Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Giang Trừng chính là đang bận sứt đầu mẻ trán, nghiêng người nghe trong điện thoại, sự tình Kim Lăng cùng bạn học đánh nhau, hơn nữa còn kiệt lực nhịn xuống cảm giác xúc động muốn tự mình đánh gãy chân thằng nhóc kia. Giang Yếm Ly hai ngày này trở về Vân Mộng thu thập hành lý dọn đến nhà mới bên cạnh Giang thị. Kim Tử Hiên có việc đi công tác hai ngày chưa về, Kim Lăng được gửi cho Giang Trừng, cậu nhóc này ba ngày không đánh nhau, cũng leo lên nóc nhà lật ngói, đem toàn bộ bản lĩnh quậy phá khi cha mẹ vắng nhà phô ra. Thế nên, hắn cũng bị chọc đến thất khiếu bốc khói. Cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân nặng nề, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm quen biết, Giang Trừng không cần ngẩng đầu lên cũng có thể khẳng định là thằng nhóc Ngụy Vô Tiện. Nội giận đùng đùng cúp điện thoại, tới đúng lúc lắm.

"Ngụy Vô Tiện, một lát cùng tôi đi đón Kim Lăng, tôi con mẹ nó nhất định sẽ đánh gãy chân tên quỷ này!"

Người trước mặt rõ ràng nghe thấy, nhưng đợi một lúc vẫn không trả lời, loại chuyện này phát sinh trên người Ngụy Vô Tiện tuyệt đối là kỳ quái, Giang Trừng giương mắt dò xét, thấy người thanh niên hồn phách bay mất đem bản thân ghim sâu trên so pha, mái tóc dài rơi xuống vài sợi che đi đôi mắt. Giang Trừng nhíu nhíu mày, gác bút máy trong tay xuống.

"Làm sao vậy?"

Có thể khiến Ngụy Vô Tiện có phản ứng thế kia, đáp án tựa hồ đã rất rõ ràng.

"Giang Trừng, tôi gặp Lam Trạm, cậu ta đã trở lại."

Quả nhiên.

Giang Trừng nghe đến cái tên kia liền hận ngứa răng, hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi phun ra.

"Lam Vong Cơ! Hắn còn dám trở về."

Ngụy Vô Tiện cười khổ một tiếng đứng lên, vuốt tóc dài trên trán.

"Đúng rồi, ban nãy cậu vừa nói gì?"

Giang Trừng hãy còn đám chìm trong cái tin tức Lam Vong Cơ cư nhiên vẫn còn mặt mũi ở trước mắt Ngụy Vô Tiện, nghe vậy sửng sốt một chút, mới nói.

"Là chuyện Kim Lăng quậy phá, chúng ta đến trường nó một chuyến."

"Được thôi, trước khoan nói gì cả, mau đi đón Kim Lăng." Ngụy Vô Tiện nói.

Kim Lăng vừa gây chuyện, gặp mặt đại cữu cữu liền thấy hắn có gì đó không đúng. Chẳng phải bởi vì nó có bao nhiêu hiểu cữu cữu của mình, mà là phát hiện có chút khác thường.

Giáo viên ngồi trong văn phòng nhìn tiểu công tử ngoan ngoãn đứng ở phía sau Ngụy Vô Tiện, Giăng Trừng liền trừng mắt chất vấn.

"Kim Lăng, sao lại thế này."

Kim Lăng lắc cơ thể nhỏ bất mãn đáp:

"Con không biết, dù sao cũng không phải con sai."

Giang Trừng trợn mắt nhìn.

Ở phương diện quản hài tử, hai người cữu cữu trước nay đều một người mặt trắng một người mặt đỏ, lúc này dựa theo lệ thường, Ngụy Vô Tiện hẳn là cười tủm tỉm hỏi nó đã xảy ra chuyện gì, Kim Lăng gây chuyện vô số, thích cùng đại cữu cữu kể lể, điều này quả thực chính là thói quen ước định của cả ba người. Nhưng hôm nay, Ngụy Vô Tiện chỉ là để tay trên vai nó, hơi hơi cúi đầu, cái gì cũng chưa nói. Hắn không mở miệng, đành phải bỏ qua quá trình dò hỏi, Kim Lăng tự lực cánh sinh giải thích.

