7
[Em cũng không cần anh hối hận, chỉ muốn anh vào một ngày bình đạm nào đó lại sẽ đột nhiên nhớ tới em, sau đó đột nhiên nhận ra rằng, anh đã đánh mất điều anh trân quý nhất.]
"Nếu em khó xử, thì đừng gặp." Châu Nghệ Hiên thuật lại mọi chuyện cho Vương Nhất Bác, nhìn bộ dáng cậu có chút khó xử, cẩn thận dò hỏi.
"Kỳ thật em, rất muốn gặp anh ấy." Vương Nhất Bác cũng không ngại, trực tiếp nói ra."Cũng không biết Tiêu Chiến rốt cuộc muốn làm gì." Vương Nhất Bác dừng một chút mới nói: "Mà cho dù anh ấy muốn làm gì, hiện tại em có thể gặp anh ấy một lần đã tốt rồi."
Tâm tư thiếu niên rất đơn giản, cậu cho rằng Tiêu Chiến lần này tới tìm mình chỉ vì chuyện gì đó, cậu không mong Tiêu Chiến có thể quay lại cùng mình, thời gian của cậu đã không còn nhiều lắm, gặp được Tiêu Chiến đã là điều may mắn.
"Được, ngày mai anh mang anh ta đến, em chờ là được." Châu Nghệ Hiên nói không khó chịu là giả, bộ dáng thiếu niên vui vẻ như một thanh kiếm sắc đâm vào trái tim anh. Anh một mặt vui vẻ thay cho Vương Nhất Bác, một mặt lại cảm thấy thật khó để từ bỏ.
Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu, cậu không phải không thấy sự thất vọng trong mắt Châu Nghệ Hiên, cũng biết lý do của sự thất vọng đó, nhưng cậu không có cách nào mở miệng an ủi, cậu chỉ có thể làm bộ coi như không thấy gì.
Tha thứ cho em đi Hiên ca, em không thể làm trái lại lòng mình.
8 giờ hôm sau Châu Nghệ Hiên liền đến quán cà phê, sớm hơn một tiếng so với giờ hẹn.
Quả Nhiên, Tiêu Chiến đã đợi sẵn ở đó.
"Cậu tới sớm vậy?" Tiêu Chiến nhỏ giọng mở miệng, tháo khẩu trang xuống, thân phận của anh không thể bị lộ, ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau Châu Nghệ Hiên.
"Tôi biết cậu sẽ tới sớm, sợ cậu chờ lâu, đừng nhìn, Nhất Bác không tới." Châu Nghệ Hiên liếc mắt ngó Tiêu Chiến một cái, lạnh mặt mở miệng ngồi xuống.
"Cậu có ý gì?" Tiêu Chiến nóng giận, không phải nói ra gặp mặt sao? Tại sao lại không tới: "Cậu đã đồng ý cho tôi gặp em ấy."
"Sức khoẻ em ấy không thích hợp ra gió." Châu Nghệ Hiên nhấp một ngụm cà phê, thanh âm bằng phẳng.
"Em...Em ấy thật sự..." Ánh mắt Tiêu Chiến đột nhiên bất động, tim giống như ngừng đập một giây: "Cậu...Cậu đang nói đùa đúng không? Nhất Bác, sao có thể..."
"Tôi cũng mất một thời gian dài mới có thể chấp nhận sự thật này." Châu Nghệ Hiên dừng một chút, giương mắt nhìn người con trai trước mắt, lần gặp mặt trước đó anh ta vẫn là đại minh tinh quang mang lóng lánh ngàn người vây quanh, hiện tại người ngồi đối diện lại khổ sở chật vật vô cùng.
"Thời điểm em ấy ở nhà đau đớn, cậu còn đang em em anh anh cùng với nữ diễn viên chính, thời điểm em ấy tuyệt vọng vì biết chính mình không còn nhiều thời gian, cậu liên tục hơn mười ngày không bên cạnh em ấy, Tiêu Chiến, lúc trước đã không biết quý trọng, hà tất bây giờ lại tỏ ra thâm tình." Châu Nghệ Hiên cười khổ nhìn hốc mắt người con trai đối diện chậm rãi đỏ lên.
"Không phải, Nghệ Hiên, cậu trả em ấy lại cho tôi, tôi nhất định sẽ đối xử với em ấy thật tốt, tôi sẽ tìm mọi cách chữa khỏi cho em ấy, cậu hãy tin tưởng tôi..." Tiêu Chiến dùng ngữ khí thành khẩn nhất từ trước đến nay nói: "Tôi thề."
