Chương 13
Công việc Lưu Hải Khoan giao cho cậu làm rất đơn giản, chỉ là là lau chùi tủ kính, tưới nước cho cây xanh, phần lớn thời gian là hai người ở chỗ làm việc mà ngẩn người, Lưu Hải Khoan thích xem phim, hay rủ rê Tiêu Chiến cùng nhau xem.
Cậu luôn cảm thấy khoảng thời gian nhẹ nhàng thoải mái ấy giống như là trộm được, mỗi ngày đều thức dậy cực kỳ sớm, ngồi trong chuyến xe đầu tiên từ thôn lên thành phố đi làm, đem tiệm bánh quét dọn thật sạch sẽ, Lưu Hải Khoan dậy trễ, mỗi lần đến tiệm đều đã hơn chín giờ, cũng không ngăn cản Tiêu Chiến, làm như cái gì cũng không biết.
Lúc không có khách, Tiêu Chiến ở chỗ làm việc viết chữ vẽ tranh. Cậu luôn luôn nghe lời Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nói biết chữ rất quan trọng, cậu liền học viết chữ, Vương Nhất Bác nói bồi dưỡng sở thích cũng rất cần thiết, cậu suy nghĩ hồi lâu, quyết định học vẽ tranh.
Lưu Hải Khoan nướng xong bánh mì đi ra, anh thấy Tiêu Chiến ngồi ở chỗ đó vùi đầu không biết đang làm gì, nhích lại gần xem xét, Tiêu Chiến ngượng ngùng che đi trang giấy nói: "Em đang vẽ tranh, vẽ không được đẹp lắm."
Giấy của cậu là giấy bỏ tái chế, trẻ con trong thôn lên lớp mới thì sẽ đem vở học còn thừa bán cho cậu, những quyển vở kia còn rất mới, Tiêu Chiến liền giữ lại để mình sử dụng.
Lưu Hải Khoan hỏi Tiêu Chiến uống gì, rót cho cậu một chén trà hoa nhài, nhìn bức tranh của cậu một chút, phía trên là một khung đu quay đồ sộ, đứng bên dưới đấy là hai cậu trai mặc áo ngắn tay, hai bàn tay nắm lấy nhau, một trong hai người còn đang ăn kem ly.
"Em từng học vẽ tranh?" Lưu Hải Khoan hỏi.
Tiêu Chiến nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: "Không, là em nhìn theo sách vẽ linh tinh."
Lưu Hải Khoan khen ngợi cậu: "Vẽ đẹp lắm, sau này làm hoạ sĩ cũng không tệ."
"Hoạ sĩ..." Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, hỏi, "Hoạ sĩ kiếm được nhiều tiền không anh?"
Lưu Hải Khoan bật cười: "Những hoạ sĩ xuất sắc đều là người giàu có, một bức tranh có thể mua cả một ngôi nhà."
Tiêu Chiến ánh mắt đều sáng lên, ngượng ngùng nở nụ cười: "Hải Khoan ca, vậy em muốn làm một họa sĩ siêu cấp xuất sắc, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền!"
"Em muốn kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?" Lưu Hải Khoan ngược lại rất hiếu kì, Tiêu Chiến nhìn như học sinh cấp ba, lại không đang đi học, chạy tới trong tiệm anh làm việc, cử chỉ hành vi lại rất mộc mạc, thậm chí suy nghĩ quá mức ngây thơ, anh không nghĩ ra Tiêu Chiến là người như thế nào.
"Em muốn có một cuộc sống thật tốt." Giọng nói Tiêu Chiến trầm lắng, nhìn giống như con thỏ nhỏ rũ tai cụp xuống, "Hải Khoan ca, em thích một người đặc biệt tốt, nếu như em có thật nhiều tiền, bọn em liền có thể ở cùng nhau."
Lưu Hải Khoan không nhịn được suy nghĩ, chẳng lẽ này là hào môn ngược luyến trong truyền thuyết? Chàng trai nhà quê tới từ nông thôn yêu thiên kim tiểu thư nhà giàu, lại bị đập vào mặt một khoảng tiền khổng lồ bức lui, thế nhưng tiểu tử nhà nghèo vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn yêu sâu đậm nàng thiên nga trắng của hắn... Không đúng.
Anh nhìn bức họa trong tay kia, hai cậu trai tay nắm tay, Lưu Hải Khoan lại khiếp sợ, hóa ra, đây là một chuyện tình đau khổ vượt qua giới tính.
