Chương 4 : Quên
Chương 4: Quên
Tiêu Chiến buổi chiều phải khám bệnh, theo thường lệ bận đến hơn bảy giờ mới khám xong cho toàn bộ, cả người vừa mệt vừa buồn ngủ, chuẩn bị qua phòng riêng thay quần áo về nhà ngủ. Lúc đi qua hành lang khu vực bệnh nhân vốn dĩ mắt anh vẫn luôn nhìn thẳng phía trước nhưng một khoảnh khác nào đó đột nhiên ngừng lại, giống như một loại bản năng của cơ thể, ngay cả chính anh cũng nói không rõ được lý do. Vì sao dừng lại, vì sao muốn nhìn về người đeo khẩu trang đội mũ che khuất cả gương mặt hướng bên cạnh kia,tựa như không biết từ lúc nào mới có thể dừng lại nhớ nhung, cũng không biết đi đến đâu mới có thể triệt để quên đi, tiếng vang kia lại lần nữa vang lên trong ngực.
Vì sao đến chính cơ thể bản thân anh cũng không khống chế được?
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn anh, giơ mu bàn tay còn dán băng dính cho anh nhìn:"Tôi đến truyền dịch."
Ý ngầm của ánh mắt kia anh vừa nhìn đã hiểu: em nghè lời chưa nè, ôm em một cái đi.
Trước đây rất lâu anh thường hay tức giận vì tính khí tùy hứng của thiếu niên, ví dụ như nằm ì không ăn điểm tâm, ví dụ như rõ ràng đau dạ dày vì làm tan vết sưng vẫn muốn uống cà phê, ví dụ như luyện vũ đạo không chịu mang đai bảo vệ kết quả đầu gối bị thương. Mà mỗi lúc anh thật sự tức giận thiếu niên đều ngoan ngoãn làm theo lời anh nói, sau đó cố ý thể hiện ra cho anh nhìn, mang theo ánh mắt tủi thân mong chờ nhìn anh:"Em nghe lời chưa nè, ôm em một cái đi." Hễ anh lại gần ôm cậu, thiếu niền sẽ phản công hôn loạn lên mặt anh.
Những ngày tháng tươi đẹp đó đã giống như đã là chuyện xa xôi của kiếp trước.
Tiêu Chiến không nghĩ bản thân lại là người dễ rơi nước mắt nhưng kỳ quái là,hết lần này tới lần khác anh phải cố gắng kiềm chế xúc động như này, ép nước mắt nóng hồi nín xuống, sau đó bình tĩnh hỏi một câu:"Hôm nay đỡ hơn chưa?"
Vương Nhất Bác gật đầu, anh lại nói:"Ngày mai vẫn phải đến, phải truyền dịch 3 ngày mới ổn được."
Thiếu niên nhìn anh không chớp mắt, qua hồi lâu rốt cục nói:"Tối nay tôi phải quay lại Bắc Kinh rồi."
Trong lúc hốt hoảng anh giống như nghe được tiếng cành cây bị bẻ gãy thế nhưng trong bệnh viện lấy đâu ra cành cây? Anh thế mà lại cười nói:"Không sao mà, cậu đem đơn thuốc này đi, đến bệnh viện nào truyền cũng được."
Vương Nhất Bác khẽ đáp lời:"Chuyện hot search hôm này, có người đến tìm anh đúng không?"
"Không có, vốn dĩ chỉ là hiểu nhầm mà thôi, hơn nữa cậu cũng giúp bệnh viện tuyên truyền, hiện tại xem như đôi bên cùng có lợi."Anh lại nhìn mu bàn tay dính băng dính của thiếu niên, nói:"Cậu có thời gian thì nghỉ ngơi nhiều một chút, những chuyện này để đoàn đội lo được rồi."
Vương Nhất Bác lại đáp một tiếng, ánh mắt thiếu niên thời khắc này không hề mang ý công kích nhưng cũng không hề mang theo hào quang, có lẽ vì đang bệnh, lại không make up, cả người hiện lên vô cùng u ám, chỉ là cứ cố chấp nhìn chằm chằm anh, giống như một giây sau anh sẽ biến mất vậy. Anh vốn dĩ không có cách nào đón nhận ánh mắt ấy, chỉ có thể miễn cưỡng tìm đề tài để nói:"Tôi...thường xuyên xem quảng cáo cậu đóng, nghe nói cậu phát triển rất tốt, tôi rất mừng cho cậu."
