Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Cậu Potter, vạn phần đáng tiếc là ta phải trải qua cuối tuần với cậu.

Khi có tâm trạng tốt, thì cho dù đứng trước mặt là một con rồng ba đầu đang phun lửa thì bạn cũng có thể mỉm cười: Yo, kiểu tóc của cái đầu ở giữa dựng thẳng lên như vậy chắc tốn rất nhiều thời gian công sức mới có thể hoàn thành nhỉ! Còn đối với người có tâm trạng không tốt, cho dù nhìn thấy phượng hoàng trùng sinh cũng chỉ cười khẩy một tiếng: Hừ, vốn chỉ có mấy cọng lông còn đi uốn cho nó cong vòng ngươi không thấy nhục hả? Còn nếu như rồng phun lửa mà bị biến thành một con phượng hoàng già, thì điều này có thể quy thành hai chữ -- Bi kịch.

Snape vô cùng yêu thích thứ bảy. Bởi vì không có một cụ điên Dumbledore giảo hoạt nguy hiểm người đời thường mô tả nụ cười của cụ là "Ôn hòa dễ gần từ đôi mắt đến lông mày đều hiền từ ấm áp như gió xuân", cũng không có tiếng chít chít chát chát của đám hỗn đãn luôn tìm rắc rối mọi lúc mọi nơi, không có vũ khí không có bạo loạn ngay cả Voldemort cùng với đám thủ hạ của mình cũng dậy trễ vào buổi sáng thứ bảy, ánh nắng ấm áp thật là quá tuyệt vời, quả thật hạnh phúc đến nỗi có thể khiến người ta rơi nước mắt. Giáo sư độc dược kiên định nhận định rằng việc chính phủ đưa ra chính sách một tuần có hai ngày nghỉ là sự đóng góp hoàn mĩ nhất mà chính phủ tư bản đã cống hiến, ngoài ra sự đóng góp tiến bộ của nhân loại cũng không thể thiếu, hoàn toàn không kém với "Harry Potter tay không chiến đấu với Voldemort". Cho nên anh cho phép mình được buông thả lăn lộn trên chiếc giường ấm áp, ngay cả khi các tế bào tiêu hóa đang kêu gào "Tôi đang đợi bữa sáng đưa đến", cũng kiên quyết không đứng dậy.

Anh thượng đế nói với chúng ta, mọi kế hoạch đều được quyết định vào buổi sớm của đầu xuân, ngủ nướng dậy trễ sẽ bị sét đánh đó, chỉ lo ngủ nướng mà không cống hiến sẽ bị báo ứng đó! Cho nên, ngày thứ bảy hoàn mĩ yên tĩnh thoải mái của giáo sư Snape đã bị tiếng gõ cửa phá hủy. Tiếng gõ cửa không lớn, Snape nhắm mắt dưỡng thần đồng thời cũng tiến hành tự thôi miên, đến mùa này rồi mà những con chim bên ngoài vẫn còn kêu vui vẻ như thế. Người ngoài cửa dường như có vẻ do dự một chút rồi tiếp tục gõ cửa, Snape đem đầu quay về phía tường, cụ điên Dumbledore tuyệt đối không ngủ đến trưa sẽ không dậy, nếu cụ ấy quả thật muốn đến sẽ trực tiếp xông ra từ lò sưởi không phải chen chúc cho chật chội, nếu không nữa thì sẽ trực tiếp nổ cửa mà bước vào, tuyệt đối sẽ không một chút nào khách khí với anh, còn gõ cửa, không nạy cửa vào đã không tệ rồi; những giáo viên cũng không rảnh đến độ ăn no dồn ứ không tiêu không có gì làm mà chạy đến để giao lưu tình cảm với giáo sư độc dược, thuốc có thể cứu người cũng có thể hại người, cái đạo lý này bọn họ đã sớm được đích thân kiểm nghiệm lý giải qua rồi. Thông qua sự suy luận thông minh của Snape người này không phải mộng du thì là đi nhầm phòng, cho nên không cần đứng dậy mở cửa.

Khi người nào đó ở cửa phát huy tinh thần không từ bỏ không đạt được mục đích không dừng mà không ngừng gõ cửa, Snape cuối cùng cũng không kiềm chế được cơn nóng giận của mình và một chút lòng hiếu kỳ "Cái tên mộng du chết tiệt này đến giờ vẫn chưa tỉnh nữa" mà bò xuống chiếc giường yêu dấu, tùy tiện mặc một chiếc áo choàng rồi ra mở cửa.

"Harry Potter! Cho ta một lý do hoàn mĩ giải thích tại sao mới sáng sớm trò lại gõ cửa phòng làm việc của ta! Đây không phải là phòng sinh hoạt chung Gryffindor!" trong đầu Snape không ngừng xoay quanh ý nghĩ "Độc chết trước tự thú sau", hay "Hủy thi diệt tích sau đó tiếp tục ngủ" cái nào tốt hơn.

Harry nhân lúc giáo sư độc dược của mình sắp đóng cửa nhanh chóng lách thân vào phòng, thật hiển nhiên Snape đang khoát lên mình bộ dạng "Không dùng ánh mắt trừng chết ngươi, cũng phải dùng ngôn ngữ lạnh chết ngươi". Mái tóc có chút rối, nhìn cư nhiên có vẻ trẻ ra rất nhiều, đây đơn thuần chỉ là lời nhận xét thôi nhé. Chiếc áo choàng trên người được mặc tùy ý, hoàn toàn không để áo ngủ bên trong lộ ra. Nhưng Harry để ý thấy chiếc cổ trắng nõn của giáo sư độc dược lại lộ ra, cậu ngần ngại không biết nên mở đầu như thế nào "Giáo sư Snape thầy xem thời tiết hôm nay tốt như vậy" hay là khen "Thầy Snape dầu gội đầu của thầy rất thơm đó". Nhưng khi cậu nhìn thấy đôi mắt của Snape nheo lại chuẩn bị bùng nổ thì Harry quyết tâm nói thẳng mục đích của mình: "Vết thương của con chảy máu không ngừng con đã thử hết tất cả các phương pháp mà con biết nhưng vẫn không hiệu quả cho nên giáo sư Snape không phải con cố ý đến quấy rầy thầy trong ngày nghỉ đâu ạ."

