Chương 35
Edit, beta: Hiên
Vừa nghe thấy âm thanh này, Tạ Liên lập tức đạp cửa bước ra ngoài, cái cửa bị y đạp cũng sụp đổ xuống luôn. Có điều, sau khi dùng xong thì trận pháp đã bị mất hiệu lực nên đằng sau cửa không phải quán Bồ Tề mà là một đống đồng nát sắt vụn.
Động tác mạnh bạo làm cho bụi đất tốc lên mùi mịt, Tạ Liên vừa ho khan vừa mừng vì cánh cửa này không phải của Hoa Thành. Y dùng tay áo che mặt, hỏi Sư Thanh Huyền: "Ban nãy là Bạch Thoại Chân Tiên sao?"
Sư Thanh Huyền cầm chặt phất trần và quạt Phong Sư trong tay: "Là tiếng của nó! Nó... vẫn luôn đi theo ta sao?"
Tạ Liên phủi bụi đất, phủ quyết: "Không phải. Vừa rồi trong phòng có ba thần quan và một Quỷ vương, nếu có vật gì theo dõi huynh, chẳng lẽ chúng ta không phát hiện được sao? Nhất định là vừa mới đến. "
Cảm nhận được Sư Thanh Huyền đang hoảng sợ, Hạ Huyền cũng không kìm được lên tiếng: "Bình tĩnh."
Sư Thanh Huyền đáp: "Bình tĩnh rồi mà. Ta bình tĩnh lắm đó. Ta đã bình tĩnh từ nãy rồi!"
Nhìn ngươi có chỗ nào giống đang bình tĩnh không, đừng tự dọa mình, ta sẽ không động vào ngươi!
Rõ ràng là đang báo thù, nhưng Hạ Huyền lại không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng lúc hắn càng thấy buồn bực mất tập trung. Nếu lúc này đám người Hoa Thành không có ở đây, hắn sự thật muốn ôm bé Địa Khôn này vào lòng...
Hoa Thành ở đằng xa xa nhàn nhạt nói: "Bình tĩnh là chuyện cần thiết, nhưng không nhất định sẽ làm được. Có ai biết đây là đâu không?"
Tạ Liên nhìn quanh một lượt rồi cũng nói: "Không phải chúng ta đi quán rượu ngon nhất trong hoàng thành sao?"
Nhưng dẫu nhìn ngang nhìn dọc thế nào thì ngôi nhà cũ bị bỏ hoang này cũng không giống như quán rượu mà Sư Thanh Huyền đã nhắc đến. Bốn người đi vòng vòng một bận, mò được vào cánh cổng thì thấy nó đã bị khóa bởi nhiều ổ khóa lớn. Võ thần Tạ Liên lại đạp thêm một đạp, khóa cửa liền được mở ra.
Sau khi mở cửa, thứ xuất hiện trước mặt bốn người không phải là núi đao biển lửa, cũng không phải cảnh tượng bí ẩn tà ác gì, mà là một thị trấn bình thường chẳng hề có chút tươi sáng nào.
Hoa Thành nhướng mày nói: "Hoàng thành không trông như thế."
Tạ Liên cũng cảm thấy như vậy, phong thái của hoàng thành, những trấn nhỏ thế này không thể so sánh nổi, y quay đầu lại nói: "Địa sư đại nhân, ngài có vẽ nhầm trận không?"
Minh Nghi lại nói: "Bản vẽ không sai, từ đầu không có chỉ định nơi đây là điểm đến."
Tạ Liên lập tức hiểu ra. Điều này có nghĩa là thứ đó đã động tay động chân, là nó đưa họ đến chỗ này.
Giọng Sư Thanh Huyền run run: "Vừa rồi nó nói, nơi này có chân tướng gì gì đó... Nó còn nói anh của ta sẽ độ kiếp thất bại, sao thứ kia lại biết anh của ta sẽ độ kiếp chứ?"
Tạ Liên nói: "Vậy nên... Lần trước nhắc đến người thân cận của Phong sư đại nhân, có phải đang ám chỉ Thủy sư đại nhân không?"
Vì để thái tử điện hạ thoát khỏi kế hoạch báo thù của Hắc Thủy, Hoa Thành tiếp tục nói: "Một khi Bạch Thoại Chân Tiên để mắt tới con mồi, nó sẽ diệt cỏ tận gốc. Không chỉ khiến con mồi tiêu tùng mà cả người thân và bạn bè của con mồi cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Sư Thanh Huyền vừa nghe đến chuyện hiện tại không chỉ Minh huynh và anh trai y mà ngay cả Tạ Liên đến giúp y cũng gặp nguy hiểm thì vội vàng nói: "Thái tử điện hạ, có thể ta sẽ làm liên lụy đến huynh... Hay là..."
