Chương 12
Hai người cùng nhau về đến thôn, xuống xe thì tách ra thành hai hướng khác nhau. Tiêu Chiến lần này vào thành phố thu hoạch tương đối phong phú, một tay xách một cái túi, một bên đựng sách, bên còn lại chứa đồ ăn vặt, Vương Nhất Bác hai tay trống trơn, đeo cặp sách đi về nhà.
Mẹ Vương một tuần lễ không gặp con trai, nhớ vô cùng, trổ hết trù nghệ làm một bàn món ngon, chẳng khác nào dành cho bé heo mập mạp ăn nhét cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhai đến hai má phồng lên, bên cạnh còn gắp đồ ăn cho cha mẹ. Giữa bữa cơm cha hắn có hỏi đến Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác điềm tĩnh cầm đũa gắp trứng cút, vừa gắp vừa nói: "Chăm sóc tốt lắm, còn dẫn cậu ấy dạo phố nữa nha." Trong lòng âm thầm bổ sung, đúng là có đi dạo phố thật, lại còn chăm sóc đến tận giường, A Di Đà Phật.
Thôn trưởng yên tâm, uống xong ít rượu đi ra ngoài hút thuốc, vẫn không quên dặn, Tiêu Chiến là người thật thà, cậu cũng gần tuổi với hắn, có chuyện gì thì nhớ giúp đỡ một chút.
Vương Nhất Bác đang nhai cơm mãnh liệt gật đầu, ước gì cha hắn lấy công mưu tư, tốt nhất vì tinh thần giúp đỡ người nghèo để hắn cùng Tiêu Chiến kết đôi.
Vương Nhất Bác về ở nhà qua đêm thì phải trở lại đi học, Tiêu Chiến thừa dịp hắn đi mới lại lên xe buýt vào thành.
Cậu trong nhà lấy ra một cái bao bố nhỏ, đem tiền mặt đều nhét vào bên trong bao vải gồm hai lớp nhỏ, cậu cũng không tra rõ giá cả trong thành ra sao, trong lòng nghĩ chỉ cần chủ quán chịu trả mấy trăm tệ là đủ rồi, lòng mang theo tràn đầy bối rối cùng chờ mong lên xe.
Còn chiếc điện thoại cũ kia, được cậu đặt trong túi áo của mình, chỉ cần Vương Nhất Bác nhắn tin cho cậu, có thể cảm nhận được ngay tức thì.
Cậu tùy tiện tìm chọn một trạm xuống xe, lòng chẳng có đích đến mà đi trên đường nhìn xung quanh, cậu bây giờ có thể đọc được rất nhiều chữ, có thể tự mình nhận biết tin tức thông báo tuyển dụng của chủ quán. Cuối cùng cậu dừng chân ở cửa một tiệm bánh gato, đây là cửa hàng đầu tiên cậu nhìn thấy có dán thông báo tuyển dụng, bảo cần một nhân viên phục vụ.
Tiêu Chiến đứng ở cửa ra vào nhìn vào tấm thông báo rất mỏng kia hồi lâu, sợ mình nhìn nhầm, còn hít một hơi thật sâu, sít sao nắm chặt quai đeo túi vải mới dám cất bước đi vào.
Trong lòng vô cùng thấp thỏm, cuộc đời mười tám năm trước giờ của cậu chưa bao giờ biết làm công là như thế nào, nhưng cậu biết không phải bất kì ai cũng giống Vương Nhất Bác đối xử bình đẳng như vậy với mình, chỉ có điều cậu còn rất nhiều thời gian để tìm việc làm.
Cậu dù thế nào cũng sẽ tìm được.
Chuông gió trước cửa theo gió thổi vang lên, Tiêu Chiến đẩy cửa ra, cẩn thận từng li từng tí giẫm lên gạch bông trơn bóng, cậu ở trong thôn chưa từng thấy sàn nhà như vậy bao giờ, trong nhà cậu càng là nền xi măng thô ráp, khi còn bé ngã qua đến mấy lần, vô cùng đau.
Tiệm này không có người nào, nhưng được trang trí rất đẹp, một chàng trai mặc áo thể thao đang ngồi trước quầy hàng ngáp, nhìn thấy cậu bước đến, lười biếng chào hỏi: "Mua bánh gatô?"
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm anh ta, chàng trai này nhìn qua không có tính công kích nào, lúc này mới lên tiếng nói: "Em không đến mua bánh gatô, em nhìn thấy tấm thông báo bên ngoài, đến để nộp đơn."
Nếu như Vương Nhất Bác nghe thấy như này nhất định nhịn không được cười lên, tiểu rách rưới còn học được mấy từ như "nộp đơn" chuyên nghiệp như vậy, nhất định là tự mình trong nhà lén lút luyện qua.
"A, vậy em sẽ làm gì nào?" Chàng trai đột nhiên nghiêm chỉnh lại, thẳng lưng hỏi.
