Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Hold your breath and let me count to three,

Giữ hơi nào và nghe em đếm đến 3.

———–

Lúc này vẫn còn là buổi đêm, gió rét thổi qua tấm áo ba lỗ mỏng manh duy nhất của Hoàng Nhân Tuấn khiến em run cầm cập, nhưng em biết run một lúc sẽ thấy ấm lên, chẳng bao lâu nữa là được chèo thuyền rồi.

Na Jaemin đi theo sau Hoàng Nhân Tuấn, cách xa đó là ngọn đèn dầu thắp sáng, khi bước qua những tảng đá san hô lót đường, bước chân ngài còn thận trọng hơn nhiều so với em.

Cậu trai đi trước vòng qua toàn bộ chướng ngại vật một cách quen thuộc, đứng trước sườn dốc liền quay lại đặt ngón trỏ trên môi với Na Jaemin, ngài gật đầu, đứng yên tại chỗ nhìn em ba chân bốn cẳng chạy tới trước căn chòi của lão già Kim, bóng dáng tháo vắt của em lại lần nữa xuất hiện, trên vai là cột buồm quấn cánh buồm, lưỡi khóa to lớn kẹp giữa hai tay.

Na Jaemin bước đến nhận lấy cột buồm, trên mặt cậu trai khó nén vẻ vui mừng, bọn họ im lặng đi về hướng bờ biển, tận đến khi chân đạp trên cát ướt mới phát ra tiếng cười khẽ đầu tiên.

"Mình đi nhanh rồi về." Hoàng Nhân Tuấn nhỏ giọng, ngư dân bọn họ lúc ra khơi rất ít khi nói chuyện, chỉ trừ lúc cần thiết ví dụ như lúc mưa giông, hiện giờ, tốt hơn hết là đừng để bị bắt gặp.

Hoàng Nhân Tuấn nhảy vào chiếc thuyền đánh cá đang thả neo, thuần thục lấy mái chèo ra, "Không cần đi quá xa, trước khi lão già Kim thức dậy tôi tự tin rằng mình có thể cập bến xong xuôi, hôm nay ông ấy không ra khơi."

"Bình thường cậu vẫn hay lén dùng thuyền của ông ấy sao?" Na Jaemin đưa cột buồm cho cậu trai bận bịu.

"Không thể nói là lén dùng, ông ấy nhất định sẽ biết. Con của ngư dân không ra biển sao được, hơn nữa tôi rất có chừng mực. Mà ấy, chính ông ấy bảo thuyền của ổng cũng như của tôi mà." Khóe miệng Hoàng Nhân Tuấn giương cao, "Tôi rất yêu quý nó."

Em bảo Na Jaemin cởi giày, hai người đạp sỏi chôn dưới làn cát mịn, đẩy chiếc thuyền xuống vùng nước sâu hơn.

Trèo vào trong, Hoàng Nhân Tuấn lấy dây thừng trên mái chèo mắc vào cây đinh trên ghế mái chèo.

"Chúc may mắn." Đây là câu bọn họ vẫn luôn nói.

Na Jaemin học theo bộ dạng của em, khẽ nói: "Chúc may mắn."

Cơ thể Hoàng Nhân Tuấn hướng về trước, bắt đầu vẽ ra đường rời bến trong bóng tối. Các đoàn tàu khác cũng lần lượt rời bến, có thể lờ mờ nghe được tiếng mái chèo rẽ nước, ánh trăng vừa khuất sau ngọn núi, không thể nhìn rõ những người kia là ai.

Em không quay mái chèo quá nhiều, bình thản nhìn đoàn tàu rời bến tản ra khắp nơi, giọng vẫn khẽ như trước, "Chờ xem, chúng ta sẽ trở về ngay khi mặt trời mọc, nếu không mắt sẽ bị tổn thương."

Na Jaemin gật đầu, khá hứng thú nhìn thân tàu đong đưa cùng sóng nước, nó gần với mặt nước hơn con tàu hơi nước đã đưa ngài đến đây. Gió biển trong lành buổi sớm thổi bay mùi đất liền trên người bọn họ, thuyền trôi qua một vùng nước, cỏ đuôi ngựa đang phát ra ánh lân quang, bình minh đã đến rồi.

Không lâu sau đó, bờ biển sau lưng Hoàng Nhân Tuấn hóa thành một đường xanh biếc, em dừng chèo, buộc chặt cánh buồm để thuyền lửng lơ một chỗ.

"Sắp được thấy rồi." Đôi mắt Hoàng Nhân Tuấn như chứa đựng vầng hào quang lấp lánh của mặt trời sắp mọc, thời gian em đợi lành thương cũng không ngắn, đã gần bí bách đến chết rồi, "Tôi rất hiếm khi nói chuyện trên thuyền, còn có phần không quen nữa, có điều hôm nay không phải đi bắt cá, chỉ hai chúng ta nên không sao."

