8
[Sau này ngoan ngoãn thích một cô gái đi.]
Chỉ tiếc trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, Vương Nhất Bác chung quy sẽ rời khỏi Tiêu Chiến, cậu có lẽ chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của anh, nhưng Tiêu Chiến lại là cả cuộc đời của cậu.
Cho đến khi ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, Tiêu Chiến mới chân chính tin rằng, người vừa mới nằm giữa vũng máu, được anh hoang mang rối loạn đưa vào bệnh viện, thật sự chính là Vương Nhất Bác.
Bệnh viện vĩnh viễn là một màu trắng xóa, bao nhiêu người đã trải qua sinh tử sống lại một lần nữa, lại có bao nhiêu người phải vĩnh viễn ra đi, màu trắng lạnh băng tựa như không tồn tại bất kỳ cảm xúc gì, Tiêu Chiến hiểu rõ vì sao Vương Nhất Bác tình nguyện không thể sống thêm cũng không muốn lưu lại bệnh viện.
Chỉ là đứa trẻ ngốc kia, vì sao chuyện gì cũng không nói cùng anh, nếu không phải anh đọc được cuốn tiểu thuyết kia, Vương Nhất Bác có phải sẽ vĩnh viễn cũng sẽ không nói trước đây cậu bị bệnh trầm cảm, có phải sẽ vĩnh viễn giả bộ vui vẻ âm thầm chịu đựng đau đớn. Vương Nhất Bác vì sao ngốc như vậy, vì sao cho dù cả người là máu vẫn ngoan ngoãn như vậy, vì sao cho dù tận thời khắc cuối cùng, thanh âm trong miệng vẫn luôn là "ca ca".
Tiêu Chiến chưa từng thật sự nghĩ đến Vương Nhất sẽ rời khỏi mình, mặc dù đã nhìn qua bộ dạng suy yếu của cậu ở Lạc Dương, trong lòng suy nghĩ vẫn là phải đối xử với cậu thật tốt, mặc dù biết bệnh tình của cậu nghiêm trọng đến mức nào, anh vẫn chỉ nghĩ cách nhanh chóng nhờ người tìm ra cốt tủy thích hợp.
Đứa trẻ này bằng cách nào có thể che dấu tốt như vậy, tận tới khi anh nhìn thấy những đóa hoa Sơn Chi vấy máu đó, anh mới chân chính minh bạch, cậu sẽ đi. Anh mới phản ứng lại, bản thân có khả năng rốt cuộc thật sự sẽ không tìm thấy Vương Nhất Bác nữa.
Tiêu Chiến khó có thể tưởng tượng, người chịu đựng giỏi giống như Vương Nhất Bác, là đau đến mức nào mới có thể bất tỉnh.
Anh nhìn ánh đèn trong phòng giải phẫu, toàn thân phát run, trong lòng thầm cầu nguyện, Vương Nhất Bác của anh, nhất định phải không có chuyện gì.
Nhưng chung quy là không như mong muốn.
Vương Nhất Bác giữ lại một cái mạng, chuyển đến phòng ICU, Tiêu Chiến chỉ có thể cách kính pha lê xa xa nhìn cậu, nhìn gương mặt tái nhợt của người nọ, tựa như thiên sứ rơi xuống giữa thế gian, tùy thời sẽ trở lại thiên đường của hắn.
Mặc dù không thể vào thăm hỏi, Tiêu Chiến cũng không phân ngày đêm mà canh giữ bên ngoài. Cho dù chỉ mới hai ba ngày, anh cũng đã nhìn thấy rất nhiều người có người nhà qua đời. Bi thương thống khổ, khóc lóc thảm thiết, không khí nơi này thật áp lực, nhưng Tiêu Chiến không nghĩ chuyện rời khỏi.
Tiêu Chiến không nói cho bất kỳ ai, ngay cả Châu Nghệ Hiên cũng không biết, anh cứ một mình trông giữ như vậy, nhìn người đến người đi, không ai phát hiện anh chính là minh tinh đương thời Tiêu Chiến, cũng không ai biết người yêu của anh đang chịu đựng thống khổ thế nào trong phòng bệnh.