Snape "Cơn giận lập tức xẹp xuống" "Hối hận không kịp" "Sâu sắc kiểm điểm", đương nhiên những hoạt động tâm lý đó đều bị che đậy bởi gương mặt vô cảm của anh, Harry nhìn thấy khóe miệng của anh từ từ dâng lên thì biết đối phương bắt đầu "Nụ cười khẩy thương hiệu đặc trưng của Snape một chút cũng không có lòng đồng tình" liền thở phào một tiếng, mỗi lần Snape lộ ra biểu tình như vậy là chứng tỏ chiến dịch đó đã thành công.

Snape cởi ra cái băng gạt mà Harry đã băng loạn lại, vết thương đã kết vảy mấy ngày trước hôm nay chảy máu đen và mủ. "Cái tên phiền phức hỗn đãn hại người này sao mà có nhiều trường hợp mạc danh kỳ diệu như vậy" Snape nghĩ thầm: làm độc dược là một quá trình khiến người ta vui vẻ nhưng loại vui vẻ này không đạt đến cái trình độ phải bỏ ra một buổi sáng tốt đẹp vào thứ bảy, có thể sẽ phải bỏ ra thêm cả buổi chiều và buổi tối. Anh có thể nghiêm khắc cũng có thể công bằng, quan điểm thứ hai có thể thảo luận lại, nhưng anh tuyệt đối không tiếp nhận rắc rối, đặc biệt là những rắc rối thuộc về Harry Potter.

Harry bị vẻ mặt nghiêm khắc của anh dọa cho sợ: "Giáo sư Snape, con thề là con không có làm gì hết... Không có chạm vào nước cũng không có ăn những loại thức ăn có thể gây kích thích." Snape hừ một tiếng, cho dù trò có muốn ta cũng không để những gia tinh kia cho trò có cơ hội chạm vào, ánh mắt rụt rè của Harry bị Snape tự động cho là cái giá phải trả cho việc làm phiền giấc ngủ của anh.

"Dũng khí của Gryffindor đâu? Cậu Potter." Anh lấy một lọ độc dược tiêu độc trong tủ đưa cho Harry, trong lòng còn tiếc hùn hụt vì lọ độc dược mùi bùn đất đã bị sử dụng hết rồi. Harry mở nắp ra một mùi vị bạc hà ngòn ngọt bay ra cậu ngạc nhiên nhìn chằm chằm Snape, "Thầy ấy tức giận thật rồi, cư nhiên còn muốn độc chết mình, mình có nên mừng là vì thầy ấy còn chút lương tâm thuốc độc này không có làm ra mùi vị gì quá khó nuốt."

Snape nhu nhu cái trán có chút đau của mình: "Ngồi yên cho ta, mủ ở vết thương phải dùng nước sạch để rửa." Anh xoay người đi vào phòng tắm. Cậu nhóc kinh ngạc vô cùng bởi vì dưới tình trạng như vậy mà Snape vẫn có thể xoay áo choàng như thường, còn Snape thì khó chịu bởi hình ảnh "bừa bộn" của mình trong gương.

Khi giúp Harry tiêu độc, tay của Snape rõ ràng là cương cứng một chút, vốn đứng từ đằng trước liền chuyển đến sau lưng cậu nhóc. Harry ngượng ngừng mà cười cười, nhỏ giọng giải thích: "Con cũng không có cắn người..." Snape bị chính câu nói đó chọc cho tức giận, anh đem áo sơ mi của Harry vo thành một cục rồi nhét thẳng vào miệng đối phương sau đó mạnh tay mà tiến hành. Harry đau đến nỗi nước mắt chảy không ngừng luôn rồi, chỉ có thể cắn chặt chiếc áo trong miệng, tay thì nắm chặt cái quần của giáo sư độc dược.

Snape tranh thủ lúc chiếc quần của mình còn chưa bị kéo tụt xuống nhanh chóng thoa xong thuốc cho cậu, anh đem nếp gấp ở giữa trán kéo thẳng sau đó lại nở nụ cười khẩy mỉa mai quen thuộc: "Tốt rồi, cậu Potter, ta nhớ trong trường không có dịch vụ cung cấp cà phê cho học sinh." Anh nhìn vẻ mặt "Suy nghĩ bối rối" "nghĩ mãi cũng không có kết quả" "có một ý nghĩ chợt lóe qua" "thì ra là nó" "chờ đợi bị mắng" của Harry, sau đó cậu cảm thấy vô cùng tội lỗi mà nói: "Con đã ăn một cục kẹo cà phê..."

Giáo sư độc dược cảm thấy lửa giận của anh đã bị tên tiểu hỗn đãn này đốt cho đến đỉnh điểm; "Chí ít ta biết đó là thành phẩm sau khi máy cà phê bị hư." Nếu như ngữ khí của anh không hề khô cằn như vậy, Tế bào tế nhị mà Snape vừa thể hiện có thể khiến Harry giật mình.

"Được rồi, về phòng của trò lấy tất cả bài tập của trò đem lại đây, ta nghĩ ta phải hy sinh cả ngày cuối tuần của ta, chỉ vì trò đã ăn một cục kẹo cà phê."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com