Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

[Ôm nhau trong khoảnh khắc, gang tấc hóa biển trời]


Vương Nhất Bác tỉnh lại đã là buổi chiều, bên cạnh sớm đã không còn hơi ấm của Tiêu Chiến. Mùi trứng chiên thoang thoảng lan toả trong không khí, Vương Nhất Bác có chút nghi hoặc, đi chân trần xuống giường.

Tiêu Chiến đang nấu cơm trong bếp, đeo chiếc tạp dề bình thường Vương Nhất Bác hay dùng. Hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu lên mặt nam nhân, mạ một tầng kim sắc quanh khuôn mặt của anh, ôn nhu lại làm người quyến luyến.

Thiếu niên dựa lên cạnh cửa lẳng lặng nhìn, khoé môi sớm đã giương lên, một bộ dáng năm tháng tươi đẹp. Nếu Tiêu Chiến vĩnh viễn đều ôn nhu như vậy, thì thật tốt.

Vương Nhất Bác chậm rãi tiến lên, giang hai tay từ phía sau ôm lấy eo Tiêu Chiến.

"Dậy rồi." Nam nhân xoay người kéo người vào lồng ngực, xúc cảm dưới tay nói cho anh Vương Nhất Bác thật sự gầy rất nhiều

"Ừm." Vương Nhất Bác vùi mặt vào lòng anh, hiếm khi làm nũng.

"Ngốc quá, sao lại không mang giày." Trên mặt Tiêu Chiến tràn đầy bất đắc dĩ cùng sủng nịch, chặn ngang bế cậu lên, nhẹ nhàng thả xuống sô pha.

"Em ngồi đi, eo còn đau không?" Tiêu Chiến nhẹ tay xoa bên hông Vương Nhất Bác, "Anh có phải quá đáng lắm không, lúc trên giường em khóc không ngừng." Ngữ khí Tiêu Chiến có chút tự trách, khiến Vương Nhất Bác hoàn toàn luân hãm.

"Anh còn không biết xấu hổ ." Vương Nhất Bác duỗi tay muốn đánh anh, rõ ràng sớm đã nghe quen những lời nói như vậy, nhưng vành tai vẫn cứ đỏ lên.

"Được rồi, ngoan, anh đi nấu cơm, ăn nhiều một chút, em xem em gầy đi bao nhiêu." Ngón trỏ Tiêu Chiến nhéo mũi Vương Nhất Bác.

Sai lầm lớn nhất của con người chính là quá tham lam, Vương Nhất Bác cũng vậy. Nếu Tiêu Chiến cứ ôn nhu như vậy thì tốt rồi, quá ôn nhu, cậu làm sao còn dám một mình đi lên đường hoàng tuyền.

Tiêu Chiến ở nhà cùng Vương Nhất Bác ba ngày, thậm chí định cùng cậu đi đặt một sợi dây chuyền khác, nhưng Vương Nhất Bác sống chết không chịu.

"Đây là minh chứng tình yêu của chúng ta, anh đánh mất, nhưng em vẫn muốn giữ." Khi nói lời này, hốc mắt lại đỏ lên.

Tiêu Chiến không có cách nào, cuối cùng vẫn phải thoả hiệp. Có lẽ do bản thân lâu rồi không ở cùng với cậu, trong ấn tượng của anh, Vương Nhất Bác vẫn luôn là một thiếu niên mềm mại, tựa như vĩnh viễn theo sau anh, gọi một tiếng Chiến ca. Nhưng mấy ngày nay, anh rõ ràng cảm giác được, Vương Nhất Bác thay đổi, tựa như đứa trẻ trưởng thành trong một đêm, tự chủ lại quật cường.

Vương Nhất Bác vẫn luôn biết chính mình cuối cùng sẽ rời khỏi Tiêu Chiến, chỉ là không nghĩ, ngày này lại tới nhanh như vậy.

Lạc đà kiên cường là thế, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi cọng rơm cuối cùng kia. Cọng rơm này, chung quy vẫn là buông xuống trên người Vương Nhất Bác.

"Alo, An tỷ, có chuyện gì vậy." An Tình là người đại diện của Tiêu Chiến, một tay đưa Tiêu Chiến đi tới ngày hôm nay, liều mạng đoạt tài nguyên cho anh để anh đi xa hơn. Cho nên trong mắt Tiêu Chiến, sớm đã xem cô như chị ruột.

"Cậu còn hỏi tôi, tự mình xem hot search, toàn tin tức của cậu." Đối diện truyền đến âm thanh phẫn nộ của An Tình.

Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, biết có chuyện không tốt, tỏ ý bảo đối phương nói nhỏ chút, mắt nhìn Vương Nhất Bác còn đang nằm trên giường, rón ra rón rén đi khỏi phòng. Anh không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tóm lại nghe giọng đối phương có vẻ tức giận, chắc cũng không dễ dàng giải quyết.

