anh thế nhưng lại không muốn trở về, cảm giác nhớ nhung cứ thế trôi đi từng chút một. Bên nhau ngần ấy năm, giữa bọn họ sớm đã không tràn đầy nồng nhiệt như lúc trước. Bao nhiêu người không thể vượt qua thất niên chi dương*, nhưng bọn họ đã cùng nhau tám năm, tóm lại cũng đã qua được ngày tháng khó khăn nhất.
Chỉ là tình cảm đã nguội lạnh, lại có thể bằng cách nào cứu vớt. Tiêu Chiến có lẽ không nhớ rõ, ở những ngày tháng luyện tập không thấy mặt trời ấy, nếu không phải có Vương Nhất Bác, anh làm sao có thể đi tới ngày hôm nay.
Vương Nhất Bác tỉnh lại, đã là ba giờ sáng. Giấc ngủ cậu luôn không an ổn, Tiêu Chiến không ở bên cạnh lại càng thêm khó ngủ. Cậu vươn tay lấy cốc nước đã lạnh thấu trên bàn, ngửa đầu uống cạn.
Dây chuyền trên cổ kia, là nơi duy nhất cậu gửi gắm tưởng niệm.
Sợi dây chuyền này là Tiêu Chiến tặng cậu vào năm cậu mười tám, cũng chính là năm năm trước. Năm ấy cậu vừa tốt nghiệp cao trung, vì Tiêu Chiến liều mạng thi tới Bắc Kinh, dây chuyền đó là món quà mà Tiêu Chiến tặng cậu, là dây chuyền đôi, Tiêu Chiến cũng có một cái. Vương Nhất Bác vẫn luôn quý trọng đến bây giờ, thế nhưng sợi dây chuyền của anh sớm đã không thấy nữa. Chính mình có hỏi qua Tiêu Chiến, câu trả lời lại là khi quay phim không cẩn thận đánh mất. Thật tuỳ tiện a. Thứ Tiêu Chiến không hề xem trọng, Vương Nhất Bác lại quý trọng không thôi.
Vương Nhất Bác ngơ ngẩn vuốt ve sợi dây chuyền, nhớ lại chuyện trước đây của họ, trên mặt thế nhưng hiếm hoi hiện lên một nụ cười.
Lần đầu Vương Nhất Bác gặp Tiêu Chiến là năm mười sáu tuổi, ngay tại Lạc Dương. Vương Nhất Bác mới vừa lên lớp mười, Tiêu Chiến lại đã sắp tốt nghiệp, mỗi ngày bận tối mày tối mặt. Tiêu Chiến muốn thi trường điện ảnh, tuy khó khăn cực lớn, nhưng anh chưa bao giờ có suy nghĩ từ bỏ.
Tiêu Chiến trước nay làm gì đều tính toán, sự xuất hiện của Vương Nhất Bác đã quấy rầy kế hoạch của anh. Thiếu niên tựa cơn gió ấm áp của ngày xuân, lại tựa hoa cỏ rực rỡ của ngày hạ, trực tiếp xâm nhập sinh hoạt của Tiêu Chiến, khiến cho anh không kịp thích ứng.
Cao trung áp dụng chính là chế độ ký túc xá, Tiêu Chiến mười tám tuổi ở phòng vũ đạo tập qua hơn bảy giờ, vừa lúc nhìn thấy Vương Nhất Bác chơi bóng rổ. Chỉ có mình cậu, không ngừng ném rổ, một lần lại một lần. Anh lúc ấy liền nghĩ có phải cậu nhóc này quá cô độc hay không, nhưng sau khi nhìn thấy cậu quay đầu lại lập tức phải thay đổi suy nghĩ. Gương mặt non nớt tràn đầy nhiệt cảm thiếu niên, mặt mày tinh xảo, tóc mái bị mồ hôi nhuộm đẫm dính vào trán, theo động tác lay động. Đột nhiên, trong lòng anh lại xuất hiện chút ý muốn bảo hộ.
"Vương Nhất Bác?"
"Anh biết em?" Thiếu niên có chút tò mò tới gần.
"Đương nhiên, đại biểu tân sinh ai không biết." Tiêu Chiến cười xoa xoa sợi tóc mềm mại của thiếu niên. Vương Nhất Bác bị động tác này làm cho vành tai đỏ lên.
"Cậu bạn nhỏ, em thực đáng yêu."
"Em không phải cậu bạn nhỏ." Vương Nhất Bác nhỏ giọng phản bác.
Hai người vì sự kiện kia mà dần quen thuộc nhau.
"Nhất Bác, em sau này muốn làm gì?" Tiêu Chiến đưa cậu tới sân của trường học, nhìn phong cảnh trước mắt chậm rãi mở miệng.
"Em sao, cũng chưa biết, có thể là tác giả, có thể là nhân viên văn phòng, em còn chưa nghĩ tới." Vương Nhất Bác nhìn anh, mi mắt cong cong cười. Tiêu Chiến tựa mặt trời, ấm áp tốt đẹp, làm Vương Nhât Bác không muốn dời mắt.
"Không sao, cậu bạn nhỏ có thể từ từ nghĩ ."
"Đã nói em không phải cậu bạn nhỏ, Chiến ca anh muốn làm gì?"
"Anh muốn làm diễn viên, diễn viên giỏi nhất." Tiêu Chiến nhìn phương xa, ánh mắt tràn đầy hy vọng cùng tín ngưỡng.
"Ca, em tin anh, anh nhất định có thể!" Vương Nhất Bác ấn vai Tiêu Chiến.
"Ừm, đứa trẻ ngốc."
Sau này Tiêu Chiến mới dần hiểu rõ cậu.
"Chiến ca, em thật sự hâm mộ cách mẹ anh quan tâm anh." Vương Nhất Bác ban đêm uống chút rượu, hoàn toàn mở lòng.
"Sao lại thế? Mẹ Nhất Bác không tốt với em sao?"
"Ca, em nói cho anh một bí mật. Em á, không có người nhà đâu." Vương Nhất Bác dựa vào vai Tiêu Chiến, hai người cứ như vậy ngồi trên ghế dài trong sân trường.
"Không có... người nhà?!" Tiêu Chiến có chút khiếp sợ nhìn thiếu niên trước mặt, chính mình trước nay đều chỉ cảm thấy đứa nhỏ này ngoan ngoan ngoãn ngoãn, ít nói thẹn thùng, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại có gia cảnh vậy.
"Đúng vậy, anh Chiến, cha mẹ em ly hôn, trước nay không quản em, chỉ gửi tiền sinh hoạt hàng tháng, em... rất nhớ bọn họ." Chóp mũi cùng vành tai của Vương Nhất Bác đều đỏ lên, trên mặt đầy nước mắt.
"Không sao, không sao đâu Nhất Bác, anh sẽ chăm sóc em, sẽ thương em nhất!" Tiêu Chiến ôm cậu, đau lòng lau khô nước mắt trên mặt cậu.
"Ca, anh đối với em thật tốt, em thích anh." Vương Nhất Bác vùi mặt vào lồng ngực Tiêu Chiến.
"Ngu ngốc, anh cũng thích em."
"Chiến ca, vậy không được hối hận!" Vương Nhất Bác nghiêng mặt lại gần, vụng về hôn Tiêu Chiến.
"Không hối hận, cả đời cũng sẽ không."
Thật hay cho một câu - Cả đời cũng sẽ không hối hận.
[Em đời này dũng cảm nhất, là dùng toàn bộ thanh xuân để yêu anh.]
_______
Chú thích:
*Thất niên chi dương: nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp. (Ngoisao.net)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com