"Tiểu Tiêu, " Lưu Hải Khoan có chút nghẹn ngào cầm tay Tiêu Chiến, hai mắt đẫm lệ, "Cố lên! Ca ca luôn luôn ủng hộ em!"
Tiêu Chiến ngẩn người, mờ mịt nói một câu cám ơn, Lưu Hải Khoan lại buông tay của cậu ra, hùng hùng hổ hổ chạy tới phòng kho, khiêng một tấm bảng đen ra, hô, "Em đã thích vẽ tranh như thế, vậy nhiệm vụ trọng đại này liền giao cho em!"
Nhiệm vụ trọng đại ấy chính là vẽ bảng thực đơn, Tiêu Chiến mỗi ngày phải vẽ vài nét đơn giản lên bảng đen, viết lên hôm nay bánh gatô giá rẻ đặc biệt, Lưu Hải Khoan lúc mua được tấm bảng này từng muốn đem ra mỗi ngày tân trang hoa văn để trang trí cho cái quán nhỏ này, sau một tuần lễ tấm bảng đen ấy nằm gọn trong phòng kho ngày ngày hít bụi, mơ cũng không thấy được mặt trời.
Tiêu Chiến lần đầu dùng phấn viết, ở trên bảng đen phủi hai đường, đầu phấn rơi xuống đầy bụi xám xịt, vậy mà cọ xát đến trắng tinh, Lưu Hải Khoan đưa khăn bảng cho cậu, nói: "Lướt qua là lau sạch, tấm bảng này có thể sử dụng rất lâu. Em vẽ ra vở thì lãng phí, có thể luyện vẽ trên bảng đen."
Tiêu Chiến yên lặng mà nghĩ, bảng đen thật là xịn, đợi sau này cậu có phòng ốc riêng rồi, liền mua một cái bảng đen thật to treo trong phòng, mỗi ngày đều có thể vẽ tranh, còn có thể luyện chữ, như thế hạnh phúc còn gì bằng.
Lúc cậu đem suy tưởng này nói cho Lưu Hải Khoan, Lưu Hải Khoan cười đến nước mắt đều muốn chảy ra, anh nói vậy em đi làm thầy giáo thì sướng biết bao nhiêu, thầy giáo trong trường học ngày nào chả viết bảng đen.
Tiêu Chiến ủ rũ cúi đầu, sách cậu còn không có đọc qua, đừng nói đến là làm thầy giáo, đến cả làm học sinh ngồi trên lớp còn khó.
"Tại sao lại không đi học?" Lưu Hải Khoan nói liên miên lải nhải, chẳng khác nào mẹ già, Tiêu Chiến lại rất hưởng thụ loại cảm giác này, ngoài Vương Nhất Bác ra, không có ai quan tâm cậu đến vậy, cậu cảm thấy Lưu Hải Khoan như anh trai lớn, vừa ôn nhu lại thiện lương, cảm thấy vận khí mình còn tốt chán, gặp được Vương Nhất Bác cùng Lưu Hải Khoan hai người tốt như thế.
"Em là trẻ mồ côi, không có tiền đi học." Tiêu Chiến thản nhiên nói, "Nhưng mà, nhưng mà người yêu em học cực kỳ giỏi, cậu ấy là người thông minh nhất trong những người thông minh ở trường."
Sau khi nói xong cậu mới cảm thấy thẹn thùng, cậu chưa từng nhắc đến Vương Nhất Bác với người nào khác, còn dùng hai chữ "người yêu" đến tự nhiên, trong lòng có chút thấp thỏm, con mắt hết nhìn đông tới liếc tây lung tung nghiêng mắt nhìn, Lưu Hải Khoan chỉ ồ lên một tiếng, nói, vậy tiểu Tiêu, em phải cố lên.
Cậu nặng nề mà gật đầu.
Tiệm bánh tan làm sớm, Lưu Hải Khoan năm giờ đã đóng cửa, mỗi lần đều bảo Tiêu Chiến ở lại trong tiệm ăn cơm xong mới được đi, Lưu Hải Khoan gọi đủ loại thức ăn ngoài, rất nhiều món Tiêu Chiến chưa ăn qua, Tiêu Chiến không muốn ăn chực, Lưu Hải Khoan chém gió với cậu, bảo em vẽ tranh giúp anh, đây là công việc ngoài giờ, anh mời em ăn cơm, coi như tiền lương tăng ca.