"Nếu Vương Nhất Bác vì bất kỳ chuyện gì mà chịu uỷ khuất nữa, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu." Châu Nghệ Hiên hung hăng nói một câu liền đứng dậy: "Đi thôi, em ấy đang ở nhà chờ cậu."
Vương Nhất Bác đúng là hiện tại đang ở nhà, thời điểm Châu Nghệ Hiên ra ngoài cậu còn ở trên giường, ngày hôm qua đi ra cửa hàng bán hoa suốt một buổi sáng, hiện tại có hơi sốt nhẹ, Châu Nghệ Hiên không đành lòng gọi cậu dậy.
Thời điểm mà Tiêu Chiến mở cửa, Vương Nhất Bác đã dậy, đang ngồi trên sô pha chơi đùa với con mèo của Châu Nghệ Hiên. Cậu biết Tiêu Chiến tới, lập tức ngồi thẳng không dám nhìn.
"Nhất Bác, Tiêu Chiến tới." Châu Nghệ Hiên nhìn Vương Bác cười sủng nịnh, vào cửa. Trong lòng anh hiểu rõ mình không nên ở đây gây trở ngại cho họ.
"Anh...Anh tìm em." Vương Nhất Bác vẫn không ngẩng đầu, nhẹ nhàng đặt con mèo trong ngực lên sô pha.
"Nhất Bác." Tiêu Chiến như núi lửa bị đè nén đã lâu, rốt cuộc lúc này có cơ hội phun trào, tựa như phát điên tiến lên ôm chặt Vương Nhất Bác: "Thực xin lỗi." Anh ôm cậu thật chặt, giống như bảo bối mất thật lâu nay mới tìm lại được.
"Chiến ca... Em không sao." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vỗ vai anh, vùi mặt vào ngực anh.
"Về nhà cùng anh, anh... Anh cái gì cũng không cần nữa, chỉ cần em khỏe lại." Tiêu Chiến nâng mặt cậu từ trong lòng ngực lên, trong ánh mắt đều là thâm tình: "Trước hết chúng ta về Bắc Kinh, chữa khỏi bệnh liền đi Pháp, tất cả sẽ ổn thôi." Anh vừa nói, vùa nhẹ nhàng hôn lên mắt cùng chóp mũi của cậu.
Tương tư ghi tâm khắc cốt nhiều ngày qua, rốt cuộc lúc này đều biến mất.
"Em không về Bắc Kinh, Chiến ca, em muốn ở Lạc Dương." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, hốc mắt đỏ lên, vô thức phủ một tầng hơi nước.
"Em...Em không nỡ xa Châu Nghệ Hiên..." Thanh âm Tiêu Chiến lạnh xuống.
"Không phải... em... Em chỉ muốn ở lại chỗ này... Em không còn bao nhiêu thời gian, nhưng nếu anh không muốn..." Vương Nhất Bác còn chưa nói xong đã bị anh chặn lại.
"Ngốc, anh chỉ nói đùa thôi, anh ở đây cùng em, công việc của anh đều hoãn rồi, em đừng nói như vậy, nhất định mọi chuyện sẽ tốt thôi." Tiêu Chiến làm sao còn nhẫn tâm mắng Vương Nhất Bác, đau lòng còn không kịp, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau qua khoé mắt cậu, lại ôm người vào trong lòng ngực.
"Chúng ta thuê lại căn phòng năm đó chúng ta ở, trong phòng sẽ trồng đầy hoa Thiên Tinh em thích nhất, lại trồng thêm ít hoa Sơn Chi, nuôi một con mèo béo, em phải nhanh khoẻ lên được không". Ngữ khí ôn nhu đến mức bất luận kẻ nào nghe xong cũng có thể luân hãm.
"Ừm." Khoé môi Vương Nhất Bác nhoẻn cười, nước mắt lại vô thức rơi xuống, ôn nhu như vậy, cậu đợi đã thật lâu.
Thời khắc hai người thực sự dọn ra ngoài, Châu Nghệ Hiên thế nhưng rơi nước mắt.
"Tiêu Chiến,cậu nhất định phải đối xử thật tốt với Vương Nhất Bác, nếu cậu lại làm khổ em ấy,tôi nhất định sẽ không tha cho cậu." Châu Nghệ Hiên tiễn hai người tới cửa: "Nhất Bác, nhớ tự chăm sóc tốt cho mình."
