Chương 43
Giang Trừng giết người diệt khẩu.
Sớm biết hắn không bình thường, chỉ là vẫn không ngờ đến một đứa nhỏ mười sáu tuổi có thể làm ra những việc này.
Trong lúc đến tìm Liễu Thanh Ca, Dương Nhất Huyền va phải một vị đệ tử. Vị đệ tử này nhìn thấy hắn thì vội vã nói cho hắn, Giang Trừng đang thu thập mẫu máu.
Theo hướng chỉ của vị đệ tử, hắn tìm thấy Giang Trừng đang đứng trước phòng trích máu người khác.
"Ngươi đang làm cái gì?"
"Ta không có thời gian, đợi-" Hắn là muốn nói xong việc sẽ trả lời thích đáng, nhưng không loại trừ khả năng hắn tiêu đời, đành nói: "... về sau có cơ hội ta sẽ giải thích."
Vị đệ tử vừa được trích máu xong đã ngã xuống. Hoá ra do hắn bị giật mình nên đã sượt qua miệng vết thương, dù chỉ nhỏ như đầu kim thôi nhưng cũng đủ cổ trùng xâm nhập.
Thấy tình hình giống như giải thích cũng không thành, hắn đành động thủ đẩy y ra. Hành động này trong mắt Dương Nhất Huyền chính là hắn đang làm chuyện xấu không muốn bị bắt.
Hắn biết bây giờ không thể tiếp tục trích máu trong yên lặng, lại không thể ẩu đả gây vết thương cho người khác, chỉ đành dừng lại đem gần một trăm mẫu máu này cho Thích Nha xem thử.
Hai người chỉ dựa vào ánh trăng lờ mờ mà kiểm tra mẫu máu, mỗi một mẫu mỗi một mẫu, tim của bọn hắn đều đập rất là nhanh. Có thể không nên quá hi vọng vào lượng máu ít ỏi này nhưng đây là cơ hội cuối cùng. Nếu không có thì lại uổng thêm gần một trăm mạng người vô tội, hắn có chết rồi cũng sẽ bị ám ảnh.
Còn hai mươi mẫu, bọn họ bị tìm thấy rồi.
Giang Trừng dù nhanh nhẹn đến đâu cũng không thể đánh lại Liễu Thanh Ca. Còn may y không muốn lấy tính mạng hắn nên vẫn có thể cầm cự. Hắn giải thích rất nhiều, đến khi y lơ là một chút hắn có thể lấy đệ tử khác ra uy hiếp. Chỉ cần câu chút thời gian thôi cũng được.
Nhưng mà chính hắn mới mất cảnh giác. Hắn tự nhủ, không sao cả, chỉ là một vết thương nhỏ trên bụng thôi, hắn không thể ngã xuống.
Hắn lắc đầu lấy lại tỉnh táo, cơ mà cố đến đâu tầm nhìn vẫn rất là mơ hồ. Sau đó hắn liền nhớ ra, tác dụng của trận pháp đã hết, bây giờ hắn đã trở về là con người. Không ngoài dự đoán hắn nhanh chóng hôn mê, trước khi nhắm mắt còn nhìn thấy Thích Nha đầy mặt thất vọng lắc đầu với hắn.
Kết thúc, hắn đến đây là hết. Hồn phách còn chưa được hoàn chỉnh, thật không dám nghĩ về sau sẽ như thế nào. Nếu có thể hắn chỉ ước mình được xuống địa ngục.
Hắn mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện, muốn mở mắt nhưng mí mắt nặng trĩu, cảm thấy rất là mệt mỏi. Sau đó liền có một người tát hắn thật mạnh, sự tức giận thành công khiến hắn hoàn toàn tỉnh dậy.
Thích Nha thấy hắn vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra bèn cố ý ấn vào vết thương trên bụng hắn.
Giang Trừng che bụng quát: "Ngươi bị điên sao?!"
"Chúng ta vẫn sống." Thích Nha thuật lại hết toàn bộ sự việc cho hắn nghe, bao gồm cả giải thích vì sao nàng ở đây.
Bây giờ được nói chuyện tử tế Giang Trừng mới biết nàng là một người khá nhiệt tình.
Nghe đến đoạn Nhiếp Hoài Tang có máu hiếm hắn càng chắc chắn thầy bói toán biết cái gì đang diễn ra. Từng lời ông ta nói đều đúng hoàn toàn.
"Nguyện vọng đời trước của ngươi là gì?"
Giang Trừng ngốc trệ một lát mới nói: "Ý ngươi là sao?"