Tiêu Chiến quả nhiên mắc câu, mỗi bữa đều ăn xong mới đi.
Người trong thôn phát hiện Tiêu Chiến mỗi ngày đều vào thành phố, Nhị Hổ chạy vào nhà cậu chơi ná cao su, hỏi: "Anh vào thành phố làm gì vậy?"
Tiêu Chiến mở một túi sô cô la, cho Nhị Hổ mấy viên , vừa ăn vừa nói: "Anh đi kiếm tiền, chắc em không biết đâu, trong thành phố việc làm nhiều lắm, anh muốn tích góp ít tiền, nếu được sau này đến thành phố ở."
Nhị Hổ gật gật đầu, giống như ông cụ non dựng ngón cái lên cho cậu: "Anh được giác ngộ rất tốt nha!" Nhà nhóc thích xem thời sự, cái này chuẩn xác là Nhị Hổ học từ thời sự mà ra, bộ dạng dở dở ương ương mà tự mình bắt chước. Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, nói, bản tin thời sự sắp phát sóng, Nhị Hổ cầm mấy viên sô-cô-la chạy về trong nhà, vừa chạy vừa nói với cậu bái bai.
Cậu lấy điện thoại di động ra, Vương Nhất Bác lúc này hẳn là đang tự học buổi tối, cũng không quấy rầy hắn, nhắn vài tin nhắn đơn giản rồi đi ngủ. Hai người giống như ở hai nước khác nhau mà yêu xa, luôn luôn chênh lệch múi giờ.
Trường học của bọn họ học bù sớm, mới tháng tám trong trường đã bắt đầu vào học, chớp mắt một cái đã qua ba bốn ngày, ngày Tiêu Chiến khoanh đỏ trong lịch lúc trước càng ngày càng đến gần.
Mùng 5 tháng 8 là sinh nhật Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến lục tung toàn bộ, cậu đem tất cả tiền cất vào mỗi chỗ khác nhau, ngộ nhỡ bị trộm cũng sẽ không bị một phát lấy hết, may mà nhiều năm như vậy cũng không có tên trộm nào ghé thăm, phỏng chừng nhìn cái phòng đơn sơ này một chân cũng không muốn đặt đến. Cậu hằng năm đều được nhận tiền trợ cấp của chính phủ, số tiền kia quá lớn, cậu chưa bao giờ dùng đến, gọi thôn trưởng bá bá giúp cậu tích góp vào trong thẻ ngân hàng, mật mã cậu cài đặt là sinh nhật của mình, bây giờ lãi mẹ đẻ lãi con, hẳn là càng ngày càng nhiều, cộng thêm những năm này nhặt ve chai đổi tiền, Tiêu Chiến không giỏi tính toán, nghĩ đến nửa ngày, nhẩm qua tính lại chắc được vài vạn tệ, yên tâm ngủ thiếp đi, nghĩ đến ngày mai khi đi làm tiện đường đi rút tiền, mời Lưu Hải Khoan làm quân sư cho cậu, mua một món quà thật danh giá.
Bánh gatô cậu cũng nghĩ qua rồi, đúng lúc cậu đang làm trong tiệm bánh gato, nhờ Hải Khoan ca dạy cậu một chút, tự mình làm bánh gatô đem đến trường Ngũ trung. Tiếc là Vương Nhất Bác phải lên lớp, cậu gặp không được, dù sao thì đã là lớp mười một, chờ Vương Nhất Bác học tiếp một năm nữa thi xong, lập tức có thể nghỉ cả một thời gian dài, hai người có thể ở cùng nhau bấy lâu.
Đấy chính là quà tặng trưởng thành dành cho Vương Nhất Bác mười tám tuổi. Cậu đỏ mặt ôm điện thoại ngủ thiếp đi, cậu thật sự rất muốn gặp Vương Nhất Bác, hết hôn lại thơm rồi ôm cậu ấy một cái, thân thể thiếu niên tuy gầy mà hữu lực, còn thơm mùi bột giặt thanh mát, cậu cứ thế đem theo tâm tư rối bời chìm vào trong mộng.
---------------------------------------------------------
*Lời tác giả: Không có ý tứ gì khác, đại ca mời ăn cơm là bởi mua nhiều thì sẽ lợi tiền. Đại ca đối với tiểu Tiêu là mang chút tâm tính mẹ hiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com