"Tiên sinh, anh là người nhà của Vương Nhất Bác sao?" Nữ hộ sĩ nhìn người đàn ông đã ở lại nơi này vài ngày, thử dò hỏi.
"Phải." Tiêu Chiến mặt vô biểu tình nhìn hộ sĩ, cặp mắt tựa sao trời kia lúc này đã vẩn đục bất kham.
"Bác sĩ chủ trị tìm anh, mời anh theo tôi."
"Được." Tiêu Chiến đứng lên, lưu luyến nhìn người yêu nằm trong ICU, đi theo hộ sĩ.
Anh bây giờ cái gì cũng có thể từ bỏ, chỉ cần Vương Nhất Bác khỏe lên, anh có thể dùng tất cả đánh đổi.
Nhưng chuyện ngươi càng sợ, tỷ lệ phát sinh lại càng lớn, đây chính là định luật Murphy, hiện tại Tiêu Chiến thực sự tin tưởng câu nói đó.
"Nén bi thương." Bác sĩ lớn tuổi đỡ mắt kính tơ vàng, vùi đầu viết lên giấy.
Tiêu Chiến cũng không biết bản thân rời khỏi phòng thế nào.
Bác sĩ nói dấu hiệu sinh mệnh của Vương Nhất Bác đang dần biến mất, cậu sẽ được chuyển dời đến phòng bệnh dành cho người thường, để người nhà ở bên cạnh cậu, cùng cậu đi qua quãng đường cuối.
Thật là buồn cười, cái gì gọi là chăm sóc cậu thật tốt, chức trách bệnh viện không phải là chữa khỏi bệnh sao, hiện tại nói vậy là có ý tứ gì?
"Vậy em ấy, còn có thể chịu đựng bao lâu?" Thanh âm Tiêu Chiến run rẩy kỳ lạ, hốc mắt đỏ đến dọa người, ý thức anh đã bắt đầu sụp đổ.
"Trong vòng 24 tiếng, tùy thời có khả năng rời đi, tiên sinh, nén bi thương."
Nén bi thương? Làm cách nào có thể nén bi thương?
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác được hộ sĩ đẩy ra khỏi phòng ICU, đưa đến phòng bệnh thường, chung quy vẫn rơi lệ. Vương Nhất Bác của anh, mang mặt nạ dưỡng khí, sắc mặt tái nhợt, anh lại nghĩ đến thiếu niên năm đó hái hoa Sơn Chi trong bệnh viện, một Vương Nhất Bác tốt như vậy, làm sao chịu đựng được khổ sở như vậy.
Ánh chiều tà từ ngoài cửa số chiếu vào phòng, bóng ma rải lên gương mặt nhiễm bệnh trắng nhợt của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến quỳ gối cạnh mép giường an tĩnh nhìn cậu, cho dù đã tới thời khắc này, cậu nhìn vẫn thực ngoan, an an tĩnh tĩnh, không tranh không đoạt.
Là anh, không chăm sóc tốt cậu, thâm tình tới muộn, còn rẻ mạt hơn cả cỏ dại.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng nắm bàn tay tràn đầy lỗ kim của Vương Nhất Bác, không nói lời nào, cũng bất động, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, rơi nước mắt.
Giữa lúc hoảng hốt, anh cảm giác được nắm tay giật giật, liền giật mình thanh tỉnh trở lại.
"Nhất Bác, em tỉnh rồi sao, anh đi gọi bác sĩ." Trên mặt Tiêu Chiến rốt cuộc có thần sắc.
"Anh...đừng đi!" Âm thanh Vương Nhất Bác yếu ớt, nhỏ đến không nghe thấy.
"Nhất Bác, em đừng làm anh sợ, em sẽ không sao cả, đúng không?" Tiêu Chiến rốt cuộc vẫn nhận rõ hiện thực, rơi nước mắt chậm rãi ôm lấy Vương Nhất Bác.