Thiếu niên đột nhiên không nhìn anh nữa mà nhìn chằm chằm gốc cây bên ngoài cửa sổ. Đèn trong khu vực bệnh viện chiếu lên gốc cây hiện lên hoa đào màu hồng diễm lệ vô cùng, nhưng mùa này, hoa phần lớn đã rụng hết, giống như cuộc sống, thời gian tươi đẹp nhất sớm đã trôi qua.
Thiếu niên hỏi bất thình lình:"Anh sống tốt không?" Tiếp theo giống như tự độc thoại, thấp giọng nói:"Tôi không ngờ anh lại chạy đến đây, có lẽ anh thật sự không muốn nhìn thấy tôi nữa."
Trái tim Tiêu Chiến như bị siết chặt lại, giống như có vật gì đó sắc nhọn đâm vào tim phổi, còn muốn hung hăng quấy rầy hai lần. Anh nói:"Chỉ là trước khi về nước đột nhiên nhận được lời mời, đãi ngộ của bệnh viện tư nhân tốt hơn bệnh viện công, cho nên tồi liền đến đây." Dừng lại một lúc, anh cố gắng mở miệng:"Tôi rất tốt, chỉ là công việc có hơi bận, nhưng mà tốt hơn cậu khá nhiều, tôi nên thỏa mãn mới đúng nhỉ."
Vương Nhất Bác đứng dậy, lúc này anh mới phát hiện ra dường như thiếu niên gầy hơn hồi trước, khuôn mặt như pho tượng góc cạnh rõ ràng, đường cằm thanh lãnh im ắng, không còn là bạn nhỏ má phình lên lúc ăn giống chuột Hamster trước đây nữa.
Bạn nhỏ của anh, trưởng thành rồi.
Sớm đã không còn là của anh nữa.
"Tôi phải đi rồi."
Anh cười yếu ớt:"Ăn cơm đúng giờ, bảo trọng."
Tiêu Chiến xoay người rời đi, thiếu niên đột nhiên gọi hắn lại:"Tiêu Chiến."
Anh quay đầu, ánh mắt thiếu niên gần trong gang tấc, mơ hồ lộ ra một tầng sương mù, ngơ ngác hỏi anh:"Anh làm thế nào quên được vậy?"
Tiếng vang trong ngực lại lần nữa la ầm lên, cuối cùng anh cũng biết vì sao nơi đó lại vọng lại, bởi vì trái tim trống không, đến mức cả người giống như đều đang trong trạng thái mất trọng lực, đang từ từ rơi xuống lại vĩnh viễn không thấy đáy. Bất lực đến tuyệt vọng.
Anh phải trả lời câu hỏi này như nào? Anh quên ra sao?