"Cậu ta khi dễ bạn nữ lớp con, còn không biết xấu hổ muốn cùng người ta thân thiết."

Cậu nhóc gương mặt mập mạp lập tức đáp lại.

"Bổn thiếu gia có thể coi trọng con bé ấy, đó là vinh hạnh của nó, cậu con mẹ nó..."

Thằng nhóc còn chưa kịp nói xong đã bị người cha bên cạnh che kín miệng, mạnh mẽ ép con trai cúi người tạ tội.

"Thực xin lỗi. Thực xin lỗi, là tôi không biết cách dạy con."

Người nọ nhìn vẻ mặt Giang Trừng trong nháy mắt liền không đúng lắm, phỏng chừng là đã nhận ra.

Thằng nhóc mập mạp bị bịt miệng gương mặt đỏ bừng, Kim Lăng một bên ẩn ẩn cảm thấy thoải mái vì làm việc tốt, đồng thời bỗng nhiên nghĩ đến bản thân sẽ không bị cậu đánh gãy chân bởi đánh nhau, liền kéo góc áo Giang Trừng.

"Cữu cữu."

Giang Trừng nghiêng đầu nhìn nó.

"Sao hả?"

Kim Lăng lặng lẽ nói với hắn.

"Cậu ta còn mắng đại cữu cữu, còn nói cậu cả là tiểu bạch kiểm ăn bám nhà chúng ta, là mẹ, ông ngoại bà ngoại nhặt được một con chó bên ngoài, là phế vật, còn nói cái gì mà mà nuôi cả người làm trong nhà nữa cơ."

Trẻ con đồng ngôn vô kỵ, cậu nói ra những câu ấy mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng cũng mẫn cảm nhận ra đó không phải từ ngữ gì hay ho, liền đè thấp thanh âm.

Này mới thấy xuất hiện vấn đề kỳ quái, Ngụy Vô Tiện thật ra rất ít xuất hiện ở trường học, cho dù tới đón Kim Lăng có ngẫu nhiên nhìn thấy vài lần, dựa vào vẻ mặt và tính cách thích cười của hắn, căn bản không khiến người khác có lý do để chán ghét, một thằng nhóc từ đâu ra hận ý lớn như vậy. Có thể hiểu đây nhất định là ở thời điểm cha mẹ cãi nhau buột miệng thốt ra, nên nghe được. Không biết giải thích thế nào, đôi cha con trước mặt cả người đều là mồ hôi lạnh cúi đầu.

Kim Lăng tuy là nhỏ giọng, nhưng Ngụy Vô Tiện đứng ngay phía sau hắn, một chữ đều nghe rõ ràng.

Bản thân chỉ cảm thấy chuyện vụn vặt, phạt lớn phạt nhỏ hoặc là chỉnh đốn một chút xả giận mà thôi.

Nhưng những lời này lại phạm vào tối kỵ, quả thật toàn bộ đều dẫm phải hố boom, Giang Trừng trong nháy mắt khơi mào căm giận ngút trời, giận đến mức phát cười.

"Vương tổng dạy ra con trai thật tốt? Khi dễ cháu trai tôi còn chưa đủ, còn rất thuận tiện dẫm lên một chân anh em của tôi, lại lôi thêm cả cha mẹ cùng tỷ tỷ, Vương tổng làm tốt lắm. Vậy ông ngày mai có phải muốn áp lên đầu Giang Trừng tôi hay không?"

Vương tổng giật mình một tiếng liền quỳ xuống, mồ hôi trên trán to như hạt đậu, cũng chẳng rảnh mà lo cái gì là uy phong.

"Giang tổng, Giang tổng. Mong ngài tha cho con trai tôi một lần, là vợ tôi không quản được miệng, cầu xin Giang tổng tha thứ."

Hắn lại chuyển hướng ôm lấy chân Ngụy Vô Tiện vẫn đứng rất xa, cơ thể mập mạp dán lên, khiến Ngụy Vô Tiện không có cái gì chống đỡ lảo đảo lui lại mấy bước, suýt ngã ngửa ra. Kim Lăng phải níu lấy hắn.

