6
[Anh ấy từng chân thành yêu tôi.]
Tiêu Chiến điên.
Anh nổi điên gọi liên tục cho Vương Nhất Bác, nhưng đều chỉ phí công, đáp lại anh chỉ có giọng nữ máy móc đều đều mà lạnh băng.
Anh thật sự hối hận, nếu lúc trước hai người không chia tay, chính mình đối xử với Nhất Bác tốt một chút, kết quả bây giờ cũng sẽ không như vậy.
Anh không dám nghĩ nếu Vương Nhất Bác thật sự mắc phải bệnh máu trắng, thì anh phải làm gì bây giờ. Nếu Vương Nhất Bác chết, anh nhất định sẽ điên.
Nhưng tất cả lại là sự thật, bệnh của Vương Nhất Bác còn nghiêm trọng hơn những gì cậu nghĩ. Cậu sợ rằng một ngày ngủ rồi, sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa.
Vương Nhất Bác bắt đầu ho ra máu, thuốc giảm đau cũng không còn tác dụng.
Bác sĩ kê thuốc cho cậu thậm chí còn tăng hàm lượng Flo lên.
Thứ mà những đứa trẻ hạnh phúc có lẽ cả đời cũng sẽ không chạm vào, nhưng Vương Nhất Bác lại chỉ có thể dựa vào chúng để sống qua ngày.
Cậu thường xuyên mơ thấy Tiêu Chiến. Nhưng trong mơ Tiêu Chiến mãi không cười, chỉ có một khuôn mặt lạnh băng nói chia tay với cậu.
Trong mộng, Tiêu Chiến toả sáng trên sân khấu, còn cậu lại rơi vào vực sâu.
Kinh đô tràn ngập cánh hoa trong mộng kia, nay chỉ còn lại thân cây khô cằn cùng duy độc mình cậu.
Những thứ này cậu đều chỉ có thể tự mình chịu đựng, ban ngày vẫn cố tạo một bộ dáng vui vẻ hòng lừa gạt chính mình.
Vương Nhất Bác muốn dành những thứ tốt nhất cho Tiêu Chiến, muốn giữ lại cơn gió, tìm đoạt ánh trăng, nhưng chung quy lại lực bất tòng tâm.
Cậu chỉ còn một tấm thân ốm đau, một thân thể gầy yếu.
Ánh nắng Lạc Dương vẫn tươi đẹp, bó Mãn Thiên Tinh kia được xử lý rất tốt, trắng đến mức có chút kiều diễm. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cánh hoa mỏng manh rơi lên gương mặt thiếu niên đang nhìn hoa phát ngốc. Dung nhan xinh đẹp của thiếu niên tuy có chút tiều tụy nhưng vẫn cứ đẹp đến cực điểm, làm người không thể nào dời mắt.
Trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng không thể phân rõ là hoa hay thiếu niên càng đẹp.
Châu Nghệ Hiên cười đi tới, ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác tràn đầy ôn nhu cùng quyến luyến.
"Nhất Bác, nếu em thích thì ngày mai chúng ta đến chỗ này được không?" Châu Nghệ Hiên chống tay lên bàn nói.
"Chỗ nào ạ?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, trong con ngươi lấp lánh tia sáng tựa một con mèo con.
"Bí mật." Châu Nghệ Hiên tâm trạng rất tốt nhìn thiếu niên.
Vương Nhất Bác lè lưỡi, lẩm bẩm nói anh thừa nước đục thả câu, đứng dậy vào phòng chuẩn bị cập nhật tiểu thuyết.
"Kiếp phù du mười năm" của Vương Nhất Bác còn chưa viết xong, thời gian cập nhật chương mới cũng chưa xác định, nhưng hiển nhiên đã thu được một lượng lớn fan hâm mộ.