"Đây là lần đầu tiên của tôi." Tay Na Jaemin đùa giỡn bọt nước, "Ngồi giữa biển thế này."

Hoàng Nhân Tuấn cười phá lên, "Đây chưa phải giữa biển đâu, đến cha mẹ tôi đi xa như vậy còn chưa tới nữa mà. Phải rồi ngài cẩn thận có sứa đó, mấy con đó ghê lắm, vết sẹo trên đùi tôi là do xúc tu chết tiệt của bọn nó gây ra, đau như bị roi quất vậy." Em tiếp tục nheo mắt, đại dương đang dần tách khỏi bầu trời, bóng đêm ngày càng mờ ảo, nhường chỗ cho quầng sáng nhuộm màu đỏ rực dần hiện rõ.

Na Jaemin là người khó thể gặp nhất, chỉ cần một cái liếc mắt của ngài cũng đủ hiểu bọn họ không cùng thế giới.

Màu nước biển rất sẫm, thậm chí là màu tím bầm chứ không phải xanh thẫm nữa, tay Na Jaemin trở nên trắng hơn dưới màu nền này.

"Ngài nói ngài sẽ đi, vậy là đi đâu?" Theo làn gió nhẹ dần ấm lên, giọng Hoàng Nhân Tuấn được mang đi thật xa.

"Tôi cũng chưa biết, có lẽ sẽ bị đưa đến phương Bắc, trong thư nói nơi đó có núi tuyết."

Hoàng Nhân Tuấn nhớ lại những bức thư đẹp đẽ trong tay ngài, lúc đọc chúng Na Jaemin luôn cau mày, hình như là do chữ viết ẩu quá.

"Sẽ có người đến đón ngài sao?"

Những lá thư bay tới này, cũng sẽ đem ngài đi sao.

Lòng người dễ bị quấy nhiễu bởi ngoại cảnh, căn phòng khép kín thật sự quá chật hẹp đối với một Hoàng Nhân Tuấn quen vẫy vùng ngoài biển, thế nhưng hiện tại, mặt biển mênh mông chẳng có gì lại khiến em cảm thấy vô cùng trống trải, mong đợi tích góp những ngày qua quẳng vào con sóng mù mịt sớm đã bặt vô âm tín, còn đọng lại chỉ là khoảng trống trong tim.

"Ừ." Na Jaemin vốc nước trong lòng bàn tay, chất lỏng tí tách nhỏ giọt qua khe hở, ngài trông rất vui.

Na Jaemin, là người của đất liền.

Hoàng Nhân Tuấn bất đắc dĩ nghĩ.

"Đến khi bọn họ tới, tôi phải đi. Ban đầu cũng là họ đưa tôi đến đây, là vì cuối cùng mẹ tôi đã chết.

Ngày trước mẹ tôi là tiểu thư quyền quý, ở chỗ chúng tôi cũng được xem là hào môn. Thế nhưng người đàn ông kia thậm chí còn lắm tiền hơn nhà mẹ, ngày xưa có thể lấy được người như vậy cả họ đều thơm lây." Ngài vẫy vẫy tay, "Nhưng vô ích, sau cùng người ấy đã không trở lại, cũng may tiền để lại không ít.

Cậu có khổ sở không? Khi mọi người đều như chẳng quan tâm đến. . . Cha mẹ cậu. . ."

Hoàng Nhân Tuấn lắc đầu.

"Còn tôi thì rất khổ."

Na Jaemin vẫn trưng ra vẻ mặt tươi cười, Hoàng Nhân Tuấn không nhìn ra chút đau đớn nào, có lẽ ngài đã tập thành thói quen, có lẽ ngài đã giấu rất kỹ.

Hoàng Nhân Tuấn nghĩ có thể là vế sau.

"Ở nơi đó tôi đã chịu rất nhiều cay đắng, khi mẹ tôi không thể ra ngoài một cách bình thường, chẳng cách nào tham dự những buổi họp mặt, nơi có những người 'biết ăn biết nói' " Gió biển thổi qua tóc mái ngài, "Nhân Tuấn, lời nói của con người còn đáng cảnh giác hơn xúc tu sứa, độc tính của họ lan rất chậm, em khó mà phòng được."

"Vậy sau khi ngài rời khỏi đó thì sao? Có còn chịu khổ nữa không?"