Giang Trừng nhìn thấy, nhất thời giận dữ mà không khống chế được mình. Hắn tiến tới hai bước, một chân đá văng. Người phụ nữ vẫn trầm mặc một bên hô lớn lên liền nhào đến đỡ người chồng.

"Ngươi thật thô lỗ!"

Bà ta nói với giọng điệu rất chi là đại nghĩa, bộ dạng yêu thương chồng con có thừa, nhưng trên mặt phiếm hồng, thút thít khóc đến hoa lê đái vũ, quỳ rạp xuống đất chẳng biết cố ý hay vô tình lộ ra cảnh xuân bên trong, ý vị tương đối rõ ràng.

Giang Trừng sao có thể không nhìn thấu, một trận buồn nôn dâng lên, trên mặt lại lạnh lùng cười.

"Thô lỗ? Tôi không chỉ tô lỗ, tôi còn muốn bạo lực nữa kìa, Vương tổng, mau mang con trai tốt của mình về nhà đi, trông coi công ty cho tốt, cũng chẳng biết ngày mai còn tồn tại hay không?"

Giang Trừng thật ra rất ít khi nói lời tuyệt tình ở nơi đông người. Trên thực tế, mỗi người kinh doanh đều chưa bao giờ như vậy, ai cũng ba phần vui vẻ, làm gì cũng chừa lại một con đường, đó là cơ bản của doanh nhân. Nhưng hôm nay hiển nhiên đã chạm đến điểm mấu chốt.

Giang thị tổng tài nói ra những lời này, ý tứ đã rất rõ ràng. Chính là kiểu chặt đứt sinh lộ.

Vương tổng tức khắc mặt mày như xám tro rũ rượi ngồi trên đất, đem người phụ nữ đang đỡ mình quẳng ra.

"Đều là tiện nhân cô dạy ra con trai tốt."

Hắn tiếp tục đem đứa trẻ bên cạnh cũng đẩy ngã.

Thằng nhóc ban nãy còn mười phần bá đạo bị cha mình xua đuổi, hoảng loạn nửa bò qua ôm lấy cánh tay ông ta.

"Ba ba, ba ba. Con sai rồi."

Hắn dĩ nhiên không bận tâm lời cầu xin của đứa con, biểu tình hung tợn như thể hận không thể bóp chết kẻ trước mặt, sự tình xảy ra trong một thời gian ngắn, cha con liền trở mặt thành thù.

Bên ngoài giáo viên vây quanh ngày càng nhiều, chỉ chỉ trỏ trỏ, hứng trí bừng bừng, nghĩ đến Ngài Vương bình thường tuy rằng hào phóng nhưng lợi dụng danh tiếng để phát uy, khiến người khác không ít chán ghét, hiện tại đụng phải thiết bản, bọn họ cao hứng còn không kịp, dồn tới xem là bình thường. Ngụy Vô Tiện mọi khi nhất định sẽ phải vỗ tay khen ngợi hai cái thật to hoặc trêu chọc vài câu, giống như vui sướng khi người gặp họa nghênh ngang mà rời đi. Những lời này, ngày thường hắn cũng sẽ không để tâm lắm, giáo huấn xong cũng quên ngay. Nhưng hôm nay Lam Vong Cơ ngoài dự kiến đột nhiên xuất hiện triệt để làm nhiễu loạn tâm thần. Ban nãy, cũng quở trách nho nhỏ đối với cậu nhóc Kim Lăng. Đột nhiên bang một tiếng cùng gương mặt Lam Vong Cơ ở trong đầu luân phiên bay qua bay lại, cơ hồ lập lỏe sắp bùng nổ, Ngụy Vô Tiện lúc này đã chẳng còn chút hứng thú khoanh tay xem trò khôi hài trước mặt.

Đầu đau tưởng chừng như nứt ra, khiến hắn có cảm giác muốn chạy ngay về nhà.

Hắn nắm lấy tay Kim Lăng, khàn khàn nói.

"Giang Trừng, chúng ta đi thôi."

Giang Trừng quay lại, nghe giọng nói cùng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của hắn dọa sợ.

"Được. Chúng ta trở về."

Kim Lăng đeo cặp tự giác bò vào hàng ghế sau, Ngụy Vô Tiện mới vừa bước vào trong xe ngay lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, vô lực dựa vào trên ghế mà thở dốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com