"Hạ Kết Tử, uống vào có thể xác định được nguyện vọng của mình và có một ngày để chấm dứt lưu luyến với nó. Hết một ngày tiểu Bạch sẽ tới đón ngươi, đồng nghĩa với việc chết."
"Tức là ta sắp chết?"
"Tất nhiên là không, cho nên ta mới hỏi nguyện vọng của ngươi đó. Bởi vì nàng ta không tìm đến ngươi nên chắc chắn ngươi từng có một tiền kiếp chưa kết thúc hoàn toàn. Nếu kiếp này đạt được nguyện vọng của kiếp trước thì có thể lấy lại số tu vi ngươi từng có."
Thích Nha tạo một quả cầu linh lực ở tay, toả ra xung quanh sức nóng kinh người.
"Ngươi có tin đây là năng lực của nữ nhi mười sáu tuổi không? Đây chính là năng lực từ hai đời trước của ta."
Hắn hơi cảm thấy sợ hãi.
"Nếu ngươi không muốn sống nữa thì có thể kết thúc được không?"_ Quá nhiều thứ được nói ra khiến hắn không thể tiếp thu nổi_ "Ý ta là, sống đến ba kiếp giống nhau không phải quá mệt mỏi sao?"
Ánh mắt nàng ảm đạm đi, giống như nghĩ đến rất nhiều thứ đau khổ.
"Không giống nhau, chỉ cần đạt đến nguyện vọng kiếp trước thì sẽ sống một cuộc đời khác hoàn toàn."
"Nhưng ngươi sống đến lần thứ ba... Nguyện vọng của ngươi chưa đạt được?"
"Vì nguyện vọng quá lớn nên chưa đạt được."
Hắn bỗng nghĩ đến một giả thiết rất kinh khủng. Có thể đây là cuộc sống sau khi chết đi mà người đời vẫn nói, giống như một loại ảo cảnh do chính bản thân xây lên. Cách duy nhất thoát ra là vứt bỏ toàn bộ lưu luyến với cuộc sống.
Càng làm hắn sợ hãi chính là mình và người thân sau khi chết đều mắc kẹt trong thế giới riêng, mãi mãi sẽ không gặp lại được.
"Có phải tất cả người sau khi chết vẫn còn lưu luyến trần thế đều sẽ giống ta và ngươi sống lại?"
"Không phải. Có thể sống lại lần nữa là do tính chất linh hồn."
"Ta cảm thấy tất cả đều do bản thân tự tưởng tượng ra. Tất cả đều là giả tạo, sống trong đó không nghĩa gì..."
Thích Nha phát hiện hắn có bệnh. Là tâm bệnh. Loại bệnh này nàng cũng từng trải qua khi sống lại, nó khiến nàng mất niềm tin vào cuộc sống, nghĩ tất cả mọi thứ xung quanh là ảo ảnh, coi nhẹ mạng người, cho dù tận mắt chứng kiến phụ mẫu chết thảm cũng không có nổi một tia rung động.
Chỉ là Giang Trừng bệnh nặng hơn nàng. Hắn chắc chắn có nghi ngờ cuộc sống, nghi ngờ vào sự tồn tại của mình từ trước khi gặp nàng, nhưng cái cách mà hắn đâm đầu bảo vệ cuộc sống này khiến cho nàng lạnh sống lưng.
Rõ ràng nghĩ là ảo ảnh nhưng vẫn cố chấp giữ lấy.
Nàng không quên được cảnh thảm sát trong lao, ám ảnh ở chỗ hắn không có tính người một chút nào. Chỉ vì bất an mà không ngại giết toàn bộ.
Tuy coi nhẹ mạng người giống nhau nhưng ca nhân hắn lại cực kỳ đặt nặng mạng sống của người thân quen.
Đã có ngày hôm nay thì về sau hắn còn phát điên nhiều.
"Ngươi nghe qua thế giới song song chưa? Đây chính là thế giới song song, tất cả đều là thật. Nếu ngươi coi là giả thì cả đời trước cũng là giả. Tức là, hai thế giới này đều tồn tại cùng nhau." Hơn nữa còn có thể qua lại giữa nhiều thế giới.
"Chắc là vậy."
Bệnh nặng đến nhường này... Nếu hắn không phân biệt thật giả thì rất dễ lâm vào trạng thái điên cuồng.
"Rốt cuộc ước nguyện của ngươi là gì?" Nó là cái gì quá mức xa vời đến nỗi khiến ngươi bất an như vậy hay sao?
"Cả nhà sống một đời an yên."
"... Vậy gia đình ngươi vẫn khoẻ chứ?"
