04-1
Buổi sáng bảy giờ, Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến lôi ra khỏi chăn.
Cậu méo miệng, bất đắc dĩ phải ngồi dậy.
"Đáng ghét, không muốn đi học, không muốn!"
Nói là như thế, nhưng Vương Nhất Bác vẫn ngoan ngoãn trèo xuống giường, rửa mặt, ăn sáng, sau đó kiên cường đi đến trường.
Tiêu Chiến vừa đưa cậu ra tới cửa liền thản nhiên đóng cửa đi vào.
Vương Nhất Bác vai đeo balo, đứng trước nhà ai thán một câu.
Chậc, cái đồ đàn ông thúi, bước xuống giường liền muốn trở mặt thành người dưng có phải không?
.
Phương Dương vừa thấy Vương Nhất Bác xuất hiện ở trong lớp liền hô lên một câu "Đệt!", sau đó vội vàng bụm miệng.
Một lát sau, cậu ta mới dè dặt thò mặt sang hỏi "Đại ca, là tiểu yêu tinh nhà nào mà damdang dữ vậy?"
Phương Dương nhìn lão đại nhà mình, từ cổ tới môi đều chằng chịt vết thương, tính hóng hớt lại bắt đầu trỗi dậy.
Nhưng Vương Nhất Bác chỉ lạnh lùng lườm cậu ta, sau đó liếc mắt một vòng quanh phòng học, đám người nghe ngóng săm soi trong lớp cũng vội vàng ngó đi nơi khác.
Chỉ có Phương Dương là không sợ chết.
Vương Nhất Bác cũng mặc kệ, chỉ nằm bẹp ở trên bàn, cậu không muốn phí nước bọt với Phương Dương, bị bắt gặp trong tình trạng thế này đã đủ mất mặt.
Tin tức nhanh chóng truyền ra, đám Omega trong trường thương tâm muốn chết, ai nấy đều quyết tâm điều tra xem là tiểu yêu tinh phương nào dám câu dẫn Vương Nhất Bác.
Mà tiểu yêu tinh trong miệng bọn họ lúc này đang ngồi ở trong phòng tranh.
Ánh sáng lờ mờ, cửa đóng rèm che, nơi này trông không hề giống một nơi trưng bày tác phẩm. Xung quanh Tiêu Chiến bày đầy khung tranh to to nhỏ nhỏ, nhưng bức hoạ nào cũng vừa quỷ dị vừa trừu tượng.
Nam nhân ngồi dưới đất, cả người tựa vào thân ghế, ngưng mắt nhìn khung tranh trước mặt.
Bên trên vẽ một thiếu niên khoả thân nằm giữa vũng máu, cơ thể mỹ cảm, mỗi một phân tấc đều tinh chuẩn vừa vặn, hoa văn lục sắc quấn quanh tứ chi, huyết dịch đỏ sậm thâm trầm như đêm tối, giống như một đoá bỉ ngạn rực rỡ giữa địa ngục.
Tàn ngược, tuyệt vọng, khiến cho người ta có cảm giác muốn giày vò.
Đầu ngón tay ngưa ngứa, Tiêu Chiến cau mày, qua một lúc lâu mới chầm chậm nhắm mắt, ngăn lại những suy nghĩ âm u dưới đáy lòng.
Chùm sáng lúc tỏ lúc mờ vẫn thong dong đâm xuyên qua màn cửa.
Đúng lúc đó, trời đổ một trận mưa to, chân trời tối xuống giữa cái nóng của mùa hạ càng khiến cho lòng người bực bội.
.
Lúc Vương Nhất Bác bước xuống xe bus trời vẫn đang mưa, cậu chỉ có thể đem balo chắn ở trên đầu, liều mạng chạy về chung cư.
Quần áo bị nước mưa xối ướt nhẹp, dính chặt vào người, phác hoạ ra từng đường nét mềm dẻo trên cơ thể thiếu niên.
Băng gạc cũng ướt, Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, quyết định về nhà tắm rửa sơ một chút, sau đó mới cầm bông băng lắc lư sang tìm Tiêu Chiến.
Trong phòng khách không có người, phòng ngủ cũng không, Vương Nhất Bác đành phải đi đến gian phòng trước nay Tiêu Chiến không cho phép cậu đi vào.
Từ lúc còn ngày ngày ăn chực ở đây, cậu vẫn luôn cảm thấy hiếu kỳ về phòng tranh của anh.