Năm ấy lúc Cố Tâm Địch tìm anh, anh căn bản không cảm thấy tình cảm của hai người là vấn đề gì lớn, sau đó người phụ nữ logic rõ ràng đến mức tàn nhẫn đó, dăm ba câu đã vạch ra chỗ hiểm:"Một thần tượng vừa mới ra mắt, nguyên bản có thể là tiểu hoàng tử của hàng nghìn trái tim thiếu nữ đột nhiên bị đào ra đang yêu đương, mà còn là với đàn ông, cậu cảm thấy cậu ấy sẽ phải đối diện với những gì? Đừng bao giờ coi thường ống kính của bọn paparazi với ánh mắt của fan, hai người căn bản không thể nào giấu được. Nói gần hơn, công ty có cho cậu ấy yêu đương đó cũng chỉ là với con gái.Hoàn cảnh quốc nội như nào cậu không biết có thể tự mình đi tìm hiểu, đồng tính luyến ái bị tuồn ra kết quả cuối cùng không hề tốt hơn so với hút ma túy, chơi gái là bao, đúng, tôi thừa nhận không công bằng nhưng không còn cách nào khác, mọi người đều phải thích nghi với hoàn cảnh. Tương lai cậu ấy là người của công chúng còn cậu chỉ là người bình thường, áp lực mà hai người phải nhận lấy căn bản không thể so sánh được. Cậu biết Hàn Quốc mỗi năm có bao nhiêu nghệ sĩ tự sát vì áp lực dư luận không? Ở phương diện showbiz này quốc nội không thua kém bao nhiêu, không ngại nói thẳng với cậu, trong tay tôi có nghệ sĩ vì giấu chuyện kết hôn sinh con đến khi bị lộ ra bị ép đến tự sát dân mạng vẫn chưa thỏa mãn, cậu không lăn lộn trong showbiz vĩnh viễn không tin hóa ra ngôn ngữ cũng có thể dùng để giết người. Cậu ấy 13 tuổi đã đến Hàn Quốc làm thực tập sinh, showbiz không cần cậu ấy thì cậu ấy làm thế nào? Không thể làm nghệ sĩ cậu ấy còn có thể làm gì khác? Tiêu Chiến, cậu trưởng thành hơn cậu ấy, những chuyện này cậu ấy còn trẻ có thể không quan tâm đếm xỉa tới, cậu có thể không? Nếu như cậu thật sự muốn tốt cho cậu ấy, cậu ấy sẽ hiểu nên làm thế nào. Phòng bị vẫn là phương án tốt nhất, tránh né tất cả mọi nguy hiểm có thể tạo thành, bác sĩ Tiêu tôi tin cậu hiểu ý của tôi, tôi cũng tin rằng cậu sẽ chọn được phương án tốt nhất giúp Nhất Bác."
Anh là thế nào làm được?
Anh làm sao nghĩ đến lý do nhàn nhã mẹ nó gần như hoàn mỹ kia?
"Mặc dù ở bên bên cậu rất vui nhưng thật ra tôi không chịu được yêu đương với đàn ông. Tương lai tôi về nước còn muốn lấy vợ sinh con, bố mẹ tôi đã giúp tôi mua nhà, tôi rất thích trẻ con, tôi vẫn muốn có một gia đình bình thường hơn."
Lúc đó đang là mùa đông, Vương Nhất Bác đã bắt đầu đến đợt tập huấn cuối cùng trước khi ra mắt, không còn tự do giống trước động tí liền chạy đi tìm anh. Anh cố ý chọn thời gian này vì không xác định được bản thân có thể kiên trì đứng trước mặt thiếu niên diễn xong màn kịch này mà không hề có khe hở hay không. Lúc gọi video thiếu niên vẫn còn quàng khăn anh tặng, bên trên thêu tiểu Vương Tử cùng hồ ly mà anh thích. Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn anh, giống như đột nhiên nghe không hiểu tiếng Trung, qua rất lâu mới nói:"Em không tin."
Tim anh đau như bị đao cắt, dường như cả trái tim đều bị ép thành tro tàn, nhưng trong video vẫn bất động thanh sắc:"Thật xin lỗi, thật ra gần đây mẹ tôi gọi điện thoại đến, có lẽ rất nhanh tôi sẽ về nước, không thể đợi cậu quay lại nữa."
Thiếu niên chỉ lắc đầu, lặp lại nhiều lần:"Em không tin."
Anh nhìn nước mắt thiếu niên từ từ rơi xuống, trên mặt vẫn quật cường không chịu lộ ra cảm xúc đau thương, giống như thật sự không tin lời anh nói, giống như chỉ cần không phối hợp với anh sẽ khiến anh dừng lại ngay không tiếp tục nữa. Nhưng Tiêu Chiến chỉ có thể tàn nhẫn lặp lại qua điện thoại:"Xin lỗi, cậu quên tôi đi."
Nước mắt thiếu niên lập tức rơi xuống, rốt cục cũng ý thức được anh đã hạ quyết định, ánh mắt như vỡ nát:"Em sai rồi, em sẽ ăn sáng đúng bữa, sẽ đeo đai bảo vệ, sau này em không uống cà phê nữa, em sai rồi, em sẽ sửa mà..."
Tay tắt video call vẫn còn đang run.