Thái tử điện hạ... có khi giờ về đi sẽ tốt hơn, vẫn còn kịp đó...
Nhưng Tạ Liên hoàn toàn không biết "thiện ý" của Hoa Thành, y ngắt lời Sư Thanh Huyền: "Phong sư đại nhân, đừng rơi vào cạm bẫy của thứ đó, hơn nữa lúc này cũng đã muộn rồi, nếu nó đã đưa chúng ta tới đây, chúng ta chỉ có thể binh đến tướng chặn nước đến đất lấp thôi."
Vì vậy, bốn người bước ra khỏi căn phòng tan hoang, quay đầu nhìn lại mới phát hiện đây là một tòa điện Phong Thủy đổ nát. Hoa Thành biết Hắc Thủy nắm lấy cơ hội này để đưa kế hoạch "báo thù" của mình trở lại đúng hướng.
Các miếu thờ thần tiên thì như thế đó, có lúc nhang đèn dồi dào, cũng có lúc hương khói lạnh tanh. Mặc dù Sư Thanh Huyền cũng rất cảm khái, nhưng y không có thời gian đâu để mà buồn. Bốn người họ rời khỏi miếu Phong Thủy và đi dạo quanh thị trấn nhỏ. Thị trấn này rất bình yên, không phồn hoa không lạc hậu, cũng không có gì đặc biệt hay bất thường.
Nói trắng ra là... lúc này ở nhân gian, ngoại hình và quần áo của bọn họ quá bắt mắt, trái lại họ mới càng giống như là những kẻ "dị thường" duy nhất ở đây. Vì vậy, bốn người họ lách vào một con hẻm nhỏ, đều nhập gia tùy tục mà thay đồ.
Khi quay lại, Sư Thanh Huyền đã theo thói quen biến thành nữ quan mặc áo trắng đơn giản. Liền ngay sau đó, y bắt đầu giúp Minh Nghi sửa lại cổ áo, lúc trước, khi Địa sư bị thương, Sư Thanh Huyền cũng đã quen làm mấy chuyện này rồi. Minh Nghi cũng thay ra một bộ áo trắng bình thường, Sư Thanh Huyền thì thầm với hắn, "Minh huynh, huynh tức giận rồi sao?"
Hạ Huyền không rõ tại sao người này đột nhiên lại nói như vậy? Sư Thanh Huyền khẽ nói tiếp: "Từ ban đầu huynh không có nói... Là ta lôi kéo huynh vào sao?"
... "Ta" đã kéo "huynh" cuốn vào rồi...
Thấy Sư Thanh Huyền không thể quan tâm đến miếu Phong Thủy đổ nát mà lại quan tâm đến nhất cử nhất động của mình, đã thế hương lan thơm ngào ngạt xung quanh Sư Thanh Huyền cùng khuôn mặt xinh đẹp của y còn đang ngay gần trong gang tấc. Suy nghĩ muốn ôm lấy Sư Thanh Huyền vào lòng lại bắt đầu thôi thúc, bắt đầu dâng lên trong tim hắn.
Một lúc sau, Minh Nghi mới dằn lại suy nghĩ không đúng của mình, nhàn nhạt đáp lời: "Không có."
Sư Thanh Huyền buồn bã nở nụ cười, yên lặng gật đầu. Ban đầu vốn y còn muốn dốc lòng tìm hiểu Minh huynh, cố gắng để huynh ấy lúc nào đi cùng y cũng sẽ thấy thoải mái. Không ngờ lại liên lụy làm đối phương vướng vào mớ hỗn độn của mình...
Tuy nhiên, xưa nay Sư Thanh Huyền luôn biết rằng Minh huynh không hề lạnh lùng như bề ngoài. Mỗi khi y gặp phải chuyện gì, huynh ấy đều không thực sự mặc kệ. Giống như lần trước, khi y say khướt trong một quán rượu ở hoàng thành, Minh huynh đã chủ động đến đón y.
Mặt khác, đạo bào màu trắng của Tạ Liên rất đơn giản nên cũng không cần thay. Hoa Thành thay một bộ quần áo màu đen nhẹ nhàng khoan khoái, mái tóc dài được búi cao gọn gàng, trên người mang ngọc trắng, khiến hắn giảm mấy phần lười biếng, càng thêm tràn đầy sức sống.