"Hiên ca, anh từ khi nào lại dong dài như vậy." Vương Nhất Bác cười đưa trang sức hình con thỏ trong tay cho anh: "Đây là thứ em hay mang trên người, tặng anh làm kỉ niệm."
"Lại không phải không còn gặp nhau." Châu Nghệ Hiên cầm mặt trang sức nhìn về phía Tiêu Chiến: "Tiểu tử cậu nhớ rõ, tôi giao em ấy cho cậu."
"Yên tâm đi, tôi sẽ thật tốt với em ấy, em ấy vốn dĩ thuộc về tôi." Tiêu Chiến ôm Châu Nghệ Hiên: "Mấy ngày nay cám ơn cậu."
Tiêu Chiến thuê một căn phòng rời xa ồn ào náo động, dưới lầu thật sự trồng hoa Sơn Chi, bên trên dựng một túp lều lớn, giữa tháng chạp rét mướt nở ra từng đoá hoa trắng muốt, thanh hương vương vấn trên cơ thể thiếu niên, làm Vương Nhất Bác có cảm giác như quay lại năm đó.
"Thích không?" Tiêu Chiến ôm vai Vương Nhất Bác nhìn ra cửa sổ sát đất ở lầu hai, quan sát kiệt tác của mình.
"Ừm, rất thích." Nếu ngày tháng sau này đều hạnh phúc như vậy, cậu thực sự luyến tiếc chết đi.
"Vì sao bệnh nặng như vậy cũng không nói với anh." Tiêu Chiến đau lòng sự ngốc nghếch của cậu, chuyện gì cũng không nói với anh, chỉ biết gánh trách nhiệm một mình.
"Sợ anh lo lắng." Sợ anh lựa chọn sự nghiệp rời bỏ em, nửa câu sau cậu không dám nói ra.
"Ngu ngốc, nếu không phải còn có Châu Nghệ Hiên thì em phải làm sao? Em tính toán một mình lặng lẽ chết đi sao." Tiêu Chiến có chút nghĩ mà sợ nhìn vào ánh mắt Vương Nhất Bác, đau lòng hôn cậu.
Vương Nhất Bác biết rõ bệnh tình của mình nặng bao nhiêu, nhưng cậu không muốn điều trị bằng hoá chất, cho dù phải chết cậu cũng không muốn phải thống khổ như vậy, những ngọt ngào này tạm thời có thể khiến cậu quên đi đau đớn, những ngày còn lại chỉ cần có Tiêu Chiến bên cạnh cậu cũng đã thấy đủ.
Xem như chính mình tiêu phí ba mươi năm đổi lấy tình yêu của Tiêu Chiến, được một Thiên vương có hàng ngàn fan hâm mộ như thế yêu mình cũng đáng giá.
"Anh...Đã đọc qua tiểu thuyết em viết." Tiêu Chiến ngồi trên sô pha, để Vương Nhất Bác ngồi trên đùi: "Là anh không chăm sóc em tốt, sau này sẽ từ từ bồi thường, anh đã hẹn bác sĩ riêng, ngày mai đưa em đi hóa trị."
Vương Nhất Bác nghe thấy hóa trị, thân thể run rẩy: "Em không đi.", rồi cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm góc áo của mình.
"Còn tức giận sao? Không vui có thể đánh anh, mắng anh, đừng tự thương tổn mình, ngoan ngoãn nghe lời đi bệnh viện được không?" Tiêu Chiến mềm giọng, xoa xoa sợi tóc màu nâu trên trán của thiếu niên.
"Em không có tức giận, em...không muốn đi, không cần phải đi." Vương Nhất Bác không ngẩng đầu, giọng nói rầu rĩ.
"Tại sao không muốn đi? Nhất Bác không muốn khỏi bệnh sao?" Đôi tay Tiêu Chiến nâng khuôn mặt gầy yếu của Vương Nhất Bác lên.
"Ca, em... Anh đừng ép em có được không, em không muốn...thời gian cuối cùng chỉ có thể ở trong bệnh viện." Vương Nhất Bác sụt sịt mũi, nức nở khóc: "Em sợ đau, sợ ngày tháng cuối cùng còn bị tra tấn đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ."
"Điềm Điềm... Anh nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho em, tin tưởng anh, nếu em không muốn đi, vậy không đi, anh sẽ vĩnh viễn bên cạnh em." Tiêu Chiến hôn lên bờ môi đã hơi lạnh của cậu.
[Đừng khiến em phải thất vọng nhìn anh.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com