"Tôi sẽ bị đưa đến gặp người đàn ông lắm tiền kia, có điều bọn họ để tôi chờ ở đây trước." Ý cười trên mặt Na Jaemin càng sâu thêm, ánh mặt trời hé ở phía sau, mang hình dáng ngài kéo giãn thành những vầng sáng thẳng tắp, "Nhưng vừa nghe đã hiểu mà, một con hổ phải càng mạnh hơn trước, không phải tôi chịu khổ, mà là tôi bị ăn."

Ngài hít một hơi thật sâu, buồng phổi ngập tràn mùi vị đặc trưng của biển, phút chốc sau đó có thể nhận ra được chút trong lành.

"Chuyến đi này lành ít dữ nhiều."

Bầu trời sáng trưng, giờ phút này ánh nắng đã biến thành một màu kì dị trong nước.

"Trở về thôi." Hoàng Nhân Tuấn cầm mái chèo lên, "Không nên nhìn vào nơi phát sáng quá lâu, mặt trời rất chói, có thể làm mù mắt chúng ta."


when you really know it 's right

Khi ngài thật lòng tin tưởng mọi thứ

——–

"Nhìn kìa, đến bờ rồi." Hoàng Nhân Tuấn thở nhẹ, hai mắt cong lên.

Từng đám mây chỗ đất liền đứng sững như ngọn đồi, bờ biển xanh biếc dần mở rộng, và sau lưng chúng là những ngọn núi xám xanh.

Em nghiêng đầu nhìn thân thuyền, xung quanh chỉ có vài bụi tảo vàng lục bị mặt trời soi mất màu, em thẳng tay thả mái chèo ra, đứng dậy buộc chặt quần soóc, dưới ánh nhìn chăm chú của Na Jaemin, đầu tiên thả chân xuống trước, từ từ ngâm mình vào dòng chảy, nước biển vẫn còn rất lạnh, Hoàng Nhân Tuấn tốn chút thời gian để quen dần, em bám vào mép thuyền, ngước mặt đối diện ánh mắt Na Jaemin, nhếch miệng cười, dòng nước quấn lấy cổ em.

Sau đó đột nhiên lặn xuống nước, Na Jaemin vịn chỗ ban nãy em bám vào, cúi người nhìn xuống, chỉ có chất lỏng bắn tung tóe và bọt nước lay động tản ra.

Một tiếng ào từ bên kia vang lên, Na Jaemin quay đầu, khuôn mặt Hoàng Nhân Tuấn phủ đầy nước, óng ánh tỏa sáng, rõ ràng chỉ kém hai tuổi, nhưng nụ cười của cậu trai lại càng chứa nét ngây ngô hồn nhiên hơn cả, rực rỡ đến nỗi khiến quý ngài Jaemin không khỏi tăng thêm cho mình vài tuổi, có như vậy mới tìm được điểm cân bằng giữa sự non nớt và trái tim trưởng thành kia.

Lần này Hoàng Nhân Tuấn bám lấy mép thuyền không buông, đong đưa hai chân dưới làn nước tỏa sáng, thi thoảng lại đá văng nước tung tóe.

Na Jaemin thôi không mím môi nữa, hàng mi dày đổ xuống, mắt cong thành hình cung xinh đẹp, không dứt khỏi chú cá nhỏ linh hoạt trong nước.

Bắp chân Hoàng Nhân Tuấn có ba vết sẹo nằm xéo màu trắng, đan lẫn vào bọt nước bị khuấy lên trông cứ như con cá bạc đang cố vùng vẫy khi mắc lưới, cổ chân thanh mảnh khép chặt, thật sự trông giống phần đuôi của người cá.

Tay Na Jaemin ngưng dùng sức, trong một khoảnh khắc ngài không biết có phải đã bị sóng biển trong veo làm lóa mắt không, mới có thể thoáng qua suy nghĩ muốn nắm lấy cổ chân nhấp nhô của cậu trai.

Hoàng Nhân Tuấn đứng giữa gợn nước, lẳng lặng trôi về bãi cát trắng gần ngay trước mắt, trắng đến chói lóa. Em chỉ chăm chăm tìm bãi trống neo đậu mà lỡ mất hình ảnh quý ngài đang lén dụi mắt khỏi tầm nhìn.


~

Giải thích một chút câu "Nhưng vừa nghe đã hiểu mà, một con hổ phải càng mạnh hơn trước, không phải tôi chịu khổ, mà là tôi bị ăn" của Jaemin: Hổ ở đây ý chỉ cha của Jaemin và những lời đàm tếu về mẹ Jaemin của những người họ hàng, lúc trước là nói những lời không hay khiến Jaemin chịu khổ, sau là những tên tay sai độc ác của cha Jaemin muốn giết em ấy, Jaemin lúc nào cũng sống trong thấp thỏm lo sợ "bị ăn thịt".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com