Tạ Liên nhìn thấy Sư Thanh Huyền thân mật đứng bên Địa sư Nghi, đang lặng lẽ thì thầm thì cũng nhỏ giọng nói với Hoa Thành: "Tam Lang... Có chuyện này, ta vẫn luôn quên chưa hỏi đệ."
Hoa Thành sửa lại cổ tay áo, nói: "Chuyện gì vậy?"
Tạ Liên nắm chặt tay thành quyền, che trước miệng ho nhẹ một tiếng, tùy ý hỏi: "... Khẩu lệnh thông linh của đệ là gì vậy?"
Hoa Thành sửng sốt một lúc, không kịp phản ứng lại ngay.
Tạ Liên cũng biết mình quá đường đột, nên cố cứu vãn mà nói: "Có bất tiện không? Không có gì không có gì, đệ đừng để ý đến ta, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Bởi vì ta có chuyện riêng muốn nói với đệ nên mới mạo muội hỏi, thế để ta nghĩ cách hỏi riêng đệ sau cũng được..."
Rõ ràng chỉ là giao tiếp thông thường, nhưng bởi Tạ Liên có "lòng riêng" nên không thể nào nói năng thẳng thừng được. Ngược lại, y cảm thấy trường hợp này sao cứ như đang xâm phạm việc riêng tư của cô nương nhà người ta, y không khỏi thầm cảm thấy xấu hổ...
Hoa Thành hoàn hồn, đáp: "Ta rất vui, không có gì bất tiện đâu, cuối cùng ca ca cũng hỏi ta rồi... Vì mãi mà huynh không nói đến, ta cũng có chỗ không tiện mở lời. Ta không muốn trao đổi khẩu lệnh thông linh với người khác nên cũng không chủ động đề cập. Giờ mới chờ được lúc ca ca hỏi, sao có thể là 'tùy tiện hỏi' chứ?"
Nghe vậy, Tạ Liên thở phào nhẹ nhõm, tâm tình lập tức trở nên rõ ràng. Y vô thức tiến lên một bước, nắm tay Hoa Thành nói: "Thì ra chúng ta có nỗi lo như nhau! Ban nãy ta sai rồi, câu kia không phải là tùy tiện hỏi, xin lỗi Tam Lang. Vậy khẩu lệnh thông linh của đệ là gì vậy?"
Thấy thái tử điện hạ chủ động nắm lấy tay mình, đôi mắt Hoa Thành sáng lên, hơi nghiêng người nói: "Khẩu lệnh của ta, ca ca nghe kĩ nha, ta chỉ nói một lần thôi đó." Dứt lời, hắn khẽ đọc một câu.
Tạ Liên nghe vậy trợn tròn mắt, không khỏi buông tay ra. Y nói: "... Câu này... Thật sự là câu này hả? Tam Lang... thế không phải mỗi lần tìm đệ thì đều phải đọc ba lần câu này với đệ sao? Chuyện này... thế này thì ngượng lắm nhỉ? Ngại quá..."
Tạ Liên do dự xem có nên đọc khẩu lệnh hay không, mãi y cũng không đọc được khẩu lệnh của Hoa Thành, dù là đọc thầm cũng không đọc nổi. Tạ Liên bưng kín mặt quay đầu đi chỗ khác, rõ là vẫn chưa hạ quyết tâm.
Hoa Thành cười tà mị, nói: "Được, nếu ca ca không dám đọc thì để ta thông linh với huynh vậy. Khẩu lệnh của huynh là gì?"
Tạ Liên quay đầu lại nói: "Đọc một ngàn lần Đạo Đức Kinh là được."
Hoa Thành nhướng mày, lúc này trong đầu Tạ Liên liền nghe thấy giọng nói của đối phương: "Đọc một ngàn lần Đạo Đức Kinh là được, chín chữ này có phải không?"
Cả hai đứng đối diện nhau, nhưng lại giữ im lặng và giao tiếp bằng mắt. Việc dùng âm thanh mà người ngoài không nghe thấy được để giao tiếp khiến Tạ Liên rất hứng thú. Y cũng đáp lại bằng thuật Thông linh: "Đúng vậy. Thế mà đệ không bị lừa."
Hoa Thành chớp chớp mắt, tiếp tục đáp: "Ha ha ha ha, suýt chút nữa thì ta bị lừa rồi, thật là thú vị."
Tạ Liên cũng chớp mắt, tỏ ý cười. Hoa Thành lại ngửi thấy hương trà thanh tao, không khỏi lại nheo mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com