Có lần, Vương Nhất Bác cho là mình cùng Tiêu Chiến đã đủ thân, định lẳng lặng lẻn vào phòng tranh xem một chút, kết quả bị bắt tại trận. Nam nhân mặt không biểu tình, trực tiếp tống cổ cậu ra khỏi nhà, suốt ba ngày không cho phép sang ăn cơm.
Vương Nhất Bác nhấp nhổm hồi lâu, quyết định vẫn nên lịch sự gõ gõ cửa phòng vài cái.
Một lát sau, bên trong truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Tiêu Chiến chỉ hé mở ra ba phần, đứng vịn lên tay nắm cửa nhàn nhạt nhìn cậu.
Mùi khói nồng đậm chầm chậm bay ra, Vương Nhất Bác vô thức nhíu mày.
"Ca, anh hút ít lại đi."
Tiêu Chiến vẫn đứng yên ở đấy, nghe cậu nói xong chỉ đáp gọn hai chữ "Phiền lòng", mí mắt rũ xuống một nửa để lộ ra dáng vẻ lười biếng, ngữ khí cũng đạm mạc.
Vương Nhất Bác bị bộ dáng này của anh làm cho đáy lòng ngứa ngáy, liền như thiêu thân tìm đường chết mà hỏi.
"Vậy có muốn gặm đầu lưỡi giải sầu tí không?"
Cậu ngậm miệng dưỡng thương từ tối hôm qua tới nay, thật vất vả mới nói chuyện được lưu loát, vậy mà bây giờ lại bị sắc đẹp dẫn dụ đến đầu óc mơ hồ.
"Duỗi ra đây." Tiêu Chiến trầm thấp ra lệnh, giọng nói quả thực khiến cho người khác đỏ cả vành tai.
Vương Nhất Bác nuốt vào một nước bọt, sau đó mới ngẩng đầu, hé miệng, vươn đầu lưỡi ra một ít. Tuy cậu có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thoải mái để cho Tiêu Chiến nhìn kỹ.
Vết thương còn chưa kết vảy, chỉ thấy chỗ bị cắn nát có một vết ứ máu màu tím bầm, xung quanh thì vẫn đỏ hồng, còn quanh quẩn tản ra chút hơi lạnh, bởi vì ban nãy tắm xong quá nóng nên cậu đã ăn hết một que kem.
Sau đó, đầu lưỡi non mềm bị người nhẹ nhàng mút vào một ngụm.
"Bôi thuốc trước đi."
"Ò...được."
Lúc này Vương Nhất Bác mới đỏ mặt, đưa bông băng thuốc bôi đến cho Tiêu Chiến.
Cậu ngồi trên sofa, đầu nghiêng sang bên, để vết thương lộ ra ngoài.
"Đi học về bị mắc mưa?"
"Ừm, nhưng em tắm nước ấm rồi."
Trước kia Vương Nhất Bác khá tuỳ ý, bệnh vặt một chút cũng chẳng làm sao, nhưng hiện tại cậu đã được thăng chức trở thành bình máu di động của Tiêu Chiến, chỉ sợ lỡ như cảm mạo sẽ lây sang cho anh.
Ban nãy tắm cậu cũng không gỡ băng gạc ra, không dám để miệng vết thương trực tiếp tiếp xúc với vòi hoa sen.
Băng gạc bị lấy xuống, từng tia huyết dịch bí ẩn hoà cùng tin tức tố muối biển bay ra ngoài.
Vương Nhất Bác không chú ý ánh mắt đột nhiên tối đi của người ngồi bên cạnh, đột nhiên tới câu nói của bác sĩ tâm lý ngày hôm qua, bèn hỏi.
"Ca, anh còn chưa nói cho em biết cái gì sẽ khiến cho anh phát bệnh?"
"Em ít phát tình một chút là được."
"Hả? Ít cái gì?"
Vương Nhất Bác nghe không rõ, đang định xoay đầu lại đã bị một bàn tay vươn tới giữ chặt, cố định đầu cậu ở yên vị trí, sau đó người nọ còn cúi xuống, mút hôn vết thương trên cổ.
Nhịp tim Vương Nhất Bác hẫng đi, thần kinh tê rần theo phản xạ, sợ trên cổ lúc nào cũng có thể xuất hiện một cái răng nhọn, đem vết thương cũ xé toạc ra thêm lần nữa.