Cốt truyện vẫn luôn dừng lại ở tình tiết Tiêu Chiến liên tục nhiều ngày trắng đêm không về nhà, Tiêu Chiến không dám đọc lâu, chỉ cần liếc mắt thêm một cái cũng làm anh đau lòng.
Tiêu Chiến cũng không dám nghĩ, nếu thật sự Vương Nhất Bác gặp bệnh khó chữa, bản thân mình nên làm cái gì? Anh sẽ điên. Chuyện này nhất định không thể nào xảy ra.
Đến tủ lạnh lấy vài chai rượu, anh muốn làm cho mình thật say. Chỉ có cách này mới có thể khiến anh tạm thời quên đi Vương Nhất Bác.
"Thịch thịch thịch..."Tiêu Chiến bị tiếng đập cửa làm tỉnh lại. Anh có chút bực bội gãi gãi tóc, thấy âm thanh ngoài cửa vẫn không ngừng, đành phải đứng dậy đi ra mở cửa.
Người tới là An Tình, đi bên cạnh là hậu bối Tô Ngôn cùng công ty. Cô gái này hình như thích Tiêu Chiến, thường ngày nhìn thấy Tiêu Chiến liền đỏ mặt, lúc này có lẽ là muốn đến thăm anh.
"An tỷ, có việc gì sao?" Tiêu Chiến có chút đau đầu, vì tình cảm nhiều năm gọi một tiếng 'An tỷ', liếc mắt nhìn Tô Ngôn bên cạnh, lại không hề mở miệng.
"Có việc gì sao?! Tiêu Chiến cậu rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ mấy ngày không gặp, sao lại biến bản thân thành cái bộ dạng này?" An Tình tức muốn hộc máu, trừng mắt nhìn Tiêu Chiến.
"Giúp em huỷ toàn bộ lịch trình mấy ngày nay, em muốn ra ngoài." Tiêu Chiến nghiêng người để hai người tiến vào, ngữ khí thật bình đạm.
"Bộ phim của Lý đạo cậu đã diễn một nửa, cậu không diễn nữa phải tìm ai? Cậu có biết tiền vi phạm hợp đồng phải bồi bao nhiêu không?" An Tình ném kính râm lên mặt Tiêu Chiến, thiếu điều tát anh một cái.
"Những cái đó đều không quan trọng, Tiêu Chiến em chẳng lẽ không trả nổi tiền vi phạm hợp đồng? Chị bảo Lý Đạo tìm người khác đi." Tiêu Chiến nhặt kính râm lên, để trên bàn, có vẻ khinh thường.
"Chiến ca, anh rốt cuộc sao vậy? Nói một câu không quay là không quay?" Hốc mắt Tô Ngôn có chút đỏ lên, nhẹ nhàng tiến lên kéo góc áo Tiêu Chiến.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhận ra, có một vài thứ càng quan trọng, hai người về đi." Tiêu Chiến mặt lạnh đẩy Tô Ngôn ra, xoay người lên lầu.
"Tiêu Chiến! Cậu đừng hối hận!" Câu rít gào của An Tình bị ngăn cách bên ngoài.
Tiêu Chiến biết, lần này rời đi, sợ là đã không còn đường lui, có lẽ sẽ lọt vào phong sát, nhưng chỉ cần là Vương Nhất Bác, anh nguyện ý.
Cho dù là trời Nam đất Bắc, chỉ cần đích đến chính là Vương Nhất Bác, anh sẽ không ngần ngại.
May mắn khi Tiêu Chiến không ở bên cạnh, còn có một người khác bảo vệ chăm sóc cậu, chính là Châu Nghệ Hiên.
Bằng không Vương Nhất Bác làm sao có thể chịu đựng qua từng đó năm tháng.
Châu Nghệ Hiên đưa thiếu niên tới cửa hàng hoa của anh. Cửa hàng có tên giống bút danh của Vương Nhất Bác - Ôn Niệm Bắc.