Anh biết Vương Nhất Bác tuyệt đối sẽ chạy đến tìm anh ngay lập tức cho nên sớm đã thu dọn xong mọi thứ, một giây cũng không chậm chễ đi thẳng đến sân bay, đêm hôm ấy đã đến Bắc Kinh.
Anh làm như vậy đấy.
Hung ác quyết tâm, đem hạnh phúc trước mắt cùng hi vọng tương lai vứt bỏ toàn bộ. Tuyệt vọng giống như vực sâu làm người ta sợ hãi đến phát run, nhắm mắt lại, nhảy xuống.
Anh làm như vậy đấy.
Nhưng đây đã là tất cả những gì anh có thể làm được, không còn chút năng lượng dư thừa nào, có thể khiến bản thân quên đi. Cho dù ba năm này mỗi ngày anh đều thử, mỗi ngày đều tin tưởng vào bản thân, nhưng ngày mà anh triệt để quên đi vẫn xa xôi khó vời như cũ.
Tiêu Chiến xoay lưng về phía thiếu niên, không quay đầu lại, lẳng lặng trả lời:"Sớm muộn rồi cũng sẽ quên mất, ký ức con người cũng chỉ có hạn."
Lâm Kiều Kiều nhìn Tiêu Chiến mặt vô cảm quay lại phòng làm việc, cảm thấy cực kỳ quái lạ, chọc chọc y tá bên cạnh, hỏi cô bé:"Bác sĩ Tiêu quen Vương Nhất Bác à?"
Cô bé y tá gương mặt u mê nhìn Vương Nhất Bác đi vào thang máy, chỉ lo cảm thán:"Cún con nhà em đẹp trai quá..."
Lâm Kiều Kiều nhìn bằng nửa con mắt:"Căn bản không nhìn thấy mặt được không!"
"Nhìn thấy còn chết nữa! Lực sát thương nhan sắc cún con nhà em, không che mặt kín một chút sợ các chị không chịu nổi kích thích đâu."
"Nhưng chị thấy dáng vẻ bác sĩ Tiêu hình như rất thân với cậu ta."
"Sao nhìn ra được thế? Nhất Bác nhà bọn em đặc biệt đăng weibo cảm ơn bác sĩ Tiêu, đêm hôm qua là bác sĩ Tiêu khám bệnh giúp ảnh đó."
Lâm Kiều Kiều cau mày nói:"Nhưng cảm giác khi nhìn hai người đó nói chuyện, không giống vừa mới quên chút nào..."
"Chị nghĩ nhiều quá rồi đó chị Kiều Kiều, mặc dù như vậy nhưng mà em cũng hi vọng hai người họ quen nhau, như vậy cũng coi như em gián tiếp quen Nhất Bác, nói không chừng sau này có thể nói chuyện với ảnh nữa, nói không chừng còn có thể sờ sờ tay ảnh, ha ha ha ha ha!"
Lâm Kiều Kiều không muốn để ý tới đứa u mê này, trộm chạy vào phòng bác sĩ Tiêu, rốt cục là chuyện gì lát nữa hỏi bác sĩ Tiêu là được, anh cũng sẽ không để ý.
Nhẹ nhàng đẩy khe cửa, Lâm Kiều ngơ ngác, trong phòng tối om, bác sĩ Tiêu vậy mà không bật đèn.
Mượn ánh sáng bên ngoài hành lang, cô mơ hồ trong thấy có người ngửa mặt tựa lưng vào ghế, không nhúc nhích, như là ngủ thiếp đi. Đèn hành lang sáng trưng, tiếng bước chân và nói chuyện không ngừng truyền đến nhưng trong phòng vừa tối vừa im lặng, giống như là một thế giới bị ngăn cách bởi cánh cửa.
Cô không muốn quấy rầy Tiêu Chiến nghỉ ngơi, vừa định đóng cửa di ra, sân dưới lầu đột nhiên có vài chiếc se khởi động, đèn xe chiếu vào trần nhà đầu tiên, theo đà di chuyển của ô tô chậm rãi đảo qua nửa gian phòng, cũng quét qua gương mặt người trên ghế.
Lâm Kiều Kiều đột nhiên mở to mắt.
Lúc nãy...là nhìn nhầm đúng không?
Vệt sáng trượt xuống thuận theo khóe mắt, là...nước mắt sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com