"Ta không biết, ta không nhớ mặt họ. Đúng rồi, Nhiếp Hoài Tang quen biết ta."_ Hắn đứng dậy vội vàng mặc y phục, trong lòng dâng lên vô vàn mong đợi_ "Mau dẫn ta đi gặp hắn."
Nhiếp Hoài Tang một đêm bị rút hết chén máu lớn, cả người bất lực hiện giờ đang nằm hồi sức trong phòng nghỉ. Giang Trừng không quan tâm xung quanh còn có người bệnh, hùng hùng hổ hổ lay hắn dậy.
Thích Nha có nghe qua xuất thân của Nhiếp Hoài Tang, là ở thế giới khác. Nàng đột nhiên hi vọng hắn nói gia đình của Giang Trừng từng có chuyện, nếu không phải thì không lý nào năng lực của hắn còn chưa trở lại.
"Hả... a..."_ Nhiếp Hoài Tang mơ mơ màng màng không hiểu Giang Trừng nói gì, chỉ cảm thấy đất trời xoáy hết vào nhau.
Liễu Thanh Ca không nhìn tiếp được liền kéo hắn lui ra để Nhiếp Hoài Tang ổn định thân thể. Nhưng có thể hắn giống như tên khùng liên tục hỏi phụ mẫu ở nhà.
"À... Ý huynh là Giang tông chủ và Ngu phu nhân? Bọn họ khoẻ lắm, nghe đâu sau khi huynh bỏ nhà đi thì Ngu phu nhân lật tung hết mấy gia tộc để tìm người, còn suýt gây gổ với Ôn thị cơ mà."
Giang Trừng nghe xong mặt vặn vẹo đến khó nhìn. Đã đạt được nguyện vọng rồi tại sao tu vi của hắn không có một chút tăng tiến? Chả lẽ cả đời trước của hắn chỉ có thế này?
Cơ mà thế cũng tốt, chỉ cần bọn họ không sao hắn có là phế vật cũng không ảnh hưởng gì.
Hắn coi như không còn gì lo lắng, thở hắt ra một hơi rồi rời đi cho người khác nghỉ. Thích Nha không nhẫn tâm nhìn hắn sống vô lo vô nghĩ như bây giờ để rồi về sau hối hận, liền theo ra ngoài nhắc nhở hắn.
"Phi thăng?"
"Chính là cảnh giới cao nhất của việc tu tiên."
"Vậy không chỉ dựa vào đặc tính linh hồn mà còn phải vào lúc sắp phi thăng lại đi kết liễu cuộc đời mới có thể sang thế giới song song?"
"Đúng vậy, cho nên nếu đạt được nguyện vọng thì thực lực của ngươi phải gần với cảnh giới phi thăng."
"Không thể nào, ta chắc chắn chưa từng mạnh như ngươi."
"Được rồi, ngươi bình tĩnh nhé. Mỗi thế giới có cảnh giới phi thăng khác nhau và ta chắc chắn, nguyện vọng của ngươi chưa đạt được. Đồng nghĩa với việc trong tương lai gia đình ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
Có lẽ đây chính là mục đích hắn theo đuổi bấy lâu. Vậy trong lúc chưa nhớ ra được gì hắn cần phải tìm cách quay về.
Thích Nha đứng trước pháp trận triệu hồi, đầu óc rất là mơ hồ. Rõ ràng rất quen mắt nhưng không nhớ ra quen ở đâu, mãi về sau không có tiến triển gì nàng mới bất lực nói: "Cái này không nằm trong phạm vi hiểu biết của ta. Có điều, tổ chức có nhóm người nghiên cứu lĩnh vực này. Bây giờ ta về báo cáo với họ, ngươi có muốn đi cùng không?"
"Ta? Đi làm gì?"_ Hắn không mấy hứng thú, nhà mình còn lo chưa xong, chạy sang nhà khác làm cái gì. Giờ không phải lúc để chạy nhảy.
"Bọn họ có thể giải quyết rất nhiều vấn đề của ngươi. Ta hồi trước cũng là được bọn họ tìm thấy, nếu không có họ định hướng không chừng giờ này ta vẫn sống vật vờ ở một góc nào đó trên thế gian rồi."
Cuối cùng Giang Trừng theo Thích Nha đi ngay trong ngày, không kịp lo Thương Khung Sơn Phái còn bị tấn công lần nữa. Dù sao hắn chỉ là một môn sinh nhỏ nhoi, có ra ngoài chắc cũng không ai phí hơi để ý.
_Hết chương 43_
16/5/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com