"Ok, có thể mở mắt rồi!" Châu Nghệ Hiên buông tay Vương Nhất Bác ra, trong giọng nói có chút tự hào.
"Cửa hàng bán hoa! Là của anh sao?!" Vương Nhất Bác ngạc nhiên, trong mắt hiện lên tia sáng đã lâu không xuất hiện.
"Đúng vậy, không phải em rất thích hoa sao, anh tặng nhà ấm trồng hoa này cho em." Châu Nghệ Hiên nhìn thiếu niên hiếm khi lộ ra tính trẻ con, duỗi tay xoa tóc cậu, ý bảo Vương Nhất Bác vào xem.
"Thôi, anh cứ giữ lại đi, cửa hàng bán hoa lớn như vậy, em quản lý không nổi." Vương Nhất Bác cầm một bó Louis mười bốn đoá hoa hồng, trong nhà ấm trồng hoa tràn ngập những ngọn đèn li ti, tất cả đều hài hoà tốt đẹp.
Trái tim Châu Nghệ Hiên luôn thực dễ dàng vì Vương Nhất Bác mà mềm mại. Nhìn người thiếu niên mỉm cười ôn nhu, trong lòng lại nhớ đến tình trạng thân thể cậu.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Châu Nghệ Hiên nhìn màn hình báo cuộc gọi tới, sắc mặt lạnh vài phần. "Nhất Bác, anh ra ngoài nghe máy."
"Được." Vương Nhất Bác cảm nhận được áp suất thấp xung quanh anh, vội vàng đồng ý.
Kỳ thật Châu Nghệ Hiên chỉ sợ Vương Nhất Bác nghe được giọng người nọ sẽ không nhịn được mà nhớ nhung.
"Alo, có chuyện gì?" Thanh âm Châu Nghệ Hiên lạnh băng.
"Nghệ Hiên, tôi đã đến Lạc Dương." Tiêu Chiến cũng không giận, chỉ cần chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác, anh đều rất kiên nhẫn.
"Vậy thì sao?" Châu Nghệ Hiên hoảng sợ, lại cố gắng khiến cho bản thân thật bình tĩnh. Anh hiểu rõ, chung quy vẫn phải giao Vương Nhất Bác về trong tay Tiêu Chiến.
Tựa như những câu chuyện cổ tích về hoàng tử công chúa. Kỵ sĩ bảo hộ công chúa, nhưng người cuối cùng bên nàng vẫn sẽ là hoàng tử. Kỵ sĩ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hoàng tử mang công chúa rời khỏi hắn, điều hắn làm chỉ có thể là chúc phúc cho họ.
Tiêu Chiến đã từng là hoàng tử của Vương Nhất Bác, hiện tại cũng có thể trở thành kỵ sĩ của Vương Nhất Bác, cho nên anh hạ quyết tâm, muốn tìm được công chúa của chính mình.
"Tôi biết cậu và Nhất Bác cùng nhau, tôi rất nhớ em ấy, xin cậu để tôi gặp em ấy, được không?!" Ngữ khí Tiêu Chiến chưa bao giờ khẩn khoản như vậy.
Có thể làm cho Tiêu Chiến trở nên như vậy, chỉ có Vương Nhất Bác.
Châu Nghệ Hiên chung quy vẫn là không đành lòng: "Chín giờ sáng mai gặp ở quán cà phê, địa chỉ tôi sẽ nhắn cho cậu." Anh thở dài, tắt điện thoại.
Nhìn bộ dáng thiếu niên mỉm cười giữa vườn hoa, anh biết, chính mình lại lưu luyến. Trời sinh anh thiện lương, có lẽ là ngu ngốc, nhưng giờ phút này anh thật sự hiểu được, chính mình chung quy vẫn không có cách nào ngăn lại tình cảm này.
Anh vĩnh viễn không thể trở thành người thứ ba.
[Anh càng sợ em - mang ánh mắt thất vọng nhìn anh.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com