Nhưng đợi hồi lâu cũng không cảm nhận được cảm giác đau nhói, nắm đấm siết chặt của thiếu niên dần dần bị môi lưỡi làm cho nhũn ra.
"Xong...xong chưa anh?" Vương Nhất Bác run run lên tiếng hỏi.
Tiêu Chiến dừng lại, vùi đầu vào hõm cổ cậu không nói lời nào, giống như một con thú săn mồi với tâm trạng vô cùng bức bối.
"Anh muốn." Nhịn hồi lâu, nam nhân vô ý cọ cọ vào nhúm tóc tơ nằm sau gáy cậu, thanh âm khàn khàn tràn ngập dục vọng.
Vương Nhất Bác chỉ có thể mặt đỏ tim run, bị câu dẫn đến mức không phân biệt được đâu Nam đâu Bắc.
"Vậy anh cắn đi..."
Tiêu Chiến gặm gặm vành tai cậu, lời nói ách tắc ở trong cuống họng.
"Không cần, cho anh điếu thuốc."
Vương Nhất Bác do dự hồi lâu, sau đó mới rút một điếu thuốc dài nhỏ tinh xảo trong hộp thuốc lá nằm trên bàn trà, bật lửa, từng vệt khói trắng lượn lờ bay lên.
Tiêu Chiến vẫn còn vùi đầu ở hõm vai cậu, khiến cho Vương Nhất Bác rạo rực khó chịu vô cùng.
"Đút anh."
"Đút làm sao?" Vương Nhất Bác ngơ ngẩn một giây, đột nhiên nhớ tới lần đó bị trói chặt trên bàn, Tiêu Chiến cũng cúi đầu truyền sang cho cậu một ngụm khói.
Thân thể tiếp xúc thân mật lại dụ hoặc, thiếu niên giống như ma xui quỷ khiến mà run run hút vào một ngụm khói thuốc, sau đó cẩn thận nghiêng đầu.
Tiêu Chiến ngửa mặt nghênh đón, môi mỏng khẽ cắn, dẫn dắt cậu tách môi ra, khói trắng thoát ra từ khe hở giữa hai bờ môi, rải rác phiêu tán.
"Tiếp tục."
Vương Nhất Bác lại nghiêng đầu ngậm khói.
Nhưng lần này là môi lưỡi giao triền, thiếu niên nuốt xuống từng ngụm nước bọt mà đối phương truyền sang, lại giống như mãi mãi không thể thỏa mãn được cơn khát, cứ hết lần này đến lần khác quấn lấy môi anh.
Khói thuốc tràn ngập trong khoang miệng, đắng chát lại tình sắc.
Bây giờ Vương Nhất Bác mới hiểu được vì sao nhiều người nghiện thuốc, cảm giác sương mù quanh quẩn thật sự rất giống đang hôn người yêu.
Mà cậu đúng là đang hôn.
Vương Nhất Bác vẫn luôn không thích mùi khói vị gỗ thông, quá đắng, nhưng lại bị cái hôn triền miên nóng bỏng của Tiêu Chiến đưa lên tận chín tầng mây.
"Về sau không được phép len lén hút thuốc." Tiêu Chiến tách ra, dùng đầu ngón tay xoa lên vệt nước đọng bên khoé môi cậu, ánh mắt mang theo mệnh lệnh.
Người dẫn dụ mình hút thuốc lại thấp giọng ra điều kiện, nhưng Vương Nhất Bác lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
"Biết rồi, vậy anh cũng cai thuốc đi có được hay không?" Thiếu niên vẫn còn mê đắm trong nụ hôn ban nãy, vô thức híp mắt mè nheo.
Chỉ thấy Tiêu Chiến bỗng dưng dựng thẳng sống lưng, giữ khoảng cách không gần không xa mà ngồi thoa thuốc cho cậu, động tác cũng không tính là ôn nhu.
Vương Nhất Bác tức thời choàng tỉnh, đáy lòng dâng lên cảm giác mất mát vô cùng.
Mặc dù bọn họ vừa mới thân mật với nhau, nhưng cậu vẫn giữ không được.
Vương Nhất Bác không nắm bắt được Tiêu Chiến.
Chết tiệt!
Thiếu niên hung hăng đưa lưỡi liếm răng một vòng, chỗ vết thương ban nãy được người cẩn thận tránh đi lại bị chính cậu làm cho đau đớn.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn bóng lưng rời đi càng lúc càng xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com