Tiêu Chiến khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, thành thật nói: "Em cái gì cũng không biết rõ, nhưng em học mọi thứ rất nhanh. Em thích vẽ tranh, còn thích ca hát, có thể giúp anh rửa chén, cũng có thể giúp anh đổ rác nữa..." Cậu càng nói càng không có sức, cảm thấy mình thật sự là quá ngu ngốc, thanh âm dần dần nhỏ lại, ảo não nghĩ, ai sẽ muốn thuê một đứa ngốc làm việc chứ?
Đổ rác và rửa chén, ai mà chẳng làm được.
"Em tên là gì?"
"A?" Tiêu Chiến còn đang chìm đắm trong cảm xúc hối hận, nghe vậy theo bản năng mà trả lời một câu, "Tiêu Chiến."
"Anh tên Lưu Hải Khoan," chàng trai cười tay ra dấu ở trên trán của mình, "Lưu Hải trong không khí lưu hải, Khoan trong khoan dung, gọi anh là Hải Khoan ca là được."
*Lưu hải: tóc cắt ngang trán
"A." Cậu sững sờ cứ thể gật đầu, thật ra cũng không biết không khí lưu hải nghĩa là gì, nhưng cậu biết không khí là nhìn không thấy, lại nhìn nhìn mái tóc cắt ngang trán rộng, thầm nghĩ hẳn là có nghĩa không có tóc cắt ngang trán, cẩn thận gật đầu. Cậu cũng không biết nói cái gì, chỉ có thể thốt một tiếng a, lấy bất biến ứng vạn biến.
"Vậy em lúc nào thì có thể đến làm?" Lưu Hải Khoan đứng lên, từ trong tủ kính tinh xảo lấy một chiếc bánh gatô sô-cô-la ra, đặt ở trên quầy, hướng về phía Tiêu- đang đứng tại chỗ một cử động cũng không dám -Chiến ngoắc, "Đừng đứng ngốc ở đó, đến nếm bánh gatô anh làm thử xem."
Tiêu Chiến trong lúc nhất thời không biết nên làm chuyện gì trước tiên, bị vui sướng đột nhiên xuất hiện đập đến đầu óc choáng váng, tay chân cứng đờ di chuyển về hướng quầy hàng, vừa đi vừa nói: "Ngay bây giờ có thể làm."
Lưu Hải Khoan cười cười, kẹp miếng bánh gatô trên nĩa nhét vào bên trong miệng Tiêu Chiến, ôn nhu nói: "Vậy em bây giờ sẽ làm việc, nội dung công việc hôm nay là ăn hết chiếc bánh gatô này, theo giúp anh cùng nhau xem phim."
"?" Tiêu Chiến lại mờ mịt, ánh mắt mê mang nhìn Lưu Hải Khoan, "Chỉ như vậy?"
"Chỉ như vậy." Lưu Hải Khoan khẳng định nói, "Cái tiệm này mở cho vui, một mình anh quá nhàm chán, nói là tìm nhân viên phục vụ, nhưng thật ra là muốn tìm một cậu bạn nhỏ thú vị chơi cùng anh."
Tiêu Chiến rốt cuộc nghe hiểu, cậu nghĩ, thì ra mình là cậu bạn nhỏ thú vị.
"Vậy anh không cần em rửa chén sao?" Tiêu Chiến hỏi.
"Không cần."
Tiêu Chiến cuối cùng cũng nuốt xuống miếng bánh gatô kia, cậu chưa bao giờ ăn bánh gatô sô-cô-la, vị hơi đắng pha chút ngọt chậm rãi tan ra ngay đầu lưỡi, khiến cậu cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, trên mặt cười đến vô cùng xán lạn.
Cậu nói, Hải Khoan ca, bánh gatô của anh ăn thật ngon.
Lưu Hải Khoan sờ sờ đầu của cậu, tóc thiếu niên rất mềm mại, giống như nét mặt của cậu vậy, vô hại lại ngây thơ, cũng tựa như bánh gatô rực rỡ muôn màu bên trong tủ kính của anh, tinh xảo mỹ lệ.
"Nhưng mà cũng có yêu cầu, lúc làm việc phải nghe lời." Anh bổ sung một câu.
Tiêu Chiến vội vàng gật đầu thật mạnh: "Em giỏi nhất là nghe lời."
Cậu chưa bao giờ hưng phấn như vậy, muốn lấy điện thoại di động ra gọi cho Vương Nhất Bác, nói cho hắn biết mình tìm được việc làm, lập tức có thể nhanh chóng kiếm được tiền, thế nhưng cậu kiềm chế lại ý định của mình, muốn chờ đến khi mình thật sự cầm được tiền đến đưa cho Vương Nhất Bác một niềm vui bất ngờ.
Cậu từ bây giờ dần dần thay đổi, có lẽ sau này liền có thể trở thành một người đặc biệt đặc biệt tốt.
"Đúng rồi, chúng ta đi xem phim gì vậy?"
Cậu đặt câu hỏi, ra vẻ giống như mỗi một thanh niên thành thị tân thời, không để người khác nhìn ra cậu thật ra là người chưa từng xem phim.
Hết thảy mọi chuyện, không kịp học, chưa được học, cậu đều sẽ vì cậu trai mua sô-cô-la cho cậu kia mà cố gắng học tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com