Tiêu Chiến mới ra cửa, Vương Nhất Bác liền chậm rãi mở mắt, trong mắt là thê lãnh cùng kiên định. Cậu cầm di động nhìn hot search. Top 3 hot search đều là tin tức liên quan đến Tiêu Chiến.

[Bạn trai Tiêu Chiến]

[Tiêu Chiến ngầm kết hôn]

...

Vương Nhất Bác nhìn hình ảnh do báo chí đưa lên, là cảnh ngày nào đó cậu ở bên ngoài cùng Tiêu Chiến, xem ra tình hình vô cùng bất lợi với Tiêu Chiến. Tuy rằng vẫn có người tin tưởng anh, nhưng chỉ là số ít, đa số đều là từ ngữ chửi rủa. Thật sự không nghĩ tới, chính mình đã sắp chết, còn gây ra cho Tiêu Chiến phiền toái lớn như vậy.

Vương Nhất Bác không biết lúc này nên làm gì, nhưng chia tay là chắc chắn. Chỉ là cậu chưa nghĩ ra nên nói như thế nào, suy nghĩ nửa ngày rồi lại cười khổ vài tiếng. Nói không chừng không cần chính cậu lên tiếng, Tiêu Chiến sẽ đề nghị chia tay trước.

"Tiêu Chiến tôi nói cho cậu biết, hiện tại cậu lập tức chia tay, sau đó họp báo làm sáng tỏ, nói người kia chỉ là bạn tốt, tôi chắc chắn có thể cứu cậu." An Tình cố áp tức giận xuống, bắt đầu phân tích tình huống hiện tại.

"An tỷ, cậu ấy là người em yêu... Em rất yêu cậu ấy." Tiêu Chiến nhắm mắt lại. Anh biết, anh cũng đoán được công ty nhất định sẽ bảo mình chia tay Vương Nhất Bác. Chỉ là, bản thân anh thực sự luyến tiếc.

"Tiêu Chiến! Tôi có năng lực đưa cậu tới địa vị hôm nay, thì cũng có khả năng làm cậu rơi xuống đáy, cậu nghe, đây là biện pháp duy nhất, tiền đồ hay là tình cảm trước mắt, tự cậu lựa chọn đi?" An Tình tựa hồ rất tức giận, nói xong lời này liền cúp máy.

Làm sao bây giờ? Lần đầu tiên Tiêu Chiến cảm thấy bất lực như vậy. Tương lai rất quan trọng, vậy Vương Nhất Bác thì sao? Phải làm sao bây giờ.

Người đều có tư tâm, Vương Nhất Bác cũng có. Cậu đang đánh cuộc, nếu Tiêu Chiến thực sự lựa chọn cậu, Vương Nhất Bác nguyện ý chờ, đem đoạn thời gian cuối cùng của mình toàn bộ dành cho anh. Nhưng nếu Tiêu Chiến chọn tiền đồ thì sao? Vậy thì cậu nên làm gì đây?

Vương Nhất Bác vô cớ nghĩ đến năm tháng mười tám tuổi.

Năm ấy cậu lên cao tam, vì có thể học cùng một chỗ với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dùng toàn bộ sức lực để học tập. Năm ấy, Tiêu Chiến lần đầu tiên từ Bắc Kinh trở về.

Cậu còn nhớ rõ lúc ấy nhìn thấy Tiêu Chiến có bao nhiêu vui vẻ, rốt cuộc đã hơn một năm không gặp nhau, thiếu niên vẫn là rất nhớ anh.

Cha mẹ Vương Nhất Bác đều mặc kệ cậu, trước nay chưa từng có năm nào là trải qua vui vẻ, đêm ba mươi cuối năm năm ấy, Tiêu Chiến trực tiếp đưa cậu đến khách sạn, muốn lần đầu tiên của cậu.

Vương Nhất Bác nhớ rõ lần đầu tiên Tiêu Chiến tiến vào cơ thể cậu, cơ thể cậu giống như bị xé rách, đau đến mức cảm giác trong phút chốc nào đó đã thoát ly hiện thực, nhưng khung cảnh pháo hoa bắn lên ngoài cửa sổ lại đột nhiên lôi cậu quay trở về.

Ngày đó cậu nằm trong lòng ngực Tiêu Chiến, nhìn pháo hoa thật lâu. Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa từng thấy qua pháo hoa nào đẹp đẽ như lúc ấy. Rất đẹp, nhưng cũng thực ngắn ngủi.

Tựa như cả đời Vương Nhất Bác, cũng thực ngắn ngủi, ngay cả pháo hoa cũng không bằng. Cuộc đời cậu, vốn dĩ cũng không tốt đẹp gì.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại. Nếu là Tiêu Chiến năm hai mươi tuổi phải lựa chọn, hẳn là sẽ lựa chọn Vương Nhất Bác.


[Em thích anh, tựa cơn gió đi qua ngàn dặm, không biết mệt mỏi, không hỏi ngày về]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com