"Anh...sau này...Sau này đừng thích con trai nữa, tìm một cô gái mà anh thích, đối xử...thật tốt với cô ấy." Vương Nhất Bác cực kỳ khó chịu, kéo mặt nạ dưỡng khí xuống, liều mạng hít thở.
"Nhất Bác...Vương Nhất Bác, đồ ngốc, em có phải vẫn chưa tha thứ cho anh đúng không, dùng phương pháp như vậy để trừng phạt anh." Tiêu Chiến nhìn mặt Vương Nhất Bác, cả người run rẩy.
"Anh, đáp ứng em... Em không thể...không thể đi cùng anh nữa, anh phải sống thật tốt, chăm sóc tốt bản thân." Vương Nhất Bác miễn cưỡng nhếch khóe miệng, nhưng làm cách nào cũng không thể cười nổi.
"Không thể, Nhất Bác, anh không cần gì hết, anh chỉ cần em mà, Vương Nhất Bác... Vương Nhất Bác, anh chỉ yêu em." Tiêu Chiến lớn tiếng kêu, anh sợ, thật sự bắt đầu sợ hãi, Vương Nhất Bác không còn nữa, chính mình phải sống bằng cách nào.
"Anh ...Chỉ cần đi con đường của mình, quên em đi."
"Anh, em cũng...em cũng yêu anh." Vương Nhất Bác dùng chút sức lực cuối cùng, lại gần Tiêu Chiến, hôn lên khóe môi đã hơi lạnh của anh.
Đường điện tâm đồ còn đang lóe sáng kia, cuối cùng thành một đường thẳng tắp.
"Vương Nhất Bác! Vương Nhất Bác... Anh ở đây, em tỉnh lại nhìn anh một cái đi!" Tiêu Chiến siết chặt cậu, thân thể trong lồng ngực dần trở nên lạnh lẽo.
Ngoài cửa sổ pháo hoa lập lòe, thì ra hôm nay là Giao thừa...
Bốn năm trước, Vương Nhất Bác cũng là thời điểm này, dâng lần đầu tiên cho Tiêu Chiến, bốn năm trước, Vương Nhất Bác cũng giống như bây giờ, được Tiêu Chiến ôm vào lồng ngực, ước định chung thân.
Bốn năm sau, Vương Nhất Bác lại ở trong lồng ngực người yêu, lặng lẽ rời đi.
Kiếp phù du mười năm, cậu chưa từng hối hận.
Người tốt đẹp đến mức giống như thiên sứ kia, rốt cuộc vẫn rời đi, cậu đi đến một thế giới khác, theo đuổi những thứ tốt đẹp hơn.
***
Hai năm sau, một cái weibo được đưa lên hotsearch.
[Người yêu của Tiêu Chiến]
Độ hot sánh bằng, thậm chí vượt qua tin tức hai năm trước Tiêu Chiến rời khỏi giới giải trí.
[Thông cáo tới muộn hai năm]
Minh họa chính là ảnh anh cùng cậu chụp chung, hai năm nay anh vẫn luôn hối hận, họp báo trước đây đã không làm sáng tỏ mối quan hệ giữa hai người, mà đã giả mù sa mưa chỉ nói là bạn bè.
Năm đó, một đám fan Tiêu Chiến thống khổ rơi nước mắt, nói thẳng ca ca phải hạnh phúc.
Mà đương sự đang ngồi trước cửa sổ sát đất, vuốt ve một bức ảnh, thiếu niên trên ảnh chụp nở nụ cười xán lạn.
"Nhất Bác, anh mang em đến Pháp ngắm hoa Sơn Chi, em đừng nóng giận, đến nhìn anh đi."
Cậu ấy, chính là người anh yêu.
[Vì một khuôn mặt khiến bản thân tổn thương, xin đừng nhớ em, em sẽ không thể nào chịu nổi.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com